Cô hỏi xong, nhìn anh bằng đôi mắt chất chứa biết bao thất vọng, không nói thêm lời nào liền quay người rời đi. Uất Trì Ảnh Quân biết mình đã sai trong chuyện này, cũng không còn gì để biện minh. Song, anh không muốn vì những sai lầm của mình mà đánh mất cô thêm lần nào nữa. Ngay khi thấy Cố Hiểu Khê quay người, Ảnh Quân mạnh bạo ôm lấy cơ thể cô, nhất quyết không để cô rời đi.
" Anh không cho phép em đi. Em phải ở đây, em phải ở đây với anh. "
Cánh tay của Uất Trì Ảnh Quân siết chặt lấy bụng làm Cố Hiểu Khê cảm thấy chút khó chịu. Sợ hành động của anh ảnh hưởng đến đứa bé, mày cô cau chặt, giọng điệu cáu giận, không ngừng kêu lên.
" Buông ra... anh buông tôi ra. "
Cái ôm của Ảnh Quân ngày càng chặt khiến cô gần như không thở nổi. Không còn cách nào khác, Cố Hiểu Khê dùng sức để đẩy Uất Trì Ảnh Quân ra xa. Nhưng không ngờ vừa đẩy anh xong, cô cũng vì thế mà mất thăng bằng và ngã mạnh xuống sàn.
Cú ngã khiến Cố Hiểu Khê đau điếng, còn tim Uất Trì Ảnh Quân thì hẫng đi một nhịp. Anh chạy ngay đến bên cạnh, sợ rằng cú ngã vừa rồi ảnh hưởng đến cô nên mày nhíu chặt, thật lòng lo lắng hỏi đối phương.
" Em không sao chứ? Anh dìu em lên giường rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra. "
Ảnh Quân vừa dứt, trong tích tắc tay Cố Hiểu Khê đã siết lấy tay áo của anh. Bụng cô bây giờ đau lên từng cơn, đến nỗi chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng. Đến khi anh đưa mắt nhìn xuống sàn thì sảng hồn khi thấy bên dưới đã đẫm máu.
Trên đường đến bệnh viện, Uất Trì Ảnh Quân không ngừng thúc giục thuộc hạ.
" Hắc Lang, tăng tốc đi. "
" Dạ. "
Ảnh Quân đặt Cố Hiểu Khê ngồi trên đù* mình, một tay anh choàng qua vai cô, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy tay Cố Hiểu Khê từ lúc còn ở Bán Hải, suốt đường đi không ngừng trấn an. Cố Hiểu Khê lúc này đau đớn đến chẳng thể thở nổi, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, cổ họng khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn đặt, thậm chí không phát ra nổi âm thanh.
" Ảnh Quân, bụng tôi đau quá... Con của tôi... con của tôi sẽ không sao chứ? "
Nghe giọng cô yếu ớt vang lên, anh nén sự sợ hãi của chính mình xuống để dỗ dành cô.
" Hiểu Khê, em đừng lo, em và con sẽ không sao. Hai mẹ con em nhất định sẽ bình an vô sự miễn là anh còn ở đây. "
Đến bệnh viện, Cố Hiểu Khê nhanh chóng được Uất Trì Ảnh Quân bế vào trong, mà lúc này quần áo của cả hai đều dính đầy máu tươi. Các bác sĩ vội đặt cô nằm trên giường và đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật, không ngừng nói với nhau.
" Thai phụ chảy nhiều máu, lập tức phẫu thuật gấp, nếu không cả mẹ lẫn con đều nguy hiểm. "
Bên ngoài, Cố Sâm và Huyền Diệp ngay khi biết chuyện cũng đã đến nơi. Bà nhìn thấy quần áo dính đầy máu của anh thì không thể lo lắng hơn.
" Ảnh Quân, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chẳng phải còn cách ngày dự sinh đến hai tuần sau? "
Mặt anh lúc này cũng tối sầm lại, đáp lời Huyền Diệp.
" Con và Hiểu Khê cãi nhau, sau đó cô ấy vì đẩy con mà mất thăng bằng. "
Trước mức độ nghiêm trọng của ca này, phòng phẫu thuật rất nhanh đã chuẩn bị xong. Nhìn tình trạng của Cố Hiểu Khê, các bác sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau. Từ bên trong một bác sĩ bước ra, trên tay mang theo một tờ giấy, đưa cho Uất Trì Ảnh Quân và thận trọng nói rõ:
" Uất Trì tiên sinh, sản phụ hiện tại đang nguy kịch, máu chảy không ngừng. Nếu tình hình xấu có diễn ra, Ngài muốn giữ lại người mẹ hay đứa bé. "
Lời này của vị bác sĩ như con dao đâm vào tim mọi người. Huyền Diệp nghe xong thì suýt đứng không vững, may là có Cố Sâm đứng bên cạnh và ôm lấy bà, còn Uất Trì Ảnhh Quân không hề nao núng, lớn tiếng ra lệnh cho bác sĩ:
" Cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy, tôi chỉ cần cô ấy. Không cứu được Hiểu Khê, bệnh viện này đừng mong hoạt động nữa. "
Dáng vẻ lúc này của Ảnh Quân dọa cho bác sĩ phải run sợ, lập tức hiểu ý và quay vào trong.
Cùng lúc này ở trong phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Khê nằm trên giường, nhờ có đau đớn nên vẫn giữ được ý thức. Cô dùng chút sức lực còn sót lại lúc này của mình, âm thầm căn dặn với vị bác sĩ bên cạnh.
" Bác sĩ, xin bà hãy cứu đứa bé. "
" Cố gia yên tâm, tôi sẽ giúp cô thuận lợi sinh đứa bé, hai mẹ con cô nhất định sẽ bình an. "
" Nếu tôi có xảy ra chuyện gì... xin bà... hãy cứu đứa bé trước... "
Ở bên ngoài, Uất Trì Ảnh Quân với dáng vẻ bức rức, đứng ngồi không yên trước cánh cửa. Không biết qua bao lâu, từ trong phòng vang ra tiếng khóc trong trẻo của em bé. Cố Sâm và Huyền Diệp như sống lại một lần nữa, đồng thời bật dậy khỏi ghế. Riêng Ảnh Quân ngay từ đầu đã không ngừng đi đi lại lại trước cửa, mà giờ khi nghe thấy tiếng khóc liền đi đến. Cánh cửa lần nữa được mở ra, vị bác sĩ bế trên tay một đứa bé, nói với người nhà.
" Chúc mừng, là một bé trai. "
Cố Sâm và Huyền Diệp nhìn nhau, không giấu được sự hạnh phúc, chỉ có Uất Trì Ảnh Quân không thể hiện chút vui mừng nào, thậm chí còn không thèm nhìn đến đứa con vừa mới chào đời của mình. Sau khi bác sĩ đưa đứa bé cho Huyền Diệp bế, gương mặt Ảnh Quân hiện lên dáng vẻ lo lắng, hỏi bác sĩ:
" Vợ tôi thế nào? "
" Đừng lo, cô ấy lát nữa sẽ được đưa ra. "
Nghe được điều này, Ảnh Quân mới yên tâm phần nào. Song, đột nhiên một nữ y tá cuống quýt chạy ra ngoài, báo lại với vị bác sĩ:
" Không hay rồi, tim của Cố gia không còn đập nữa. "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.