Bạch Duệ Thần bắt lấy hai cánh tay của Tư Giai, lực Bạch Duệ Thần hắn dùng rất mạnh khiến cánh tay của Tư Giai đỏ ửng lên. Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần hắn giận dữ nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cánh tay của hắn giữ chặt hai cánh tay của Tư Giai, khiến cho cô ta không tài nào cử động được nữa. Sắc mặt của Bạch Duệ Thần lúc này trông cực kì khó coi.
"Tư Giai, cô làm loạn đủ hay chưa?"
"Được, nếu cô muốn biết, được. Tôi sẽ nói cho cô biết."
Bạch Duệ Thần hơi ngừng lại liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng đang vô tình giận dữ kia của Tư Giai một lát rồi mới tiếp tục nói.
"Đúng vậy. Tôi chính là ra ngoài để tìm người phụ nữ khác đấy, thì sao chứ? Cô nên nhớ, Tư Giai, cô là vợ của tôi chứ không phải là mẹ của Bạch Duệ Thần tôi, vì vậy, cô chẳng có quyền gì cấm tôi làm gì cả."
Bạch Duệ Thần nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một như là đang muốn cảnh cáo người phụ nữ này. Đúng vậy! Tuy Tư Giai chính là vợ của Bạch Duệ Thần hắn nhưng không có nghĩa là cô ta được phép xen vào toàn bộ cuộc sống của hắn. Bạch Duệ Thần hắn cũng cần có một chút riêng tư của bản thân mình.
Bạch Duệ Thần buông tay mình ra khỏi hai cánh tay đã ửng đỏ kia của Tư Giai, suýt chút nữa khiến cho cô ta ngã nhào ra sàn nhà. Cũng may là lần này Bạch Duệ Thần không có mạnh tay như vừa nãy nữa.
Hai mắt của Tư Giai trợn to, cô ta đứng hình nhìn Bạch Duệ Thần. Cái gì chứ? Bạch Duệ Thần lại không một chút mảy may nào, không một chút sợ hãi nào mà có thể công khai thừa nhận việc bản thân hắn ra ngoài tìm người phụ nữ khác như vậy chứ? Chẳng lẽ Bạch Duệ Thần không cảm thấy một chút nào đó có lỗi với cô ta hay sao, mà còn dám nói ra những lời như vậy chứ?
"Tại sao chứ? Bạch Duệ Thần, anh nói đi, rốt cuộc là tại sao? Sao anh lại có thể làm như vậy với em cơ chứ? Bạch Duệ Thần, trước đây, anh đã từng hứa với em những gì, chẳng lẽ bây giờ anh quên hết rồi hay sao?"
"Bạch Duệ Thần, chẳng phải trước đây anh nói với em là cả đời này của Bạch Duệ Thần anh chỉ yêu một mình em, anh nói sẽ không để cho em chịu bất cứ một tổn thương nào cơ mà. Bạch Duệ Thần anh đã từng nói sẽ đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc."
"Bạch Duệ Thần, đây là cái hạnh phúc mà anh nói hay sao? Hạnh phúc mà để cho em bị tổn thương như vậy à?"
Tư Giai liên tục hét lớn lên. Dường như cô ta không thể nào chấp nhận được việc Bạch Duệ Thần dám ở sau lưng của cô ta tìm một người phụ nữ khác. Điều này thật sự khiến cho cô ta phải cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ Bạch Duệ Thần không còn yêu cô ta nữa hay sao?
Không!
Cô ta nhất định không cho phép chuyện này xảy ra!
Không bao giờ!
"Tại sao? Cô còn dám hỏi là tại sao ư? Không phải vì cô sao?"
Bạch Duệ Thần trừng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng ở trước mặt của hắn đây, trên gương mặt của Bạch Duệ Thần hiện rõ sự tức giận trông thấy. Người phụ nữ này còn dám hỏi là vì sao ư?
Bạch Duệ Thần hắn phải bỏ ra ngoài để uống R*ợ*u giải sầu như vậy, chẳng phải tất cả là do cô ta à? Vậy mà bây giờ Tư Giai lại còn dám đứng ở đây mà tra hỏi Bạch Duệ Thần hắn đến cùng, cô ta lấy tư cách gì chứ? Cô ta có bao giờ hỏi rằng tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại tìm đến người phụ nữ khác hay không?
Tư Giai cô ta cứ làm như bản thân mình đáng thương lắm vậy! Liệu cô ta có bao giờ nghĩ đến, tất cả những gì ngày hôm nay xảy ra đều là do chính tay của cô ta gây ra không? Câu trả lời chắc chắn là không phải.
Người phụ nữ này chỉ luôn biết nghĩ đến bản thân của cô ta mà thôi, làm gì có thời gian mà nghĩ cho người khác nữa cơ chứ. Đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Bạch Duệ Thần hắn thì thôi đi, hắn đã không muốn nhắc đến những chuyện đó rồi. Vậy mà Tư Giai cứ phải khiến cho Bạch Duệ Thần hắn phải nổi điên lên thì mới vừa lòng mà. Nếu cô ta rảnh như vậy thì đi tìm việc khác mà làm, đừng có ở đây mà gây ra bao phiền phức cho Bạch Duệ Thần hắn.
