CHƯƠNG 90
Kỳ Phong mang theo tiền tới nơi, chung quanh rộn ràng nhốn nháo, hàng rong san sát, thời gian này vừa lúc là cơm chiều, màn đêm buông xuống, hẻm nhỏ san sát nối tiếp nhau, tại loại địa phương này hơi không chú ý đều sẽ lạc đường, huống chi là bắt một người sống.
Nơi này vừa tiện che dấu lại tiện xuống tay, quả thực là nơi phạm tội tốt nhất.
Kỳ Phong ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Hàn Chiêu thật sự là cẩn thận giảo hoạt.
Ngay từ đầu y hoài nghi anh ta có hiềm nghi, thậm chí còn phái người theo dõi, kết quả ngày Lạc Khâu Bạch bị bắt cóc, Hàn Chiêu cũng mất tích, kết hợp lại, Kỳ Phong căn bản không cần đoán cũng biết phía sau độc thủ chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ tốt của mình.
Dựa theo ước định, y ngồi ở quán ăn vặt ven đường, mặt không đổi sắc uống một ly trà, thần sắc bình tĩnh hoàn toàn không giống như đang chờ đợi ςướק, ngược lại giống người phổ thôngtan tầm ăn cơm.
Chờ đến gần tới 9 giờ, vẫn không có người xuất hiện, Kỳ Phong không động thanh sắc đánh giá bốn phía, không biết đối phương còn tính toán quan sát bao lâu, trong lòng nhớ thương Lạc Khâu Bạch, y có chút phiền chán, đem hộp đen trực tiếp bỏ vào trên bàn.
Quả nhiên không bao lâu, một người đột nhiên đi tới, một phen chủy thủ lặng lẽ để sau thắt lưng.
“Mày là Kỳ Phong? Một mình mày?”
Kỳ Phong gật gật đầu, trầm giọng nói, “Tiền ở chỗ này, tao muốn nhìn thấy người.”
Tới là tráng hán đầu bóng lưỡng, tuy rằng vừa rồi đã quan sát bên người Kỳ Phong không có vệ sĩ cùng cảnh sát bảo hộ, còn cảnh giác nhìn nhìn bi61n phía, xác định không có vấn đề, mới đem dao nhỏ đưa về phía trước, “Đi theo tao, đừng nghĩ cầu cứu, nếu không tao lập tức thống ૮ɦếƭ mày.”
Với thân thủ của Kỳ Phong đối phó người này dễ như lòng bàn tay, trong lòng căn bản không đem chủy thủ để vào mắt, trầm mặc đi theo người nọ.
Tại tiểu lộ di chuyển không bao lâu, đi ngang qua một cửa hàng, một bàn tay đột nhiên vươn ra kéo y vào trong cửa hàng, đột nhiên tối đèn làm y có chút không thích ứng, lúc này hai tên ςướק đi lên kéo lấy cổ áo y, không nói hai lời bắt đầu soát người.
Kỳ Phong đã sớm biết Hàn Chiêu sẽ không xuất hiện, Lạc Khâu Bạch cùng lão gia cũng không ở chỗ này, nhưng vẫn ra vẻ phẫn nộ nói, “Người của tao đâu? Không phải nói trả thù lao để lại người sao, tụi mày đùa giỡn tao?”
“Con mẹ nó mày thành thật một chút cho tao! Đừng tưởng rằng có tiền dơ bẩn liền rất giỏi!” Vài người vừa thấy Kỳ Phong kích động, cho rằng ysợ hãi, càng thêm không đem y để vào mắt, hung tợn đánh y vài cái.
“Nhìn tiểu tử mặc quần áo này, thao mẹ nó, không hổ là kẻ có tiền!”
Vài người kiểm traáo khoác, áo sơmi, đồng hồ… Hết thảy đều kiểm tra một lần, lúc cởi giày Kỳ Phong, có người dùng tay sờ lấy ra thứ gì như pin trên cúc áo, vài người sửng sốt một chút, tiếp vươn tay hướng về phía Kỳ Phong đánh một quyền, mắng to, “Con mẹ nó mày cũng dám mang máy theo dõi!?”
Kỳ Phong nghiêng đầu chợt lóe, tiếp một cước đá vài người đánh thành một đoàn, lúc này cửa đột nhiên bị phá khai, mười mấy vệ sĩ hắc y xông tới, “Bảo hộ thiếu gia, bắt lấy bọn họ!”
“Thao mẹ nó! Hành tung bại lộ, tiểu tử này dẫn theo người giúp đỡ, trói người lên ngựa!”
Vài tên ςướקđánh nhau với vệ sĩ, hôn ám loạn thành một đống, lúc này một phen chủy thủ đột nhiên từ phía sau để trên cổ Kỳ Phong, “Lui ra phía sau! Nếu không tao lập tức Gi*t nó!”
Vệ sĩ sửng sốt một chút, Kỳ Phong hơi hơi nheo lại ánh mắt vứt ánh mắt ra hiệu với bọn họ, bọn họ lúc này không cử động nữa, vài tên ςướק đều bị thương, trong lòng thư thái một hơi, bắt lấy cơ hội lập tức xao vựng Kỳ Phong, rất nhanh tiến vào một chiếc xe, vệ sĩ đuổi theo, xe đã nghênh ngang đi.
Bọn ςướק mất sức chín trâu hai hổ mới vứt bỏ đượcvệ sĩ, nhìn Kỳ Phong bị bịt mắt hôn mê, nhịn không được chửi ầm lên, “Thiếu chút nữa bị tiểu tử này Gi*t, may mắn lão bản không trực tiếp đến kho hàng, nếu không chẳng phải là cả mảnh đều đưa tới?!”
“Cũng không phải! Bất quá hiện tại tiểu tử này không có vệ sĩ, máy theo dõi cũng bị chúng ta ném, chờ đến kho hàng nó sẽ khóc choxem!”
Vài người mắng nước miếng bay tứ tung, không ai chú ý tới bị ném ở phía sau tọa ỷ, Kỳ Phong vốn đang hôn mê, khóe miệng châm chọc câu lên một chút.
Lạc Khâu Bạch là bị một trận cường quang thức tỉnh, đầu vô cùng đau đớn, không biết hôn mê bao lâu, mở to mắt phát hiện mình bị trói gô tựa vào trên tường, chung quanh là bọn ςướק, ngồi ở giữa là Hàn Chiêu sắc mặt tối tăm.
Nơi này là một kho hàng, không phải nơi giam giữ hắn cùng Kỳ lão gia, hắn cũng không biết mình đến tột cùng đã ngủ bao lâu, làm sao tới chỗ này được, từđêm hôm đó chạy trốn bị bắt trở về, hắn đã bị cưỡng chế uống mê dược, tuy rằng hành hung trong dự đoán không xuất hiện, nhưng một ngày trừ giờ cơm bị người gọi dậy, hắn căn bản không biết thời gian trôi qua như thế nào, cũng chưa thấy qua Kỳ lão gia.
