"Em đoán xem?"
Đoán cái con khỉ nhà anh ấy! Dám không tin tưởng bà đây, nếu không nể anh là sư huynh, bà đây đã đập ૮ɦếƭ anh từ lâu rồi đấy nhá. Bà đây không có hiền lành gì đâu nha anh trai! Tốt nhất đừng có bắt nạt Trịnh Mỹ Châu này!
"Rồi em đến đây làm gì? Muốn xin ở nhờ, ăn trực à?"
Trịnh Mỹ Châu cười hì hì như bị đoán trúng tim đen vậy. Cô đưa tay gãi gãi đầu, chỉ cười nhìn Bạch Hạo Vân nhưng lại chẳng nói gì cả. Khoé môi của Bạch Hạo Vân hơi nhếch lên. Biết ngay mà, Trịnh Mỹ Châu đến đây chỉ có muốn xin ở nhờ chứ chẳng có gì khác cả.
"Bạch Hạo Vân, ai đến vậy?"
Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân đứng đó nói chuyện với ai đó một lúc lâu, dường như hai người bọn họ rất vui vẻ. Nghe giọng nói vọng vào hình như là của một người phụ nữ. Tư Mộc cảm thấy tò mò nên cô mới chạy ra xem thử.
Bạch Hạo Vân quay sang nhìn thấy Tư Mộc đã chạy ra, anh chưa kịp nói gì thì Trịnh Mỹ Châu kia đã nhảy vào mồm của anh rồi. Đúng là, lúc nào cũng vậy, cái thói này có bao giờ bỏ được đâu.
"Bạch đại ca, cô ấy là ai vậy? Không phải là chị dâu của em đấy chứ?"
Nhìn cái nụ cười ghê rợn kia của Trịnh Mỹ Châu, Bạch Hạo Vân thật muốn đánh cho cái người phụ nữ này một trận. Đúng là chỉ thích ăn nói vớ vẩn là tài mà.
Tư Mộc liếc nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình một cái, cô âm thầm đánh giá. Người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, cứ như cô gái chỉ mới đôi mươi mà thôi. Giọng nói của người con gái này khá thanh thoát nhưng không phải là giọng của người bản địa. Hình như là người từ nơi khác đến hay sao ấy?
Bạch Hạo Vân chưa kịp giới hạn thì Trịnh Mỹ Châu đã nhao đến, đẩy cả người anh ra, chạy đến chỗ của Tư Mộc. Trịnh Mỹ Châu chìa tay ra trước mặt của Tư Mộc, cô hơi cười cười, như là đang muốn làm quen vậy.
"Chào chị dâu, em tên là Trịnh Mỹ Châu. Còn chị, chị tên gì?"
Tư Mộc hơi lúng túng trước cách gọi kia của Trịnh Mỹ Châu. Mặt của Tư Mộc thoáng đỏ lên, chị dâu cái gì chứ? Tư Mộc hơi liếc mắt sang chỗ của Bạch Hạo Vân, như là đang muốn cầu cứu vậy.
Bạch Hạo Vân trừng mắt nhìn Trịnh Mỹ Châu.
"Em đừng có ăn nói linh tinh doạ cho cô ấy sợ! Bọn anh không phải là cái kiểu quan hệ như em nghĩ đâu! Còn nữa, em không vào trong nhà, còn muốn để anh bế em vào hay sao?"
Bạch Hạo Vân xoay người đo vào trong nhà, còn Trịnh Mỹ Châu thì lẽo đẽo theo sau. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ của Bạch Hạo Vân, hai người nói cái gì đó, hình như rất vui vẻ, không để ý đến Tư Mộc đang ở phía sau.
Tư Mộc nhìn hai người phía trước mình, trong lòng của cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Người phụ nữ tên Trịnh Mỹ Châu kia rốt cuộc là ai mà lại thân thiết với Bạch Hạo Vân đến như vậy chứ? Bạn gái của Bạch Hạo Vân sao?
Hay đó là người con gái mà Bạch Hạo Vân yêu thầm bao nhiêu năm qua, cho nên anh mới ngay lập tức phủ nhận mối quan hệ của hai người như vậy? Không hiểu vì sao, trong lòng của Tư Mộc, bỗng dưng có một cảm giác buồn bã dâng lên.
Trái tim ở trong ***g *** của cô bỗng dưng đau nhói khi nhìn hai người trước mặt mình thân thiết như vậy. Cô thật sự không muốn chút nào. Nhưng cô lại không có quyền ngăn cản. Bởi thực chất, Tư Mộc với Bạch Hạo Vân chẳng có một mối quan hệ gì cả.
