Đám đông chen lấn nhau trên đường, Lâm Khả nhanh chóng bám theo Doãn Hàng.
Khi đi ngang qua một cửa kính trong suốt, Lâm Khả dừng bước chân, tay nhỏ chạm vào cửa kính, đôi mắt long lanh nhìn vào vật bên trong, không hề nhúc nhích.
Doãn Hàng đã đi được một đoạn, lại không nhìn thấy cái đuôi nhỏ kia đâu, cậu có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Lâm Khả đang cách mình tầm mười bước, chăm chú nhìn vào cửa kính, không biết là đang nhìn cái gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Doãn Hàng nhướng mày, nhẹ nhàng đi đến phía sau Lâm Khả, cong người xuống nhìn theo hướng cô nhóc kia, chỉ thấy ở sau cửa kính, là một cái ghế gỗ, trên ghế có một con gấu bông lớn.
Doãn Hàng cau mày lại, đứng thẳng lên, ở phía sau cô nói: "Trẻ con."
Cô lập tức xoay người, đỏ mặt vẫy vẫy tay: "Này, đâu có trẻ con đâu, con gái ai cũng thích những thứ này." Cô nhìn gương mặt bình thản của Doãn Hàng, lại đỏ ửng mặt, đầu hơi cúi, tức giận nói thầm: "Có nói cậu cũng không hiểu."
Ánh mắt cô lưu luyến không rời khỏi cửa kính, sau đó đành quay người bước đi về phía trước.
Doãn Hàng nghiêng đầu nhìn con gấu to lớn kia suy tư gì đó, lại nhìn theo hình bóng Lâm Khả dần đi xa, vội đi nhanh đến.
Lâm Khả: "Doãn Hàng, cậu thật nhạt nhẽo."
Doãn Hàng:...
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
...............
Dọc đường đi, thân ảnh cao cao không nói một lời đi theo phía sau thân ảnh thấp thấp, thân ảnh thấp thấp đi ở phía trước không ngừng lải nhải.
Đến chỗ rẽ.
Hai nữ sinh sắc mặt khó coi nhìn chằm hai bóng dáng kia.
"Tô Mạt..." Một nữ sinh mặc váy màu đen kéo cánh tay Tô Mạt, vẻ mặt hoài nghi khó hiểu: "Lâm Khả không phải là em gái của Doãn Hàng sao?"
Tô Mạt nhìn hai bóng dáng kia không chớp mắt, nắm chặt bàn tay, một lúc sau mới ừ một tiếng.
Nữ sinh mặc váy đen không khỏi ngạc nhiên nói: "Doãn Hàng không nên thích em gái mình chứ."
"Không đâu!" Tô Mạt đột nhiên quay đầu, cao giọng nói: "Bọn họ chỉ là anh em thân thiết thôi."
Nữ sinh kia bị giọng nói của Tô Mạt làm cho hoảng sợ, cô nhỏ giọng nói: "Mạt Mạt, cậu đừng tức giận, tớ chỉ buột miệng nói thôi."
Tô Mạt nhíu chặt lông mày, nhìn theo bóng hình sớm đã không còn trên đường, cắn răng nói: "Tớ nhất định sẽ theo đuổi Doãn Hàng."
Nữ sinh kia lập tức nói: "Đúng đúng đúng, cậu xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ trở thành bạn gái của Doãn Hàng, ngoại trừ cậu ra, không ai xứng đáng với cậu ấy cả." Nữ sinh kia cố lấy lòng Tô Mạt.
Tô Mạt nghe xong vô cùng đắc ý, chỉ về phía sau đầu nữ sinh kia, dáng vẻ cao cao tại thượng: "Bối Bối, cậu không phải luôn muốn mua một cái túi Chanel sao, sinh nhật cậu tớ sẽ tặng cậu."
Bối Bối mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng vui sướng: "Cảm ơn cậu, Mạt Mạt!"
"Đều là bạn tốt của nhau, không việc gì phải nói cảm ơn." Tô Mạt nhìn theo hướng hai người kia vừa rời đi, hung hăng trừng mắt, sau đó khoác cánh tay Bối Bối, nói: "Chúng ta đi dạo phố, không cần phải để ý đến họ."
"Được."
...............
Mới vừa về đến nhà, Lâm Khả liền nhận được điện thoại của Thẩm Nhất.