Đúng rồi, Kỳ lão gia đi đâu rồi? Ông dính một đao, chảy nhiều máu, có thể hay không đã…
Nghĩ đến một đêm kinh hồn kia, tâm hắn đột nhiên nhảy dựng, cuồn cuộn, nhìn bốn phía đánh giá một vòng, thấy được lão gia đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa.
Lão gia quấn băng trên người, khuôn mặt loang lổ vết máu, khuôn mặt già nua đỏ ửng, môi lại tái nhợt như tờ giấy, thoạt nhìn như đang phát sốt, nếu không phải иgự¢còn hơi hơi phập phồng, phòng chừng hắn cũng nghĩ ông đã ૮ɦếƭ.
Đồng tử Lạc Khâu Bạch co rụt lại, một bàn tay quặc trụ cằm hắn, Hàn Chiêu ngăn trở tầm mắt của hắn nói, “Không cần nhìn, lão bất tử kia tên cũng không phải để không, sao lại dễ dàng tắt thở như vậy, em có rảnh nhìn ông ta, còn không bằng nhìn tôi.”
Thanh âm của anh ta cười như không cười, tựa hồ tâm tình không tồi, Lạc Khâu Bạch còn không chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong mê dược, toàn thân không có nửa phần khí lực, lại vẫn theo bản năng đẩy tay anh ta ra, nhắm mắt lại lười nhìn anh ta một cái.
Hàn Chiêu cũng không sinh khí, ngược lại cười lên, “Khâu Bạch, mở to mắt hảo hảo nhìn một cái, là ai tới thăm em, tôi biết em thấy nhất định sẽ thích.”
Lúc này kho hàng “Chi dát” một thanh âm vang lên, một người thân ảnh cao lớn bị trói đẩy vào, trong phòng chớp lên đèn chiếu sáng khuôn mặt y, Lạc Khâu Bạch đột nhiên ngây ngẩn cả người, không dám tin mở to hai mắt, trái tim đầu tiên là nhảy dựng, tiếp ng như bị điên cuồng nổ tung, trước mắt một mảnh hoảng hốt.
“Kỳ…” Hắn phát ra một đơn âm, thanh âm khàn khàn, giờ khắc này triệt để tỉnh táo lại.
Kỳ Phong liếc mắt một cái liền thấy được hắn, trên mặt vẫn không gợn sóng, nhưng đồng tử thâm sắc co rút lại, hai tay bị trói trụ gắt gao nắm chặt, dùng toàn bộ khí lực mới khắc chếxúc động muốn lập tức xông lên ôm hắn.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, vô số cảm xúc lăn lộn, Kỳ Phong cưỡng chế đau đớn bén nhọn trong tim, dịch khai ánh mắt, thấy được Kỳ lão gia đầy thương trên người, đồng tử nhấc lên mưa rền gió dữ, toát ra tơ máu.
Ánh mắt như vậy lấy lòng Hàn Chiêu, anh ta nhìn hai tay Kỳ Phong bị trói, nhíu lông mày, nói, “Đi lấy hết những gì trên người Kỳ tiên sinh, có mang cái gì không nên mang không.”
Một người nịnh nọt mỉm cười, “Lão bản, ở trên đường chúng tôi lục rồi, người này cho rằng giấu máy theo dõi trong giày, mang theo vệ sĩ vạn vô nhất thất (hết sức cẩn thận), cuối cùng còn không phải bị chúng tôi trói thành bánh chưng sao?”
“Máy theo dõi và vệ sĩ?” Hàn Chiêu cười càng nghiền ngẫm , đi đến trước mặt Kỳ Phong nói, “Đại ca, tôi vốn đang nghĩ anh nhiều ít cũng là nam tử hán, vì lão gia cùng Lạc Khâu Bạch tổng yếu lấy ra chút thành ý, không nghĩ tới anh lá gan nhỏ như vậy, dũng khí đến một mình cũng không có?”
Nói xong anh ta cơ hồ cười lên tiếng, mà trên mặt Kỳ Phong lại không có chút nào dao động, cảm xúc vừa rồi biến mất đến không còn một mảnh, mở miệng, “Nếu tôilà cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Hàn Chiêu thay đổi sắc mặt, ánh mắt hẹp dài nháy mắt nheo lại, “Kỳ Phong, bây giờ là anh cầu tôi.”
Kỳ Phong bất vi sở động, nhìn thoáng qua hộp đen mình mang đến, “Mục đích của cậu bất quá chính là muốn tiền, hiện tại tiền ngay đây, hơn nữa còn có cổ phần Kỳ gia đưa cho cậu, cậu có thể thoải mái cả đời, lúc này còn không mang theo người của cậu chạy xa một chút, là chờ bị cảnh sát bắt sao?”
“Bị cảnh sát bắt? Tôi từ đầu tới đuôi đều chưa làm qua cái gì, cảnh sát bắt tôi làm gì?”
Hàn Chiêu ho khan vài tiếng, chống lại ánh mắt châm biếm của Kỳ Phong, chỉ vào Kỳ lão gia đang ngất nói, “Ông nội anh không phải thích nhất dùng tiền giải quyết vấn đề sao, ông ta cho rằng tất cả vấn đề trên đời đều có thể dùng tiền để giải quyết, tôi làm tôn tử tự nhiên không thể lạc hậu.”
“Chỉ cần một trăm vạn, Kỳ gia liền phanh lại, thậm chí cũng không biết lấy tiền của ai, về phần lão bất tử cùng Khâu Bạch, cũng bất quá chỉ là một ngàn vạn, liền tính bị bắt, bọn họ cũng nguyện ý vì tiền vào ngục giam, tôi cái gì cũng không làm, Kỳ tiên sinh anh cũng không nên vu khống tôi.”
Kỳ Phong nheo lại ánh mắt, nguyên lai đây chính là Hàn Chiêu y vẫn luôn theo dõi chặt chẽ, lại bắt không được nhược điểm, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều tính toán làm người khác tưởng anh ta yếu đuối.
“Cho nên mục tiêu của cậu là tôi? Tôi hiện tại đã ở trong này, thả người vô tội đi.”
“Vô tội, anh nói ông ta vô tội?” Hàn Chiêu như là nghe được chê cười, chỉ vào lão gia đang ho khan cười ha hả, “Kỳ gia các người đềulàm tôi ghê tởm! Lúc anh cùng mẹ anh làm đại thiếu gia giàu có sung sướng, tôi theo mẹ tôicòn phải đi ăn xin ở ven đường! Những điều này là do một tay lão bất tử này tạo thành!”
