Tư Mộc lườm Bạch Duệ Thần hắn một cái, cô tỏ vẻ khó chịu. Chuyện của Tư Mộc cô thì liên quan gì đến Bạch Duệ Thần hắn cơ chứ? Tư Mộc không biết rằng Bạch Duệ Thần hắn lại nhiều chuyện như vậy đấy.
"Liên quan gì đến anh? Mong Bạch thiếu gia đây bớt tham gia vào chuyện của tôi đi. Không là tôi không biết mạng anh có còn hay không đấy?"
Tư Mộc không làm gì được hắn, nhưng Bạch Hạo Vân có thể làm được đấy. Bạch Duệ Thần giỏi đến mấy nhưng vẫn chưa bằng được với anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, Bạch Hạo Vân, đâu. Bạch Duệ Thần nhìn người con gái đang cúi mặt xuống kia, trong lòng của hắn bỗng cảm thấy thật hỗn loạn.
Bạch Duệ Thần hoàn toàn nhận ra người gọi điện thoại cho Tư Mộc chính là Bạch Hạo Vân. Chỉ là hắn đang cố tình hỏi, cố tình lừa dối bản thân của mình mà thôi. Thật không ngờ người con gái này lại muốn vạch rõ ranh giới với Bạch Duệ Thần hắn như vậy.
Bạch Duệ Thần bỗng dưng cảm thấy thật thất bại. Trên thương trường, Bạch Duệ Thần rất giỏi, nhưng về vấn đề này, hắn ta hoàn toàn không giỏi một chút nào cả. Thế nên, cho dù Bạch Duệ Thần hắn có muốn xin lỗi Tư Mộc đi chăng nữa, chắc chắn cô sẽ không tin hắn đâu.
Vì vậy, Bạch Duệ Thần chỉ biết im lặng đứng đó, nhìn người con gái đang ngồi ở trên ghế kia. Đứng một lúc lâu, trời cũng đã gần tối, Bạch Duệ Thần nhìn đồng đội, thấy cũng đã muộn rồi. Sợ Bạch Hạo Vân không kịp đến đây, Bạch Duệ Thần mới đưa ra một đề nghị.
"Muộn rồi, để tôi đưa cô về!"
Nhưng Tư Mộc đã ngay lập tức hất tay, cô hoàn toàn không muốn nhận lấy ý tốt của Bạch Duệ Thần hắn.
"Không cần đâu, tôi đợi người đến! Không phiền đến sự giúp đỡ của Bạch Duệ Thần anh!"
Nhưng Bạch Duệ Thần cứ nhất quyết muốn đưa Tư Mộc về. Thế là hai người xảy ra cãi cọ. Một người thì nhất quyết muốn đưa đối phương về, còn một người thì liên tục từ chối, không muốn nhận lấy sự giúp đỡ.
Nhưng không may, Bạch Duệ Thần lỡ tay, suýt chút nữa khiến cho cả người của Tư Mộc ngã lăn ra sàn nhà. Cũng may là Bạch Duệ Thần đã kịp thời đỡ được cả người của cô. Nhưng cái tư thế này của hai người thật sự là vô cùng ám muội.
Gương mặt của Bạch Duệ Thần kề sát khuôn mặt kia của Tư Mộc. Chỉ thiếu một chút nữa là hai người đã môi chạm môi rồi. Bạch Hạo Vân vừa tới nơi đã chứng kiến một màn này, suýt chút nữa là anh đã xông lên đánh người rồi.
Tư Mộc vừa nhìn thấy Bạch Hạo Vân, cô vội vàng đẩy Bạch Duệ Thần ra, cô như muốn lên tiếng giải thích không phải là như Bạch Hạo Vân nghĩ đâu. Nhưng chưa kịp nói gì thì Bạch Hạo Vân đã đi đến chỗ của cô, hai mắt như muốn gϊếŧ người vậy.
"Về nhà!"
Bạch Hạo Vân trừng mắt nhìn Tư Mộc một cái, tưởng chừng anh đang vô cùng giận dữ vậy. Đôi bàn tay của Bạch Hạo Vân cuộn lại thành nắm đấm, gân xanh đã nổi đầy ở trên đó. Nhưng dường như Bạch Hạo Vân đã cố gắng kiềm nén cơn giận của mình.
Anh nghiến răng gằn ra từng chữ, thỉnh thoảng còn lườm Bạch Duệ Thần một cái. Bạch Hạo Vân còn nhanh chóng kéo Tư Mộc tránh xa Bạch Duệ Thần ra. Bạch Duệ Thần cũng chỉ liếc nhìn Bạch Hạo Vân một cái, nhưng hắn ta lại chẳng hề nói cái gì cả.
Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân đang giận dữ, vì anh đang nắm chặt đôi bàn tay của cô như vậy mà. Bạch Hạo Vân trừng mắt, chẳng thèm nhìn Tư Mộc lấy một cái nhưng tay của anh vẫn đang giữ chặt cánh tay của người con gái đang đứng ở bên cạnh mình.
Tư Mộc rất muốn giải thích không phải là như Bạch Hạo Vân nhìn thấy đâu. Nhưng hễ cứ nhìn thấy cái bộ dạng đáng sợ kia của Bạch Hạo Vân thì Tư Mộc lại thôi. Mà việc gì Tư Mộc mà phải giải thích cho Bạch Hạo Vân chứ? Hai người cũng đâu phải là một cặp, cho dù Tư Mộc có hôn Bạch Duệ Thần thật đi chăng nữa thì Bạch Hạo Vân lấy quyền gì mà giận dữ?
Không phải mấy ngày nay Bạch Hạo Vân đều đi với Trịnh Mỹ Châu, không thèm quan tâm gì đến cô hay sao? Mắc mớ gì mà phải can thiệp vào chuyện của cô? Tư Mộc chính là đang để tâm chuyện Bạch Hạo Vân bỏ rơi cô mấy ngày nay đấy, thế nên, Tư Mộc cũng chả buồn giải thích.
Bạch Hạo Vân lôi Tư Mộc đi thẳng một mạch đi xuống nhà xe, lướt qua cả gương mặt đang vô cùng khó coi nhưng không thể làm gì được kia của Bạch Duệ Thần, anh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn. Nhưng có lẽ vì giận dữ nên Bạch Hạo Vân đã vô tình khiến cho Tư Mộc bị đau, nhất là ở chân, cô cũng vừa mới băng bó xong mà.
"Bạch Hạo Vân, anh đi từ từ thôi! Chân tôi đau, không có đi nhanh như anh được đâu!"
Tư Mộc nhăn nhó gương mặt của mình, dường như là rất đau đớn. Cô khập khễnh lê từng bước, chân thì đau nhưng cố gắng đuổi kịp Bạch Hạo Vân. Lúc này, Bạch Hạo Vân mới dừng lại, quay sang nhìn người con gái đang đau đớn kia.
Nhìn gương mặt như đang vô cùng đau đớn kia của Tư Mộc, cùng với đôi chân đang bị thương kia của cô nữa, lúc này, Bạch Hạo Vân mới lấy lại lý trí, anh mới nhận ra là mình đang làm cho Tư Mộc bị đau. Vì vậy, cánh tay của Bạch Hạo Vân mới buông lỏng đôi bàn tay của người con gái ra, nhẹ nhàng ôm lấy hai bả vai của cô, từ từ dìu cô đi.
Suýt chút nữa là Bạch Hạo Vân đã hại Tư Mộc rồi. Chỉ vì cơn giận đánh mất lý trí của mình khi trông thấy hai người thân mật như vậy, anh thật sự không thể nào chịu được. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng không nên vì vậy mà làm cho Tư Mộc bị thương.
"Xin lỗi em, em có đau lắm không?"
Bạch Hạo Vân đầy ân hận nhìn vào gương mặt kia của Tư Mộc. Cô chỉ lắc đầu, như là không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Bạch Hạo Vân đỡ lấy người của cô, nhẹ nhàng dìu cô đi từng bước một, tránh động chạm đến vết thương.
"Mà sao em lại trở thành như vậy?"
Bạch Hạo Vân dịu dàng hỏi han người con gái này, nhưng cơn giận có lẽ vẫn còn khắc sâu. Giọng nói ấm áp của Bạch Hạo Vân khiến cho Tư Mộc nghe xong muốn giận mà cũng không giận nổi. Nhưng thật tiếc rằng, người đàn ông này không hề dành cho cô.
"Tôi không sao, chỉ bị xe ***ng, trầy xước một chút thôi, không có gì đâu."
Tư Mộc chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Cảm xúc ở trong lòng của Tư Mộc cực kì hỗn loạn, cô vẫn cần một chút thời gian để suy nghĩ, nên cô không muốn đối diện với Bạch Hạo Vân vào lúc này.
Động tác của Bạch Hạo Vân hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh lại tiếp tục dìu Tư Mộc ra xe. Ánh mắt của Bạch Hạo Vân trầm ngâm nhìn người con gái đang bị thương này, trong lòng anh bỗng cảm thấy đau xót. Bị thương như vậy mà dám nói không có gì? Bạch Hạo Vân muốn mắng cho Tư Mộc một trận vì cái tội dám không quan tâm đến bản thân của mình như vậy.
