Sau khi dùng bữa xong, Mạc Ái Ly cùng Phong Cảnh Thần đi dạo cho khuây khoả, đây cũng là thói quen thông thường mỗi khi cô và hắn dùng bữa cùng nhau tại nhà.
Nếu Phong Cảnh Thần đưa cô ra ngoài dùng bữa thì cả hai sẽ cùng nhau đi dạo quanh công viên hoặc bờ hồ…
Cả hai đang đi bên nhau trong vườn nhà được trang trí một cách tinh tế và lãng mạn.
Cây cối xanh tươi và hoa tươi nở tạo nên một khung cảnh thơ mộng và đầy màu sắc.
Những đường lối đi được trải bằng đá cuội, tạo nên một không gian tự nhiên và êm dịu.
Ánh sáng từ các đèn trang trí treo trên cây và những đèn đất chiếu sáng tạo ra một không gian lung linh và ấm áp.
Ánh sáng mờ ảo từ những đèn tạo ra những vệt sáng tạo nên một không gian lãng mạn và bí ẩn.
Âm thanh của đêm tạo ra một không gian yên bình và thư giãn.
Tiếng chim hót từ cây cối và tiếng gió thổi qua lá cây tạo ra một âm thanh tự nhiên và thư thái.
Các âm thanh này làm cho không gian trở nên thú vị và tạo ra một bầu không khí yên tĩnh và tĩnh lặng.
Mạc Ái Ly mặc một bộ váy nhẹ nhàng và tươi sáng, tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết.
Phong Cảnh Thần cũng trông lịch lãm và cuốn hút trong bộ trang phục của mình, tạo nên một hình ảnh hấp dẫn và hoà hợp.
Mạc Ái Ly suy nghĩ một lúc rồi quyết định mở lời trước với Phong Cảnh Thần, cô không muốn cả hai phải giấu giếm nhau bất cứ chuyện gì ngoại trừ những chuyện riêng tư nhất, vậy nên cô quyết định sẽ hỏi thẳng Phong Cảnh Thần…
“Dạo này anh bận lắm à? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Phong Cảnh Thần vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ là có một chút phiền phức tìm đến hắn trong thời gian này nên hắn phải tốn công để giải quyết sao cho thoả đáng.
Tốt nhất hắn không thể để Mạc Ái Ly phát hiện ra chuyện này…
“Sắp tới sẽ có một buổi tiệc nhằm tuyên bố khánh thành dự án quan trọng nên tôi phải dành thời gian để chuẩn bị một số thứ cần thiết để phát biểu trong buổi tiệc…”
Mạc Ái Ly gật đầu, cô cũng biết Phong Cảnh Thần có rất nhiều việc phải làm trong thời gian này nên cô không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện công việc của hắn.
Chỉ cần hắn thành thật với cô trong mọi chuyện là được…
Phong Cảnh Thần nhìn vẻ mặt hài lòng của Mạc Ái Ly khiến hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
May mắn sao Mạc Ái Ly là người hiểu chuyện nên cô chỉ nghĩ đơn giản là hắn bận nhiều việc nên mới đi sớm về khuya…
“Em cảm thấy không vui chuyện tôi đi sớm về muộn nên không dành nhiều thời gian cho em được à?”
Mạc Ái Ly mỉm cười lắc đầu, cô khoác tay mình vào tay Phong Cảnh Thần, sau đó dựa lên cánh tay rắn chắn của hắn…
“Vui chứ, anh có nhiều việc để làm đồng nghĩa với chuyện anh sẽ không thất nghiệp, anh có thể kiếm được thật nhiều tiền để cho em và con có cuộc sống sung túc hơn…”
Phong Cảnh Thần biết Mạc Ái Ly chỉ nói đùa nhưng hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ cô lại nghĩ hắn nghèo đến mức độ không nuôi nổi một người phụ nữ và một đứa trẻ hay sao?
“Vậy nghĩa là em sẽ ngoan ngoãn ở nhà để tôi nuôi em đúng không?”
Mạc Ái Ly cảm thấy có gì đó sai sai, cô bất giác rời khỏi tay Phong Cảnh Thần, sau đó dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn…
“Em nói vậy thôi, sau khi con chúng ta lớn một chút em sẽ đi làm lại, nhưng em sẽ chuyển đến bệnh viện khác để làm việc…”
Mạc Ái Ly nghĩ việc đi làm ở bệnh viện cũ sẽ gây nên sự khó xử đối với cả cô và Thiên Hàn Đình.
Có lẽ trong khoảng thời gian này và khoảng thời gian sắp tới, bọn họ vẫn nên tránh gặp nhau để không phát sinh ra sự việc giống như lần trước…
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Phong Cảnh Thần còn đang suy nghĩ đến việc đưa Mạc Ái Ly đến bệnh viện mà tập đoàn của hắn đang đầu tư để làm việc.
Ít ra ở nếu cô ở những nơi thuộc về hắn thì hắn vẫn yên tâm hơn…
“Hiện tại có một số bệnh viện mà tập đoàn đang đầu tư vào, sau khi em nghỉ ngơi đủ thì có thể đến đó làm.
Vì là bệnh viện thuộc quyền sở hữu tôi nên tôi sẽ yên tâm hơn…”
Mạc Ái Ly cứ tưởng Phong Cảnh Thần đang tìm lý do để không cho cô đi làm, nhưng nào ngờ hắn đang nghĩ đến việc sẽ đưa cô đến làm việc trong bệnh viện dưới quyền kiểm soát của hắn…
“Có lẽ anh không biết, nhưng đôi khi em cảm giác chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, không lý nào anh lại yêu em nhiều như thế…”
Phong Cảnh Thần có chút giật mình, hắn nhanh chóng quay sang nắm lấy vai Mạc Ái Ly, ánh mắt ẩn chứa vô số tia khẩn thiết nhìn chằm chằm về phía cô…
“Em nhớ ra điều gì rồi à?”
Mạc Ái Ly nở nụ cười gượng, cô không hiểu tại sao Phong Cảnh Thần lại kích động như thế…
“Em chỉ nói vu vơ thôi, chẳng lẽ chúng ta thật sự quen nhau từ trước à? Sao em không nhớ mình đã gặp anh lúc nào nhỉ?”
Phong Cảnh Thần có chút thất vọng, hắn nghĩ việc Mạc Ái Ly không nhớ việc cả hai từng gặp nhau trước đây cũng có chút tốt, vì dù sao hiện tại cô cũng là người phụ nữ của hắn rồi…
“Không có gì đâu, tôi cũng nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây nên mới có chút kích động như thế, em đừng nghĩ nhiều…”
Mạc Ái Ly gật đầu nhưng cô không tin lời biện hộ của Phong Cảnh Thần.
Vì cô biết tính cách của hắn rất ít nói, nhưng mỗi khi hắn nói ra thì chắc chắn chuyện đó có thật….
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.