Nói xong anh ta kéo lấy tóc lão gia, hung hăng đạp ông một cước, lão gia thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cục có chút ý thức, hỗn độn trông thấy mặt Kỳ Phong, ông đầu tiên là sửng sốt, tiếp kịch liệt ho khan một tiếng, mãnh liệt ho một 乃úng máu.
“Tiểu… Tiểu Phong… Tiểu Phong…”
Ông cố gắng vươn tay muốn bắt lấy, Hàn Chiêu lại phẫn hận đá một cước, “Ông đừng giả mù sa mưa, không phải muốn anh ta cứu ông sao, trước theo tôi cùng tính kế không phải ông sao, ha ha ha… Ông cái lão bất tử này thật đúng là kẻ hai mặt!”
“Kỳ Phong, anh xem sắc mặt lão gia của anh đi! Họ Kỳ các người ghê tởm như vậy đó!”
Hàn Chiêu nói không thể nghi ngờ là sát muối vào miệng vết thương, nhớ tới lúc trước mình làm đủ loại, hiện giờ lại tha tất cả mọi người xuống nước, ông nức nở một tiếng, rơi lệ nhìn Kỳ Phong.
Ông rất muốn nói, đừng động ta, con đi nhanh lên đi, mang Lạc Khâu Bạch đi đi, để ta ૮ɦếƭ ở đây, nhưngông một câu cũng nói không nên lời, quỳ rạp trên mặt đất thống khổ ho khan thở dốc.
“Đủ rồi!” Kỳ Phong gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt đông lạnh, “Cậu nói điều kiện đi, rốt cuộc thế nào mới nguyện ý thả người.”
Hàn Chiêu rốt cục nhìn thấy Kỳ Phong cầu xin, óan hận lúccòn trong bụng mẹ, Kỳ Phong đã chiếm hết thiên thời địa lợi, hôm nay anh ta rốt cục để thiên chi kiêu tử cúi đầu, thật sự rất sảng khoái.
“Tôi muốn tài sản Kỳ gia cùng toàn bộ người thân của anh, một người cũng không thể thiếu.”
Lúc trước lão bất tử dùng tập đoàn tài chính Côn Luân chèn ép Lưu Bạch, anh ta mừng rỡ xem cuộc vui, nhìn Kỳ gia chó cắn chó anh tamới vui vẻ. Anh ta cố tiêu xài phung phí cổ phần, làm Kỳ gia họa vô đơn chí, sau đó tạo thành ảo giác bại gia tử trong mắtcổ đông, tìm biện pháp để lão bất tử không được ưa chuộng.
Thoạt nhìn anh ta tổn thất rất nhiều, tự tay giúp Kỳ Phong ngồi trên ghế chủ tịch, nhưng chỉ có anh ta biết, nếu trông cậy vào lão gia, anh ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể có cổ phần, nếu đoạt lại từ Kỳ Phong, thì phải là toàn bộ Côn Luân.
Tìm cách lâu như vậy, hôm nay anh ta khiến Kỳ Phong đoạt lại Côn Luân, còn tình nguyện đưa cho anh ta.
“Được, Kỳ gia đều cho cậu, đem người trả lại cho tôi. Đưa giấy 乃út cho tôi, tôi ký tên.” Kỳ Phong không do dự chút nào, thậm chí biểu tình đều không biến, giống như không phải gia sản thượng triệu mà là một phân tiền rơi trên mặt đất không người nhặt.
“Kỳ Phong anh điên rồi!” Bên cạnh vẫn luôn trầm mặc Lạc Khâu Bạch rốt cuộc nhịn không được, vội vàng mở miệng, “Anh ta căn bản là cố ý cho anh không thoải mái, một lòng *** anh, anh đừng tin.”
“Lát nữa anh mang em về nhà, nhắm mắt câm miệng lại.” Kỳ Phong hoàn toàn nhìn không ra là bị người cột lấy, ánh mắt nhìn Lạc Khâu Bạch ôn nhu thâm thúy.
“Đại ca, bộ dáng thâm tình thật đúng là cảm động a.” Hàn Chiêu cười lạnh một tiếng, tiếp chuyển đầu đề câu chuyện, “Bất quá Khâu Bạch nói đúng, nhìn anh không thoải mái tôirất thống khoái, vừa rồi tôi tưởng tượng, gia sản Kỳ gia vốn là chuyện các người nên bồi thường cho tôi cùng mẹ tôi, nếu nguyên bản chính là đồ của tôi, tự nhiên không thể xem như lợi thế, cho nên tôi đổi ý, không tính toán thả người.”
“Hàn Chiêu anh thật con mẹ nó vô sỉ!”
Lạc Khâu Bạch tức giận mắng, mãnh liệt giãy dụa đứng lên, lại bị Hàn Chiêu gắt gao đè lại, khóa vào trong ng, vuốt mặt của hắn nói, “Kỳ Phong, không bằng anhtặng Khâu Bạch cho tôi, tôi cho anh cùng lão bất tử bình an tiêu sái, thế nào?”
“Cậu nằm mơ!” Một câu châm toàn bộ hỏa khí, y giống như một dã thú đột nhiên bùng nổ âm lệ, hung ác tiến về phía trước, Hàn Chiêu cũng không kịp đề phòng, năm sáu người đi lên mới miễn cưỡng đè lại y.
“Được, anh không đồng ý thì thôi vậy, chúng ta đổi trò khác.” Hàn Chiêu như đột nhiên nghĩ tới điều gì, vứt một ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, lão gia lúc này giống một conchó bị kéo tới trước mặt.
Hàn Chiêu dẫm trên người lão gia, một tay khác ách trụ cổ Lạc Khâu Bạch, “Kỳ Phong, bắt anh đổi mạng, Khâu Bạch cùng lão bất tử, anh chọn một trong hai, một mạng đổi một mạng, công bằng.”
Kỳ Phong cười lạnh một tiếng, trừng Hàn Chiêu, đồng tử lại dấy lên liệt hỏa, lúc này y đột nhiên nhảy lên, tốc độ nhanh, bắt đầu xé rách dây thừng, y một cước trực tiếp đá chặt đứt cổ người khác, động tác tàn nhẫn quyết tuyệt, người chung quanh toàn bộ phác đi lên, song phương hung ác triền đấu.
Hàn Chiêu không nghĩ tới Kỳ Phong sẽ có một chiêu này, hai tay bắt chéo sau lưng ôm Lạc Khâu Bạch, bị Lạc Khâu Bạch phun nước miếng, thần tình đỏ bừng cũng thủy chung nhìn Kỳ Phong, một ánh mắt cũng không nhìn anh ta. Hàn Chiêu lau nước miếng, phẫn nộ không cam nhìn chằm chằm Kỳ Phong, “Nếu anh còn động thủ, động một chút tôi lập tức cho lão bất tử một đao, hoặc hiện tại động thủ với Lạc Khâu Bạch, tôi tuyệt không để ý cùng em ấy lên giường ngay tại đây!”