Nhưng nghe lời nói qua loa của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân nhận ra dường như Tư Mộc đang không muốn nói chuyện, như đang tìm cách tránh né anh vậy. Thế nên Bạch Hạo Vân cũng không muốn khiến cho Tư Mộc phải cảm thấy mệt mỏi vì bản thân anh.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân đang không ngừng lo lắng. Tại sao Tư Mộc lại muốn tránh né anh như vậy chứ? Không phải trước đây hai người rất tốt sao? Vả lại, tại sao Tư Mộc hôm nay lại ở cùng Bạch Duệ Thần, lại còn suýt hôn nhau như vậy? Nếu Bạch Hạo Vân không đến kịp, thì hai người họ sẽ hôn thật hay sao?
Không lẽ Tư Mộc muốn tha thứ cho Bạch Duệ Thần? Không thể nào, Bạch Duệ Thần đã gây ra cho Tư Mộc quá nhiều tổn thương như vậy, làm sao có thể tha thứ cho hắn ta cơ chứ? Nhưng đây chính là lời giải thích duy nhất cho những việc đã xảy ra. Không, cho dù là thế, Bạch Hạo Vân cũng không cho phép Tư Mộc trở lại bên cạnh tên khốn Bạch Duệ Thần kia.
Cho dù Tư Mộc có thật sự không yêu anh đi chăng nữa, Bạch Hạo Vân cũng quyết không để cho chuyện này xảy ra. Bởi vì, con người của Bạch Duệ Thần, không đáng để Tư Mộc giao phó cả cuộc đời này.
Trên đường đi, trong lòng của Bạch Hạo Vân vô cùng phức tạp. Cánh tay của anh đã vô thức siết chặt bả vai của Tư Mộc lúc nào không hay biết. Còn Bạch Duệ Thần, nhìn theo bóng lưng của hai người đang dần biến mất ở trước mặt mình, suy nghĩ của hắn dần trở nên hỗn độn.
Dìu Tư Mộc ra xe, Bạch Hạo Vân đỡ cô ngồi xuống xe, định thắt dây an toàn cho cô nhưng Tư Mộc đã làm điều đó trước rồi. Bạch Hạo Vân cảm thấy hơi hụt hẫng, cánh tay anh cứng đờ giữa không gian một lúc lâu. Bạch Hạo Vân cố lấy lại bình tĩnh, anh bước lên xe rồi lái xe đưa Tư Mộc về nhà.
Hai người im lặng, không ai nói với ai một câu gì, không khí trên xe rất trầm mặc. Tư Mộc không muốn nói gì với Bạch Hạo Vân lúc này cả, dường như cô đang muốn vạch rõ ranh giới với Bạch Hạo Vân vậy.
Bạch Hạo Vân tuy giận, nhưng không khí như thế này khiến cho anh vô cùng khó chịu. Tư Mộc hình như bị làm sao, nhìn cô có vẻ không muốn nói gì với anh, khiến cho Bạch Hạo Vân không thể chịu nổi. Vì thế, Bạch Hạo Vân mới tìm cách bắt chuyện với cô.
"Tư Mộc, cả ngày nay em đi đâu thế? Sao không ở nhà nghỉ ngơi!"
"Tôi ra ngoài tìm nhà. Bạch Hạo Vân, tôi muốn dọn ra ngoài ở!"
Nếu đã có Bạch Hạo Vân ở đây, cô cũng muốn nói thẳng luôn, không muốn vòng vo gì nhiều. Dù sao cũng phải nói, vậy thì nói luôn đi.
Bạch Hạo Vân hơi khựng lại, nhưng tay của anh vẫn tiếp tục công việc mình đang làm. Tại sao Tư Mộc đột nhiên lại muốn dọn ra ngoài? Như vậy không tốt sao? Bạch Hạo Vân rất muốn biết, nhưng lúc này cho dù anh có hỏi cô chắc cô cũng không nói ra đâu.
Thế nên, Bạch Hạo Vân mới cố tình lái sang chuyện khác. Bạch Hạo Vân cố gắng cười hỏi Tư Mộc.
"Tư Mộc, em không có gì muốn nói với anh hay sao?"
"Nói gì?"
"Tại sao hôm nay em với Bạch Duệ Thần lại ở cùng nhau?"
"Chuyện đó thì có gì để nói chứ? Hơn nữa, chúng ta hình như cũng không có quan hệ gì gọi là thân, tại sao tôi lại phải nói với anh?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.