Có lẽ, người con gái tên Trịnh Mỹ Châu kia chính là người trong mộng của Bạch Hạo Vân, người mà Bạch Hạo Vân từng kể với cô! Nay cô ấy, trở về rồi hay sao?
Người giúp việc nhìn thấy Trịnh Mỹ Châu liền vui vẻ mà lên tiếng, khiến cho Tư Mộc cảm thấy càng tò mò hơn.
"Trịnh tiểu thư, là cô sao? Sao cô lại về nước sớm như vậy thế?"
"Ôi dào, về sớm hay muộn thì cũng phải về thôi. Về sớm cũng tốt mà!"
Trịnh Mỹ Châu cười vui vẻ nhìn về phía những người giúp việc kia. Cánh tay của cô còn đang xách một túi hành lý rất nặng. Thấy thế, có một người giúp việc mới quay sang như là đang muốn trách móc Bạch Hạo Vân.
"Cậu chủ, cậu cũng thật là.... Sao lại để cho Trịnh tiểu thư xách một túi hành lý nặng như vậy chứ?"
Bạch Hạo Vân nghe vậy, anh cũng chỉ biết cười khổ, phải nhanh chóng cầm lấy túi hành lý nặng nề kia ở trên tay của Trịnh Mỹ Châu. Thật là, cứ làm đã như lâu rồi không gặp nhau vậy. Ở bên Mỹ, ngày nào Trịnh Mỹ Châu chẳng chạy sang nhà của Bạch Hạo Vân.
Tư Mộc nhìn Trịnh Mỹ Châu vui vẻ trò chuyện cùng mấy người giúp việc kia, hình như là thân quen lắm thì phải. Trịnh Mỹ Châu với Bạch Hạo Vân hình như rất thân thiết thì phải? Đến cả người giúp việc cũng thân thiết với Trịnh Mỹ Châu như vậy mà.
"Trịnh tiểu thư, lần này cô định ở lại đây bao lâu thế? Mà cô định về nước luôn hay là về tạm thời mà thôi?"
Một người giúp việc vui vẻ hỏi Trịnh Mỹ Châu. Cô đưa tay gãi gãi đầu, cười hì hì nhìn những người giúp việc kia mà trả lời. Nhưng phải công nhận là giọng nói của người con gái tên Trịnh Mỹ Châu này thật thanh thoát đấy.
"Cháu cũng chưa biết nữa. Nhưng cháu định về nước sinh sống luôn."
Tư Mộc ở phía bên kia hơi cụp mắt xuống. Không hiểu sao, tự dưng cô lại cảm thấy bị tủi thân. Tư Mộc đứng bên này nhưng hình như không một ai để ý đến cô cả. Tất cả mọi người, kể cả Bạch Hạo Vân cũng vui vẻ nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu mà không thèm để ý đến việc Tư Mộc đang ở phía bên này.
Thường ngày, Tư Mộc cũng có nói chuyện với những người giúp việc kia, nhưng lại không hề thân thiết như Trịnh Mỹ Châu này. Không những thế, Tư Mộc còn thấy được rằng, dường như khi trò chuyện với cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia, anh thật sự rất là vui vẻ.
Lẽ nào, đó thật sự là người con gái mà Bạch Hạo Vân yêu thầm hay sao?
Nếu thật sự là như vậy, tại sao Tư Mộc lại cảm thấy buồn như vậy chứ? Cô không biết vì sao, nhưng Tư Mộc thật sự không thích cái cảm giác này một chút nào? Cô cũng không muốn nhìn thấy Bạch Hạo Vân và Trịnh Mỹ Châu gần gũi, thân thiết đến như thế.
Nhưng Tư Mộc có quyền gì mà không muốn chứ? Bạch Hạo Vân vui vẻ bên người con gái mà anh yêu, đáng lẽ ra Tư Mộc phải cảm thấy vui mừng cho anh mới phải chứ? Cô không thể cứ ích kỉ như vậy, Bạch Hạo Vân sau này cũng sẽ phải kết hôn sinh con mà thôi!
Mà Tư Mộc lại chẳng có quyền gì cấm đoán cả!