“Ngô ngô!” Lạc Khâu Bạch không thể nói, chỉ có thể ra sức giãy dụa.
Thân hình Kỳ Phong đột nhiên cứng đờ, trên bụng đã trúng một quyền, y trở lại công kích, nhìn thấy lão gia run rẩy một chút, cánh tay thật sự thống ra huyết.
“Còn muốn thử lại một lần sao?” Hàn Chiêu đã kéo ra cổ áo sơmi của Lạc Khâu Bạch.
Kỳ Phong gắt gao nắm chặt tay, tạm dừng vài giây đồng hồ, bọn ςướק trước mặt đều phác đi lên, quyền đấm cước đá với y.
“Ngô… Kỳ… Kỳ Phong!”Toàn thân Lạc Khâu Bạch phát run, trong cổ họng phát ra tiếng vang.
“Đánh tiếp cho tôi, lúc Kỳ tiên sinh nói ra đáp án mới dừng tay.” Hàn Chiêu thật ước gì Kỳ Phong ૮ɦếƭ, Kỳ gia đều ૮ɦếƭ sạch, chon chung với nhau.
Kỳ Phong không đánh trả lại, y bị đánh ra huyết, nhìn Lạc Khâu Bạch sắc mặt trắng bệch, y kịch liệt ho khan vài tiếng miệng phun vài bọt máu, “… Tôi ૮ɦếƭ, thả lão gia đi.”
Tất cả mọi người ngừng lại, Hàn Chiêu kinh ngạc nhướng mày, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng sẽ như vậy.
Anh ta vốn cho rằng Kỳ Phong sẽ lựa chọn thả Lạc Khâu Bạch đi, vô luận như thế nào, cũng là điều mình muốn nhìn , nhưng Kỳ Phong lại ném Lạc Khâu Bạch chọn lão nhân làm nhiều việc ác sao?
Hàn Chiêu sửng sốt hơn nửa ngày, mới cười nhạo, “Khâu Bạch, em nghe thấy được chứ, đây là lựa chọn của em, em vì anh ta mà ૮ɦếƭ, anh ta lại dùng em đổi lấy người sắp vào quan tài, đáng giá sao?”
Lạc Khâu Bạch lười liếc anh ta một cái, này căn bản không phải chuyện chọn lựa, vô luận Kỳ Phong chọn ai, hắn đều hiểu được vị trí của mình ở trong lòng y, hắn hoài nghi chính là Kỳ Phong tuyệt đối không phải chỉbị đánh vài cái liền cúi đầu nhu nhược, sao y làm như vậy?
Kỳ Phong quỳ rạp trên mặt đất, đã không đứng lên nổi, y suy yếu nhìn Lạc Khâu Bạch, ách lên tiếng, “Tôi đã chọn, tôi có thể nói vài câu vớiem ấy không?”
Hàn Chiêu nghĩ lại, Kỳ Phong ૮ɦếƭ, chìa khoá chi khế liền cởi bỏ, hiện giờ y lại chọn lão gia thay Lạc Khâu Bạch, tương đương đưa Lạc Khâu Bạch đến trong tay mình.
Lúc này anh ta cũng hiểu được, nhìn Kỳ Phong không đứng dậy nổi, vì thế không tái ngăn trở, vứt một ánh mắt ra hiệu cho vài người, buông ra Kỳ Phong, để Lạc Khâu Bạch đi đến bên cạnh y.
Kỳ Phong chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng như thế, tay Lạc Khâu Bạch đều run rẩy, hắn mới vừa tới gần Kỳ Phong lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, nói cái gì, thanh âm nhỏ căn bản nghe không rõ, Lạc Khâu Bạch cúi đầu đem lỗ tai tiến đến bên tai y, mới nghe y nhẹ giọng nói, “Thực xin lỗi…”
Lạc Khâu Bạch mím môi, ôm chặt y, “Anh đừng nói, hôm nay hoặc là chúng ta cùng đi, hoặc là đồng thời ở lại, anh cókêuem đi, em cũng sẽ không đi.”
“… Em không cần lo lắng. . .” Kỳ Phong đột nhiên khó hiểu mở miệng, vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất đều mãnh liệt chớp lên, lúc này y gắt gao ôm Lạc Khâu Bạch, đột nhiên xả xuất một nụ cười lạnh như băng, “Bởi vì chúng ta ai cũng sẽ không ở lại!”
Biến cố phát sinh trong nháy mắt này, tiếng nổ mạnh liên tiếp, mặt đất chớp lên càng ngày càng lợi hại, lúc này chợt nghe một trận nổ “Oanh” một tiếng, toàn bộ kho hàng đều bị chấn nát, chia năm xẻ bảy vẩy ra, kho hàng trong nhất thời lộn xộn, Hàn Chiêu sửng sốt, không đợi kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, cửa sổ đột nhiên bị ném vào mười mấy viên ***.
Thứ mười mấy tên ςướק muốn chính là tiền, chỗ nào đồng ý toi mạng, vừa thấy, điên cuồng chạy trốn, lúc này tiếng nổ mạnh nổ tung trong phòng, những đồ vật bị ném vào tuôn ra cổn cổn khói đặc, nhất thời cùng thủy tinh cùng tường bụi trộn lẫn cùng một chỗ, trước mắt một mảnh đen kịt.
Lúc này kho hàng bị “Phanh” một tiếng đá văng, một đại bang vệ sĩ tràn vào, cách đó không xa còn truyền đến tiếng gào thét.
Nguyên lai nơi này sớm đã có mai phục, chờ cơ hội, cường công tiến vào.
Hàn Chiêu cùng bọn ςướק lúc này đều hiểu được, Kỳ Phong tại hẻm nhỏ ngoại ômang theo máy theo dõi cùng vệ sĩ, căn bản chỉ là thủ thuật che mắt, làm bọn họ thả lỏng cảnh giác, mới không chú ý tới nguyên lai nơi này sớm đã bị người vây quanh!
“Đừng hoảng hốt! Trước khi cảnh sát đến bắt được bọn họ, tiền đều là của các người!” Hàn Chiêu lớn tiếng, bọn ςướק cũng hiểu được đi đến một bước này, không phải mày ૮ɦếƭthì tao cũng vong, vì thế cùng đánh nhau với các vệ sĩ.
Trong hỗn loạn, Kỳ Phong bắt lấy Lạc Khâu Bạch, bay nhanh tìm kiếm lão gia, nhưng trước mắt khói đặc cổn cổn, căn bản nhìn không rõ, lúc này một tên ςướק đột nhiên đánh lên, dùng một căn thiết côn, Kỳ Phong tránh đi đá một cước, sau lưng lại phác đi lên một người, Lạc Khâu Bạch vừa rồi lúc người nọ rơi xuống cầm lấy thiết côn đánh vào đầu người nọ, đầu người nọ lúc này tuôn ra máu.
