Họ đi dạo xung quanh thành phố này về đêm, cùng chụp lại những bức ảnh đẹp nhất và hạnh phúc nhất, đến tận mười một giờ khuya cô mới chịu theo anh trở về khách sạn.
Bỏ giày ra, Mộc Nhiên liền chạy như bay về phòng ngủ, cô thả mình lên chiếc giường lớn rồi nhắm mắt lại, anh lắc đầu, rồi xếp ngay ngắn lại đôi giày cho cô, anh treo chiếc áo khoác của cả hai lên giá treo đồ, tiếp theo anh bước vào phòng tắm, tắm xong anh mặc bộ đồ của khách sạn ra ngoài.
Chỉnh lại lò sưởi rồi anh tắt điện ôm cô đi ngủ, Mộc Nhiên cố gắng rúc sâu vào ng anh để tìm cảm giác ấm hơn, nhưng cô nào hay biết người đang chịu khổ lại là anh, cô gái này đâu biết chỉ vì hành động của cô mà tiểu đệ lại chào cờ vào nửa đêm, thật quá khó chịu.
Anh cố bỏ qua cảm giác đó rồi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau...
Mộc Nhiên tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã trống, nhưng vẫn còn hơi ấm, có lẽ là anh vừa mới dậy. Cô bước vào phòng tắm thấy anh đang đứng trước gương cạo râu.
Cô đi đến ôm lấy hông anh, dựa đầu vào người anh, Hàn Thiên Lãnh rửa mặt bằng nước ấm rồi lấy khăn lau sạch mặt.
Anh quay người ra sau ôm lấy cô đặt lên bệ rửa tay:"Bảo bối, dậy rồi sao?"
Anh lấy bàn chải đánh răng cho cô rồi nặn một ít kem đánh răng ra đó, tiếp theo anh rót một cốc nước ấm đưa cho cô.
- "Bảo bối, đánh răng đi rồi chúng ta ra ngoài tập thể dục."
Mộc Nhiên ngoan ngoãn đánh răng rồi thay quần áo, cô mặc một bộ thể thao màu trắng trông rất năng động. Hàn Thiên Lãnh bước ra khiến cô có chút bất ngờ, anh hôm nay mặc một bộ thể thao màu xám, thường ngày đã quen với hình ảnh anh mặc âu phục uy nghiêm, bây giờ anh mặc thế này trông rất dễ gần và trẻ như một cậu thanh niên mười tám tuổi.
- "Đi thôi." Anh đưa tay ra trước mặt cô, Mộc Nhiên đi đến nắm lấy tay anh.
Ra đến cửa, anh bế cô ngồi vào ghế sofa rồi mang đôi giày thể thao đến cho cô, anh giúp cô đeo giày rồi cả hai rời khỏi khách sạn.
Họ cùng nhau chạy bộ gần đó, Mộc Nhiên cầm máy chụp hình chụp lại những động tác của anh.
Tập thể dục xong, anh và cô vào một nhà hàng gần đó để ăn sáng.
Mộc Nhiên cùng anh ăn sáng xong thì quay lại khách sạn thay quần áo rồi đi đến thành phố Pisa, nơi đây nổi tiếng với nhiều lâu đài cổ.
Mộc Nhiên nắm tay anh bước vào trong lâu đài, cô ngạc nhiên nhìn xung quanh.
- "Tiểu Lãnh, đẹp quá, anh hãy đứng vào đây đi, em chụp cho anh một".
Hàn Thiên Lãnh đứng vào chỗ cô chỉ, Mộc Nhiên hài lòng gật đầu, tiếp theo cô nhờ người chụp cho anh và cô vài tấm.
Những tấm hai người họ chụp chung đều là cảnh hôn, khi cô đang vui vẻ tạo dáng thì bất ngờ bị anh hôn. Anh và người chụp hình như thể đã có thông đồng từ trước.
Dạo quanh tất cả lâu đài ở thành phố này thì trời đã khuya, họ quay lại khách sạn lúc mười giờ tối. Mộc Nhiên mệt mỏi lao đến chiếc giường êm ái.
Nhưng khi lưng cô sắp chạm đến drap giường thì cánh tay anh lại đỡ lấy cô:"Hôm qua em cũng để người như vậy đi ngủ, thật dơ, phải tắm."
Mộc Nhiên ấm ức nói:"Lãnh...em rất mệt, chỉ muốn ngủ."
Anh vẫn nhất quyết đi vào phòng tắm, một giọt nước mắt lăn trên tay anh, nó rất nóng, là nước mắt của cô.
Anh nâng gương mặt đầy nước mắt của cô lên:"Bảo bối, sao vậy?"
- "Em muốn đi ngủ...hức" Mộc Nhiên nói, nước mắt càng rơi thảm thiết hơn.
Anh lắc đầu, bó tay với cô, đành bế cô trả về lại chiếc giường.
Hai ngày tiếp theo anh đưa cô đi rất nhiều chỗ, ăn rất nhiều món ăn ngon, đặc biệt còn mua rất nhiều đồ.
Mộc Nhiên vốn không thích lắm tính tiêu xài của anh, điều cô thích nhất là bộ ảnh mà họ đã chụp được.
Ngày mai, họ sẽ trở lại về Trung Quốc, khép lại chuyến đi tuần trăng mật này, Mộc Nhiên đi chơi về liền leo lên giường như mọi khi.
Hàn Thiên Lãnh tắm xong đi ra ngoài cô đã ngủ từ bao giờ, anh leo lên giường cùng cô. Họ ở cùng nhau bốn ngày những chỉ thân mật được đúng một lần, điều này đối với anh còn khó hơn cả lên trời.
Đêm nay nhất quyết không thể chịu đựng được nữa, Mộc Nhiên đang ngủ có cảm giác ng mình ươn ướt.
Cứ nghĩ trời lạnh nên kéo chiếc chăn lên, nhưng kéo mãi không được, chiếc chăn hôm nay khác quá.
Cô khó chịu mở mắt ra, "chiếc chăn" cô đang cầm chặt là tóc của anh, mặc dù vậy anh vẫn chăm chú hôn lên ng cô.
- "Ưm...Biến th'.."
Lưỡi anh quét lên từng tế bào trên cơ thể của cô, Mộc Nhiên nhất thời chưa tiếp nhận được sự K**h th**h này, cô ưỡn cong người.
Tay anh *** một bên *** của cô, một bên còn lại bị anh gặm cắn.
Anh cởi sạch quần áo trên người của cả hai ra rồi lật người cô nằm úp xuống, Mộc Nhiên úp mặt vào chiếc gối.
Tay anh chạm nhẹ vào huyệt động ẩm ướt của cô, biết được cô đã sẵn sàng.
Anh khẽ nâng ௱oЛƓ cô lên rồi từ từ đi vào bên trong.
- "Ư...a...sâu quá...ư.." Cô khẽ ***.
Anh chống tay xuống giường, khẽ nằm xuống cơ thể cô, hơi thở mạnh mẽ đầy *** phả vào tai cô, khiến cô *** càng K**h th**h hơn.
- "Ư...a...Lãnh..nhẹ một chút....a..."
Chiếc giường tuy là chắc chắn nhưng vẫn vì sự lăn lộn của hai người mà tạo nên những tiếng động cót két, tiếng thở dốc cùng Tiếng rê* rỉ của hai người hòa làm một.
- "A...ư.."
Đến gần sáng, Mộc Nhiên thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô van xin nỉ non với anh, anh mới bỏ qua cho cô.
Anh gầm nhẹ rồi phóng thẳng chất dịch , anh xoay người ôm lấy cô rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.