Biết là như vậy, nhưng tại sao Tư Mộc lại cảm thấy buồn cơ chứ? Cô cảm thấy không cam tâm một chút nào cả. Nhất là khi Bạch Hạo Vân chẳng thèm để ý gì đến cô như vậy, thật là khiến cho Tư Mộc cảm thấy tủi thân mà! Nhiều lúc, Tư Mộc rất muốn tham gia vào câu chuyện của bọn họ, nhưng Tư Mộc hoàn toàn không có cơ hội đó.
Mãi một lúc sau, Bạch Hạo Vân mới quay sang chỗ cô, nhìn cô cười cười trông rất vô tư.
"Tư Mộc, sức khỏe em không được tốt, mau lại ăn chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi đi."
Thấy Bạch Hạo Vân gọi tên của Tư Mộc, Trịnh Mỹ Châu ngay lập tức chạy lại nắm lấy hai tay của cô. Hai mắt của người con gái này sáng rực, trông thật sự là vô cùng xinh đẹp, ngay cả Tư Mộc cũng phải sững người một lúc lâu rồi mới có phản ứng trở lại.
"Chị tên là Tư Mộc ạ? Tên nghe hay thế!"
Tư Mộc chỉ hơi gượng cười, khẽ gật đầu đáp lại lời của Trịnh Mỹ Châu. Không vì Tư Mộc không lên tiếng mà Trịnh Mỹ Châu dừng lại, cô nhanh chóng kéo cả người của Tư Mộc lại gần bàn ăn.
"Chị mau lại đây ăn cơm đi. Ngồi ở đây với em nè. Không có gì phải ngại cả, chúng ta trước lạ sau quen mà."
Trịnh Mỹ Châu vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh của mình, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ. Tư Mộc chỉ biết khó xử khi đứng trước sự nhiệt tình của Trịnh Mỹ Châu. Bảo sao Bạch Hạo Vân không yêu thích cho được cơ chứ?
Tư Mộc cũng chỉ biết im lặng để cho Trịnh Mỹ Châu kéo ghế, rồi giúp mình ngồi xuống. Cô thật sự không biết phải nói cái gì trong cái trường hợp này cả. Sau khi để Tư Mộc ngồi xuống bên cạnh mình, Trịnh Mỹ Châu ngay lập tức quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, hằm hằm nhìn anh.
"Bạch đại ca, anh không cảm thấy mệt à khi cứ xách cái đống hành lý to tướng như vậy chứ? Mau đem lên nhà cho em đi rồi xuống đây."
Bạch Hạo Vân cũng chỉ biết cười khổ mà làm theo. Cô gái này vẫn chẳng thay đổi được tính tình thô lỗ này của mình gì cả.
Cả bữa cơm, Tư Mộc cũng chỉ biết cúi đầu tập trung ăn cơm, không dám chen ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của Bạch Hạo Vân và Trịnh Mỹ Châu. Tư Mộc luôn tự nhủ là, Trịnh Mỹ Châu mới về nước, hai người phải có nhiều chuyện để nói lắm. Nhưng tại sao, cô thật sự không thể nào chịu được cái cảnh tượng đang diễn ra trước mặt của mình cơ chứ?
Đến cơm cô cũng không thể nào nuốt nổi một hạt!
Tư Mộc chỉ muốn kết thúc thật nhanh bữa sáng này rồi trở về phòng mà thôi! Mọi khi, Bạch Hạo Vân luôn luôn gắp thức ăn cho cô, nhưng nay, anh chỉ để ý đến Trịnh Mỹ Châu mà thôi. Thật là khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ buồn bã, cực kỳ tủi thân nhưng không thể làm gì cả.
Bạch Hạo Vân ăn rất nhanh, anh chỉ ăn có hơn một bát cơm. Sau khi ăn cơm xong, Bạch Hạo Vân đứng dậy, tính xoay người trở về phòng làm việc của anh. Trước khi đi, Bạch Hạo Vân còn quay lại nói với Trịnh Mỹ Châu một câu.
"Em ăn nhanh lên! Ăn xong trở về phòng làm việc của anh, anh có chuyện muốn nói với em!"
Trịnh Mỹ Châu nghe nhưng làm như không nghe thấy, cô vẫn ung dung ngồi thưởng thức bữa sáng ở trước mặt của mình. Sau khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân đã trở về phòng làm việc, Trịnh Mỹ Châu mới ghé sát tai của Tư Mộc, hỏi một câu khiến cho cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.
"Tư Mộc, có phải chị là bạn gái của Bạch đại ca hay không? Em thấy hai người thân thiết quá trời!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.