Hai vệ sĩ nghe được động tĩnh chạy tới, sương khói tràn ngập bên trong, Kỳ Phong mơ hồ nhìn thấy thân ảnh lão gia.
Kỳ Phong không kịp nghĩ nhiều, đẩy Lạc Khâu Bạch đến bên vệ sĩ, vội vàng nói, “Bên ngoài toàn là người của chúng ta, lập tức lên xe cùng bọn họ đi! Về nhà chờ anh!”
Nói xong y xoay người chạy vào trong, Lạc Khâu Bạch cầm tayy, “Anh không thể đi vào, Hàn Chiêu căn bản là muốn anh ૮ɦếƭ! Anh đã bị thương, để vệ sĩ đi, hoặc là em đi thay anh!”
Kỳ Phong thật sâu liếc hắn một cái, đột nhiên ôm đầu hắn, hung hăng hôn một chút, “Đây là ân oán Kỳ gia, em không cần xen vào, chờ anh trở lại!”
“Kỳ Phong!” Lạc Khâu Bạch ở phía sau la lớn, nhưng thân ảnh của y đảo mắt đã tiêu thất trong sương khói.
Nước cờ then chốt đi không thích hợp, cả bàn cờ sẽ thua, Hàn Chiêu biết lúc này đây đã không cách nào toàn thân trở ra, anh ta lúc này đã cố không nhìn Lạc Khâu Bạch, một phen ách trụ yết hầu lão gia, tha ông vào thang máy bên cạnh kho hàng.
Nhưng anh ta mới vừa xoay người, Kỳ Phong đột nhiên xuất hiện, một quyền đánh trúng mặt anh ta, Hàn Chiêu lúc này phun vài hớp huyết bọt. Luận đơn đả độc đấu, bị quái bệnh 30 năm, đã tới gần dầu hết đèn tắt anh ta căn bản không phải đối thủ của Kỳ Phong, đạo lý này anh ta hiểu được, vì thế lấy ra chủy thủ dưới cổ tay áo, lập tức để trên cổ lão gia, lúc này họa xuất một đạo vết thương sâu.
“Lui ra phía sau, nếu không tôi *** ông ta!”
Kỳ Phong cương một chút, không tái công kích nhưng không lui ra phía sau, hai người cứ như vậy gắt gao giằng co, bên tai tất cả đều là thanh âm đánh nhau của vệ sĩ cùng bọn ςướק.
“Không đúng.” Lạc Khâu Bạch mãnh liệt dừng lại cước bộ, càng nghĩ càng không thích hợp, ngay từ đầu hắn cảm thấy Hàn Chiêu nếu muốn trả thù Kỳ gia, tuyệt đối sẽ không dùng chiêu số đơn giản như vậy, nhưng cụ thể như thế nào hắn cũng nói không nên lời rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Trong óc có cái gì chợt lóe qua, trước mắt hiện ra toàn bộ kho hàng.
Đúng rồi, là thông đạo!
Này kho hàng chỉ có thang máy, không có thông đạo cùng thang lầu! Điều này sao có thể!
Một loại dự cảm bất hảo nổi lên, tim Lạc Khâu Bạch nhảy dựng, không chút suy nghĩ, đẩy ra hai vệ sĩ quay đầu vọt vào.
Không có thông đạo, căn bản là một tử lộ, này có lẽ là bẫy rập cuối cùng cùng đường lui của Hàn Chiêu!
Lúc này sương khói dần dần tiêu tán, đã có thể thấy rõ bóng người, cảnh linh mãnh liệt, cửa tràn vào một đại bang cảnh sát, trong tay tất cả đều cầm thương S***g, hét lớn một tiếng, “Tất cả không được nhúc nhích, giơ tay lên!”
Một đám ςướק đến một bước này mới biết mình thật sự xong đời, chỉ mành treo chuông hết sức, Hàn Chiêu đột nhiên bỏ ra tiền, ném một ngàn vạn lên không trung, tiền bay trên không trung, giống tuyết rơi sôi nổi hạ xuống, đời này của chúng đều chưa thấy qua nhiều tiền mặt như vậy, theo bản năng ςướק đoạt, hiện trường một mảnh đại loạn.
Hàn Chiêu bắt lấy cơ hội, mãnh liệt nhấn thang máy, cửa thang máy lập tức mở ra, Kỳ Phong phác đi lên gắt gao ách trụ cổ anh ta, Hàn Chiêu mãnh liệt vọt tới trước, mình cùng Kỳ Phong còn có lão gia đồng thời ngã vào thang máy.
Bông tuyết còn chưa phiêu tán cùng sương khói giảo hợp cùng một chỗ, hoàn toàn che đi tầm mắt cảnh sát, bọn họmuốn nổ S***g lại sợ ngộ thương người bên ngoài, có người bắn một phát S***g lên trời, nhưng bạo loạn vẫn không thể nào dừng.
Cửa thang máy mắt sắp khép lại, Lạc Khâu Bạch gào thét, “Kỳ Phong không đượcvào thang máy!”
Hết thảy phát sinh quá nhanh, cũng chỉ là mấy chục giây, Kỳ Phong căn bản không kịp, vừa muốn đề phòng công kích, càng đẩy mình và lão gia vào trong.
Trong thang máy hai người không muốn sống đánh nhau, cửa thang máy còn có một khoảng cách đã khép lại, một bàn tay chen vào, gắt gao tách thang máy, nhưng thang máy là đặc chế, chỉ cần ấn khởi động sẽ không dừng lại, cho dù một người đi lên, cửa đều không có đóng lại.
Thang máy đi lên, Lạc Khâu Bạch đã không thể đi ra ngoài, xoay người tiến vào, thậm chí còn không kịp kéo Kỳ Phong ra ngoài, cửa thang máy liền “Phanh” một tiếng gắt gao đóng lại, cảnh sát chế phục bọn ςướק vọt tới, đã không kịp ngăn trở.
Không gian nhỏ hẹp, máu loãng vẩy ra, thang máy lay động phi thường lợi hại, như là tùy thời tùy chỗ đều sẽ rơi xuống, song phương ai cũng không dám cử động, nhất thời lâm vào giằng co.
Đến tầng 8, thang máy ngừng lại.
Dao nhỏ trong tay Hàn Chiêu một khắc cũng không ly cổ lão gia, từ từ đi ra, cầmkìm điện tửtiến vào thang máy, thang máy đilên tầng 8 lại không xuống nữa, trừ con đường này, cảnh sát cũng không còn con đường nào.