"Có chuyện gì thế Nhất Nhất?"
"Thật vậy ư!"
Thanh âm vui sướng vang lên khiến cho Doãn Hàng đứng bên cạnh để ý, lông mày cậu khẽ động, cậu ấn cái nút giữa trên điện thoại, hai mắt nheo lại nhìn cái màn hình đen trên điện thoại.
"Cậu nói là anh trai cậu muốn đưa cậu đi chơi sao? Còn muốn rủ cả tớ nữa?" Lâm Khả nắm chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng H**g phấn.
Doãn Hàng hơi nhíu mày.
"A, được được, Nhất Nhất, thay tớ cảm ơn anh trai cậu." Hai mắt Lâm Khả cong lên.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Khả H**g phấn ở trước mặt Doãn Hàng xoay vòng vòng: "Doãn Hàng, cậu biết không, anh trai Nhất Nhất đã về nước rồi đấy."
Doãn Hàng nhíu mày, ở trong đầu suy nghĩ gì đó, một lúc sau, mới nói mấy từ: "Ý cậu là ông già kia?"
Lâm Khả đứng trước mặt Doãn Hàng, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn cậu: "Này, cậu thật không lễ phép gì cả, anh ý mới 27 tuổi, đâu phải là ông già nào đâu?"
Doãn Hàng cười lạnh: "À..."
Doãn Hàng đứng lên, liếc nhìn cái đồng hồ trên tường —— 3:30
Cậu rời mắt đi, tay đút túi quần, hướng đến cầu thang đi lên phòng, mời vừa đi đến chiếu nghỉ, cậu quay đầu, nhìn Lâm Khả chằm chằm, bình tĩnh nói: "Ngày mai cậu đi chơi?"
Lâm Khả ngây ngốc gật đầu: "Ừ, Nhất Nhất nói đó là điều cô ấy mong muốn, tớ cũng đồng ý rồi."
Doãn Hàng đứng tại chỗ, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Lâm Khả, cậu trầm mặc vài giây, đột nhiên mở miệng: "Lâm Khả."
Lâm Khả chớp chớp mắt: "Sao thế?"
"Nấu bữa tối." Nói xong, cậu quay đầu đi lên gác.
Lâm Khả ngây ngốc đứng ở dưới lầu, nhìn theo bóng dáng Doãn Hàng hét lên: "Hả? Tại sao?"
Rầm ——
Đáp lại câu hỏi của cô là tiếng đóng cửa nặng nề.
Lâm Khả chọc chọc ngón tay, vẻ mặt mờ mịt.
Doãn Hàng —— tức giận sao?
Nhưng mình đâu có chọc giận cậu ấy đâu ——
Lâm Khả ngồi trên ghế sofa, trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra, cuối cùng hai má lúm lộ ra, vừa lòng mà vỗ vào ng nói: "A, chắc chắn không phải mình chọc cậu ấy tức giận."
...............
6 giờ 10 phút tối.
Lâm Khả nhìn bát mì, tay chân luống cuống, mặt nhăn nhúm lại.
"૮ɦếƭ rồi ——"
Lâm Khả cầm đũa chọc chọc, cẩn thận gắp mì lên —— a a a —— sợi mì đều dính vào nhau ——
"Làm sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Cả người Lâm Khả cứng đờ, cô cắn chặt răng, bỏ bát xuống, quay đầu nhìn Doãn Hàng bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: "Doãn Hàng...hình như lại thất bại rồi..."
Doãn Hàng nhìn mì trong bát, khóe miệng hơi động, lại nhìn Lâm Khả đang ỉu xìu, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cậu khe khẽ thở dài, đón lấy bát mì từ trong tay Lâm Khả: "Không sao."
Doãn Hàng bê bát mì đến bàn ăn, sau đó ngồi xuống từ từ ăn từng sợi mì.
Lâm Khả chớp chớp mắt, dùng tay nhéo eo mình, sau đó chậm rãi đi đến phía sau Doãn Hàng, sợ hãi nói: "Nếu khó ăn quá, thì chúng ta ra ngoài ăn nhé."
Doãn Hàng bình bình nói: "Ngon, cậu cũng ngồi xuống ăn đi."
Lâm Khả khom lưng nhìn biểu cảm của Doãn Hàng đánh giá, một lúc sau mới cong cong mắt, vui vẻ đem một bát mì khác đến.