Toàn thân anh ta đều là thương, so với Kỳ Phong cũng không khá hơn chút nào, chân Lạc Khâu Bạch bởi vì động tác vừa rồi nên đau đớn, hiện giờ đau đứng cũng không trụ, cơ hồ dịch không ra thang máy.
Khóe miệng Hàn Chiêu mang theo huyết, mũi đao lại đi về trước, “Kỳ Phong, anh cứ việc động thủ, đến lúc đó nhìn động tác anh nhanhhay dao của tôi nhanh.”
“Cậu trốn không thoát, liền tính chạy đến trên lầu cũng là một tử lộ.” Kỳ Phong lạnh như băng nhìn anh ta.
Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt hẹp dài bắt đầu khởi động khoái ý, “Ai nói tôi muốn chạy trốn? Muốn chạy trốn chính là các người, tôi dù sao cũng sắp ૮ɦếƭ, ước gì họ Kỳ đều chôn cùng tôi!”
Nói xong anh ta cầm lấy dao nhỏ thống vào cổ lão gia, Kỳ Phong mãnh liệt đoạt, bàn tay bị lưỡi dao cắt ra máu tươi, Hàn Chiêu bắt lấy cơ hội đạp Kỳ Phong một cước, né tránh đánh trả của Kỳ Phong, mãnh liệt ép y ở trên tường, huy khởi dao nhỏ muốn đâm vào ánh mắt y.
Chỉ mành treo chuông, thân thể Hàn Chiêu đột nhiên run rẩy, tiếp khống chế không được run rẩy lên, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng như tờ giấy.
“Phanh” một tiếng, Lạc Khâu Bạch vòng qua sau lưng anh ta, cầm một miếng thép nện trên đầuanh ta, đầu Hàn Chiêu trào ra máu tươi, anh ta kịch liệt ho khan, không nghĩ tới mình lại phát bệnh.
Anh ta quay đầu lại nhìn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt thù hận như vậy, từ cặp mắt xinh đẹp kia phóng ra, anh ta gắt gao cắn răng, cầm lấy dao nhỏ còn muốn đâm, nhưng động tác rốt cuộc chậm một nhịp, Kỳ Phong bắt lấy cơ hội, nhảy lên bẻ vai anh ta, bẽ gay cánh tayđang nắm chặt đaocủa anh ta, Hàn Chiêu “A ——” một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất.
Quái bệnh một khi phát tác sẽ tâm giảo thành bội, toàn thân bủn rủn, Hàn Chiêu giống bãi bùn ngất trên mặt đất, rốt cuộc không hể đứng dậy, Kỳ Phong *** dính máu trên người, trói anh ta lại.
Trong lúc nhất thời toàn bộ tầng chót chỉ có thể nghe thấy tiếng thở ồ ồ của Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong, hai người liếc nhau, khí lực toàn thân cũng tiêu hao.
Lạc Khâu Bạch đau chân rốt cuộc chống đỡ không trụ, lập tức ngã trên mặt đất, Kỳ Phong ôm cổ hắn, giống như muốn đem hắn khảm vào ng.
“Anhkêu em đi trước, em quay lại làm gì!?” Khẩu khí của y thực nóng nảy, thanh âm lại yếu ớt, cách biệt nhiều ngày, y rốt cục một lần nữa ôm Lạc Khâu Bạch vào trong lòng.
Lạc Khâu Bạch nắm lấy tay y, cố chấp nói, “Em cũng nói, hoặc là cùng đi hoặc là cùngở lại, cái chỗ này thực tà môn, không thang lầu chỉ có thang máy, em lo lắng, phải đi theo anh, nếu gặp chuyện không may em cũng sẽ che chở cho anh. Anh xem vừa rồi nếu không có em, anh đã bị Hàn Chiêu biến thành người mù.”
Nói xong lời cuối cùng hắn cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng che dấu lo lắng, sờ sờ vết bầm tím cùng máu đen trên mặt Kỳ Phong.
Kỳ Phong đánh cũng không muốn mắng cũng không xong, trong lòng lại vừa ngọt vừa chua xót, thâm hút một hơi, “Quên đi, dù sao em chưa bao giờ nghe lời anh, em còn có thể đứng lên không? Chúng ta đi xuống.”
Lạc Khâu Bạch gật gật đầu, chịu đựng đau đớn đứng lên, hắn không nghĩ tới sự tình lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy, hắn vốn cho rằng nhất định là bẫy của Hàn Chiêu, nhưng hiện tại Hàn Chiêu đều ngất, bọn họ còn tốt, đại khái là hắn đa tâm rồi.
Kỳ Phong lấy ra di động trên người Hàn Chiêu, gọi cho cấp dướivàvệ sĩ cùng cảnh sát, kêu bọn họ chờ bọn y xuống dưới rồi đi lên bắt người.
Gọi điện thoại xong, bên kia cảnh sát vừa nghe thanh âm của y lập tức hấp tấp nóng nẩy nói, “Kỳ tiên sinh, các người chế phục anh ta chưa? Bây giờ xuống thang máy chưa?”
Kỳ Phong hơi hơi nhăn lại mày, “Rồi, ba người chúng tôi.”
“Ngàn vạn lần không cần ba người! Thang máy này chúng tôi vừa tra qua, là một cái bẫy một khi trọng lượng vượt qua một người liền sẽ lập tức nổ mạnh, hơn nữa không chỉ là thang máy, lầu trên lầu dưới đều có, vừa rồi thang máy mở ra kíp nổ đã bắt đầu lung lay, trừ phi tìm được điều khiển, nếu không cảnh sát cũng nhất thời không có cách nào, bây giờ còn 30 phút, thời gian đầy đủ, anh bây giờ có thể tìm được mấy chiếc kìm điện tử? Từng bước từng bước xuống dưới.”
Đồng tử Kỳ Phong kịch liệt co rút lại một chút, “Kìm điện tử?”
“Đúng, đâylà thiết kế của thang máy, chỉ có kìm điện tử mới có thể khống chế, hơn nữa đều là duy nhất, dùng qua liền trở thành phế thải. Nếu anh ta mang mọi người lên, khẳng định sẽ để lại đường lui, anh nhanh tìm xem, cảnh sát bên này cũng đang cố gắng nghĩ biện pháp, các người đừng hoảng hốt.”
Kỳ Phong tắt điện thoại không nói thêm nữa, tìm trên người Hàn Chiêu một lần, hiện tại chỉ có một cái cắm trên thang máy, không thấy cái khác.
Nơi này là lầu 8, nhảy xuống là tử lộ, chỉ có kìm điện tử, nhưng bọn họ có tới ba người…
Liền tính Lạc Khâu Bạch không đi theo, y cũng đối mặt với cái ૮ɦếƭ, vẫn là tình huống của lão gia, quay đầu lại nhìn thê tử đang chỉnh lý băng vải cùng lão gia đang ngất, y nhắm mắt lại, không nghĩ tới tính cách, lại thật muốn vùi thây lúc này.
Chờ Lạc Khâu Bạch đi toilet, Kỳ Phong ngồi ở bên người lão gia, nhìn khuôn mặt già nua, đời này hận ông, yêu ông, hiếu kính ông, cũng trả thù ông… Y đưa tay sờ sờ miệng vết thương, mặt trên còn có vết máu.
Lão gia hình như có sở cảm, gian nan từ trong hôn mê khôi phục chút ý thức, mơ hồ thấy mặt Kỳ Phong, trong cổ họng phát ra thanh âm vù vù, gian nan vươn tay bao trùm mu bàn tay Kỳ Phong, “Tiểu Phong…”
Kỳ Phong nhất thời nghẹn ngào, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng hốc mắt lại đỏ bừng một mảnh.
Lão gia lúc này thanh tỉnh , ông nhớ rõ chuyện đã xảy ra, cũng mơ hồ có ấn tượng là Kỳ Phong tới cứu ông, ông há miệng thở dốc, sợ hãi mình có khả năng không tỉnh lại nữa, “Tiểu Phong… Ông nội, thực xin lỗi con…”
Ông gian nan nói ra những lời này, kịch liệt ho khan, nức nở một tiếng để lại nước mắt hối hận, Kỳ Phong dùng sức chà mặt, ôm lão gia vào trong ng, “Ông nội, đừng nói, con sẽ vẫn luôn cùng ngài.”
Lão gia run rẩy hút một hơi, xót xa trong lòng nảy ra, ông có dự cảm nhất định là xảy ra chuyện gì, Kỳ Phong mới có thể như vậy, ông lắc lắc đầu suy yếu nói, “Ta đã làm sai… Khụ khụ… Cũng không còn sống lâu, chỉ có thể lưu ngày dài cho người trẻ tuổi đi… Đừng làm khó dễ, có thể cứu Khâu Bạch liền cứu nó đi, Kỳ gia thiếunó nhiều lắm, ta… Ta có những lời này của con, ૮ɦếƭ… Khụ khụ… Cũng an tâm.”
Kỳ Phong rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi như mưa, “Ngài suy nghĩ nhiều rồi, về sau còn dài, con sẽ không bỏ lại ngài.”
Lạc Khâu Bạch trở về, Kỳ lão gia lại chống đỡ không trụ ૮ɦếƭ ngất, Kỳ Phong đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, hắn đi qua cầm tay y, “Kỳ Phong, anh làm sao vậy?”
Kỳ Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái, sờ sờ mặt hắn, thật lâu mới nói, “Không có việc gì, chờ em thôi, vừa rồi cảnh quan nói muốn lấy vật chứng, anh phải ở trong này trong chốc lát, em đi xuống chờ anh đi.”
Bạn đang �
“Em mang lão gia đi, trong chốc lát lại đưa thuốc đến.”
“Không cần, em đi đứng không có tiện, khiêng không nổi, thuốc trị thương anh xuống lấy, nhanh đi xuống đi, em không đi xuống cảnh sát cũng không đến, bọn họ sẽ thúc giục.”
Nói xong Kỳ Phong cầmtay Lạc Khâu Bạch đi vào thang máy, hôn bờ môi hắn một chút, tạm dừng thật lâu mới bướcmột chân ra thang máy, phất phất tay, “Khâu Bạch, lát nữa gặp.”
Lạc Khâu Bạch không đợi kịp phản ứng, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại, hắn mãnh liệt đè lại, bước một chânđi ra, “Kỳ Phong, anh rốt cuộc làm sao vậy, vì sao nhất định phải bức en đi trước?”
“Sao em nhiều lời như thế, kêu em đi thì đi đi! Em chừng nào thì có thể nghe anh một lần?” Kỳ Phong nóng nảy cầm vai Lạc Khâu Bạch, dùng sức dìu hắn vào thang máy.
Lạc Khâu Bạch vốn ôm hoài nghi, hiện giờ Kỳ Phong làm như vậy, hắn càng thêm kiên định, “Em không đi! Anh gạt em đúng hay không, cái gì cảnh sát muốn lấy vật chứng, cùng xuống lầu có cái gì quan hệ?!”
Lạc Khâu Bạch nhìn thấy kìm điện tử, lập tức hiểu được, nếu mục đích của Hàn Chiêu là trả thù Kỳ gia, như vậy anh ta muốn nhìn Kỳ lão gia cùng Kỳ Phong ૮ɦếƭ, anh ta đem bọn họ đưa đến nơi này, lại chỉ có một chiếc kìm điện tử…
“Cái thang máy chỉ có thể có một người đi xuống có phải hay không?Anh muốn Kỳ gia ૮ɦếƭ ở chỗ này sao?!”
“Có ૮ɦếƭ hay không là chuyện của anh, em một ngoại nhân quản được sao? Lạc Khâu Bạch, hiện tại anh ly hôn với em, cái nhẫn này ai yêu thì nhận, về sau Kỳ gia đều không chào đón em, em hiện tại có thể lăn không?!”
Kỳ Phong lập tức bỏ nhẫn trên tay ra, mãnh liệt ném xuống đất, chiếc nhẫn trên mặt đất lăn rất xa, dừng ở bên tay Hàn Chiêu.
Hốc mắt Lạc Khâu Bạch lập tức liền đỏ, hắn gắt gao cắn môi, nói cái gì cũng chưa nói, khiêng lên lão giavào trong thang máy.
Kỳ Phong gắt gao trụ hắn lại, Lạc Khâu Bạch bất vi sở động, nện vào mặt Kỳ Phong, Kỳ Phong lập tức bị đánh bối rối.
Lạc Khâu Bạch bắt lấy cơ hội lập tức đem lão gia đẩy mạnh đi, lúc Kỳ Phong rống giận, hắn mãnh liệt nhổ kìm điện tử, tốc độ nhanh, cửa thang máy “Phanh” một tiếng khép lại, hạ xuống, vô lực xoay chuyển trời đất.
Không còn hy vọng nào…
Kỳ Phong suy sụp đứng tại chỗ, chậm rãi trượt ngồi, giống một con thú bị thương.
Lạc Khâu Bạch đi đến trước mặt y, vẫn không nhúc nhích, Kỳ Phong mãnh liệt ngẩng đầu, cuồng loạn rống, “Lạc Khâu Bạch em sẽ ૮ɦếƭ có biết hay không! Anh đã không quản ông nội, cũng cố không quản những người khác, nhưng em không nghe anh! Anh kêu em đi, em theo anh, anhkêu em xuống lầu, em động thủ với anh! Anh chỉ muốn em còn sống thôi a, nơi này lập tức liền sẽ nổ mạnh!”