Tâm tình Doãn Hàng cũng không tệ lắm.
——
Lâm Khả đặt bát xuống, ngoan ngoãn ngồi đối diện Doãn Hàng, tay cầm đũa lên, gắp một ít mì đem bỏ vào miệng, vừa mới nhai một ít, cô đột nhiên mở to hai mắt: "A! Hương vị cũng không tệ lắm."
Doãn Hàng:...
"Ừ"
Rõ ràng là bình thường, nhưng lại không muốn làm cô thất vọng, Doãn Hàng phá lệ giấu đi cảm xúc thật sự của mình.
Nghe Doãn Hàng nói vậy, hai mắt Lâm Khả vẽ lên một đường cong như trăng khuyết, hai má lúm trên mặt càng sâu hơn.
Doãn Hàng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lâm Khả, trong lòng rung động, cậu cảm nhận được trái tim bắt đầu không chịu được mà đập nhanh lên, một loại cảm giác vừa lạ lại vừa quen thuộc làm cậu có chút hoảng loạn. Cậu cố gắng làm cho mình không rung động nữa, làm bộ như không có gì, lại gắp một ít mì, hương vị bình thường không đến nỗi khó ăn.
Lâm Khả không hề phát hiện ra sự bất thường của cậu, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn ăn mì, thỉnh thoảng nói vài câu, mặc cho Doãn Hàng không để ý đến cô.
"Oa! Ăn xong rồi." Lâm Khả xoa xoa bụng mình, liếm liếm đầu lưỡi.
Doãn Hàng buông đũa, nhàn nhạt nhìn Lâm Khả, không nói một lời.
"Cậu cũng ăn xong rồi à?" Lâm Khả nhìn bát của Doãn Hàng chỉ còn lại một chút nước dùng, khóe miệng cong lên vui vẻ: "Tớ đã nói mà, tớ nấu mì không tệ đâu."
Doãn Hàng:...
Lâm Khả đứng lên, ngoan ngoãn đem hai cái bát, đặt vào bồn rửa chén.
"Lâm Khả."
Lâm Khả nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm Doãn Hàng, hai tay vừa cầm bát nên trên mu bàn tay trắng trắng còn dính một chút mỡ vàng: "Sao thế?"
Doãn Hàng nhàn nhạt nhìn Lâm Khả, trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "Ngày mai không được đi chơi."
Lâm Khả chớp mắt, trong lòng thấy có chút kì quái: "Hả? Tại sao?"
Doãn Hàng nhíu mày, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng tức giận: "Không được đi."
Lâm Khả ngẩng cổ lên, nói: "Nhưng mà tớ đã đồng ý với Nhất Nhất rồi, cậu thật kì quái."
Trong lòng lộp bộp một tiếng ——
Doãn Hàng nhìn Lâm Khả, sau đó đột nhiên đứng lên, xoay người đi lên trên phòng.
Lâm Khả nhìn theo bóng dáng Doãn Hàng, vội vàng chạy đến chân cầu thang, gọi với theo Doãn Hàng: "Này, sao cậu không nói gì thế? Cậu giận cái gì?"
Rầm ——
Lại là tiếng đóng cửa nặng nề đáp lại Lâm Khả, nhưng âm thanh so với buổi chiều còn lớn hơn.
"Kỳ lạ." Lâm Khả mờ mịt, cô đem bát đũa đi rửa.
Doãn Hàng hôm nay thật kỳ quái ——
Ào —— nước từ trong vòi chảy ra ——
Lâm Khả đổ nước rửa bát ra, chỉ trong chốc lát, trong lòng bồn nổi lên rất nhiều bọt trắng.
Lâm Khả đem chén bát đi rửa, nói thầm: "Doãn Hàng —— không phải "bà dì" tới thăm cậu ấy chứ?"
"Thôi, mặc kê, ngày mai nhất định cùng Nhất Nhất đi chơi."
...............
Trong phòng.
Doãn Hàng ngồi ở trên giường, vẻ mặt u uất.
Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?
Tại sao đột nhiên lại nổi giận với cậu ấy?
Chính mình rõ ràng biết Lâm Khả vô cùng ngốc nghếch, không muốn cùng cô so đo chuyện gì ——
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa Thái Dương.
Có lẽ —— đối với cô ngốc này phải dùng một chút thủ đoạn ——
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.