Thanh âm của y khàn khàn trầm thấp, đồng tử màu đen đột nhiên cổn xuất một giọt nước mắt, đây là lần thứ hai y rơi lệ trước mặt Lạc Khâu Bạch, lần đầu tiên là hắn đi Mỹ cùng mình chia lìa.
“Vậy anh muốn em nhìn anh ૮ɦếƭ!?”Thanh âm Lạc Khâu Bạch đều phát run, hốc mắt đỏ bừng, lại khô khốc một giọt lệ, “Kỳ Phong anh rất ích kỷ!Anh kêu em đi theo vệ sĩ, còn kêu em ở nhà chờ anh, nhưng nếu em đi, anh dùng mệnh cứu lão gia, emphải làm sao? Em tuyệt không hối hận đã theo anh, hiện tại cao hứng đến ૮ɦếƭ!”
Một giọt nước mắt đột nhiên nện xuống, dính ướt y phục hắn, “Bởi vì cho dù ૮ɦếƭ cũng chúng ta không thể tách ra, này con mẹ nó cũng coi như bạch đầu giai lão.”
Nói xong lời cuối cùng hắn bật cười, Kỳ Phong nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra khàn khàn nghẹn ngào, ôm cổ Lạc Khâu Bạch, dùng sức hôn bờ môi của hắn, hàm sáp nước mắt đan chéo trong miệng, hai người gắt gao tương ủng, hàng vạn hàng nghìn thời gian, không sánh bằng một khắc này.
Tiếng nổ mạnh vang lên, ở tầng chót, tổng cộng 14 tầng lầu, thực nhanhsẽ tớitầng 8, người trong kho hàng đã toàn bộ rút lui, nhưng thủy chung nhìn không thấy hai người xuống dưới, tất cả mọi người suy nghĩ biện pháp cứu người, nhưng lúc này đã hoàn toàn khống chế không được.
Mặt đất chấn động, trong không khí tất cả đều là khói thuốc S***g, bụi đất vẩy ra, chung quanh độ ấm tiêu thăng, Lạc Khâu Bạch lẳng lặng tựa vào Kỳ Phong, Kỳ Phong dùng thân thể bao lấy toàn bộ hắn, ít nhất nổ mạnh như vậy, mình có thể ૮ɦếƭ sớm một chút, chờ thê tử theo mình.
“Khụ… Khụ… Ha ha… Ha…” Đột nhiên một tiếng cười chua xót truyền đến, Hàn Chiêu đã tỉnh, anh ta nhìn hai người gắt gao tương ủng, còn có chiếc nhẫn kia, xót xa trong lòng thống khổ nói không ra lời.
Kỳ thật anh ta đã sớm tỉnh, anh ta nghe lão bất tử cùng Kỳ Phong nói chuyện, anh ta như thế nào cũngkhông nghĩngười Kỳ gia ác liệt ghê tởm, lại sẽ vì một sinh mệnh vô tội, hy sinh chính mình.
Anh ta cho rằng chỉ có Lạc Khâu Bạch ngốc hồ hồ cam nguyện vì Kỳ Phong chịu ૮ɦếƭ, còn không biết mình trong lòng người khác là công cụ cứu mạng, nhưng anh ta không nghĩ tới Kỳ Phong cũng có thể làm được, thậm chí bồi người Kỳ gia cũng nguyện ý để Lạc Khâu Bạch sống sót.
Một khắcKỳ Phong làm ra quyết định kia, anh ta biết mình đã triệt để thua.
Nghe được thanh âm của anh ta, Lạc Khâu Bạch che ở trước mặt Kỳ Phong, gắt gao bảo vệ y, cảnh giác nhìn Hàn Chiêu.
Hàn Chiêu vẫn không thể nhúc nhích, anh ta kịch liệt ho khan vài tiếng, “Không cần kìm điện tử… Khụ… Tôi cũng có biện pháp đi ra ngoài… Nhanh lên, không còn kịp rồi… Khụ khụ…”
Kỳ Phong gắt gao cau mày, tim đập gia tốc, “Tôi dựa vào cái gì tin tưởng cậu?”
Độ ấm càng ngày càng cao, tiếng nổ mạnh cũng càng lúc càng lớn, Hàn Chiêu cười khổ một tiếng, “Bởi vì tôi muốn sống… Tôi sẽ không ૮ɦếƭ chung với họ Kỳ.”
Khói đặc màu đen từ trên lầu bay ra, sinh tử trong chớp mắt, Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch liếc nhau, rất nhanh cởi bỏ hai tay Hàn Chiêu, không chút do dự nâng anh ta đi đến cửa thang máy.
Trên thế giới này tối có thể tin chính là lời nói khi sắp ૮ɦếƭ.
Hàn Chiêu từ trong cổ tay áo lấy ra điều khiển, anh ta bấm vài cái, tần suất nổ mạnh rõ ràng giảm đi, anh ta bấm thang máy vài cái, thang máy đi xuống”Tôiđã giảm giá trị… Khụ, thang máy không còn hạn chế một người, nhanh lên! Điều khiển chỉ có thể kéo dài một phút đồng hồ!”
Tin tưởng Hàn Chiêu kết quả tệ nhất bất quá chỉ là trụy thê cùng tạc tử, giờ phút này không nghi ngờ, Kỳ Phong dìu Lạc Khâu Bạch vào thang máy.
Toàn bộ mặt đất đều chớp lên, đèn trong thang máy lóe ra không ngừng, thập phần nguy hiểm, nhưng đây là đường chạy trốn duy nhất, không có biện pháp khác.
Hàn Chiêu không đứng dậy, Lạc Khâu Bạch vươn tay bắt anh ta, Hàn Chiêu lại nhìn hắn một cái, đột nhiên hung hăng đẩy tay ra,luivề phía sau.
“Hàn Chiêu!”
Sắc mặt Lạc Khâu Bạch đột nhiên thay đổi, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh, cửa thang máy trong nháy mắt đã đóng lại!
Thời gian một phút đồng hồ rất dài, khi thang máy xuống một tầng, cảnh sát cùng vệ sĩ đều khiếp sợ H**g phấn nhào lên, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, tầng 8 nổ mạnh, một ánh lửa, khói đặc tràn ngập, thủy tinh nổ tung, rốt cuộc không nhìn thấy Hàn Chiêu xuống dưới…
Toàn thân Lạc Khâu Bạch đều run rẩy, hắn nắm chặt tay Kỳ Phong, như đang xác nhận bọn họ còn sống, mà hại bọn họ cũng cứu bọn họ là Hàn Chiêu không xuống dưới.
Kỳ Phong gắt gao ôm hắn, che mắt hắn, hai người gắt gao tương ủng, giờ phút này… Sống sót sau tai nạn.
Lời của editor: Chương này buồn quá! Vừa thương vừa hận Hàn Chiêu!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.