Bạch Duệ Thần thật sự sắp không thể chịu nổi cái tính tình của người phụ nữ này nữa rồi. Trước đây, chẳng phải Tư Giai trong mắt của Bạch Duệ Thần hắn là một người ngoan hiền, luôn biết thấu tình đạt lý lắm cơ mà. Cô ta luôn biết chia sẻ mọi chuyện với Bạch Duệ Thần hắn, chứ không phải như bây giờ.
Từ sau khi kết hôn, tính tình của người phụ nữ này gần như thay đổi một trăm tám mươi độ. Người phụ nữ này trở nên cáu gắt, luôn thích xen vào chuyện của Bạch Duệ Thần hắn khiến Bạch Duệ Thần hắn phải cảm thấy là vô cùng phiền phức. Cô ta bây giờ còn phiền phức hơn là con mù kia Tư Mộc, cũng tức là vợ trước của Bạch Duệ Thần hắn nữa kìa.
Bạch Duệ Thần thật sự không thể chịu nổi người phụ nữ này nữa rồi. Bạch Duệ Thần yêu cô ta là thật, nhưng không phải vì thế mà cô ta được nước làm tới được. Nhiều khi Bạch Duệ Thần cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn với người phụ nữ này. Nhưng hiện giờ Bạch Duệ Thần vẫn chưa thể làm như vậy được. Dù sao đây cũng là người phụ nữ mà Bạch Duệ Thần hắn yêu, làm sao nói bỏ là bỏ được.
Hơn nữa, Bạch Duệ Thần cũng nể mặt người nhà họ Tư, đặc biệt là cha mẹ của cô ta nên mới không làm vậy. Mặc dù Bạch Duệ Thần hắn trở nên như ngày hôm nay, một phần cũng là vì "công lao to lớn" của Tư phu nhân, người mẹ vợ đáng kính của Bạch Duệ Thần hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng từng giúp đỡ Bạch Duệ Thần hắn rất nhiều. Cho nên Bạch Duệ Thần mới chưa thể ly hôn với người phụ nữ đang đứng ở trước mặt hắn đây. Bạch Duệ Thần cũng chẳng muốn người đời nói hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa được.
Chỉ cần Tư Giai ngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm bất kì phiền phức nào cho Bạch Duệ Thần hắn nữa, thì Bạch Duệ Thần sẽ cắn răng bỏ qua mọi chuyện, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu người phụ nữ này cứ tiếp tục làm loạn như vậy, Bạch Duệ Thần không đảm bảo rằng cuộc hôn nhân này giữa hắn và Tư Giai có còn được nguyên vẹn nữa hay không đâu. Thế nên, Tư Giai đừng có ngu ngốc mà đi chọc giận Bạch Duệ Thần hắn.
Lời của Bạch Duệ Thần hắn vừa mới dứt, đôi đồng tử của Tư Giai đã co lại đến cực điểm. Đôi môi khô khốc của cô ta hơi mấp máy, dường như là muốn nói điều gì đó vậy.
"Bạch Duệ Thần, anh nói như vậy là sao? Tại em? Em đã làm gì anh cơ chứ?"
Phải.
Cô ta cũng muốn biết mình đã làm gì để khiến cho Bạch Duệ Thần hắn nổi giận rồi ra ngoài tìm người phụ nữ khác ở ngay sau lưng của cô ta. Bạch Duệ Thần nói vì cô ta nên mới làm như vậy. Nhưng, cô ta đã làm gì cơ chứ?
Cô ta đâu có kêu Bạch Duệ Thần đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác đâu. Bạch Duệ Thần chẳng lẽ không còn lời nào để biện hộ nên mới đổ tất cả mọi chuyện lên đầu của cô ta hay sao? Rốt cuộc cô ta đã làm gì sai chứ? Tại sao Bạch Duệ Thần lại nói như vậy? Cô ta nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc cô ta đã làm cái gì mà khiến cho Bạch Duệ Thần như vậy?
Khoé môi của Bạch Duệ Thần hơi nhếch lên, khuôn mặt của hắn lộ rõ vẻ giễu cợt. Bạch Duệ Thần cười khẩy một cái, giọng nói phát ra mang theo vài phần khinh bỉ.
"Cô còn dám hỏi tôi là tại sao ư? Chẳng lẽ những việc mà cô đã làm chỉ sau một đêm mà cô đã quên sạch toàn bộ những chuyện đã xảy ra rồi hay sao? Tư Giai, tôi lại không biết rằng trí nhớ của cô lại kém đến như vậy đấy? Có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ hay không?"
Bạch Duệ Thần càng nói, giọng điệu lại mang theo một sự châm biếm người phụ nữ đang đứng ở trước mặt hắn, khiến cho gương mặt của Tư Giai bỗng chốc cứng đờ lại, toàn thân của cô ta run rẩy.
"Được! Nếu cô không nhớ, để tôi nhắc lại cho cô nhớ!"
"Tối hôm qua, tại bữa tiệc mừng thọ của ông nội tôi, cô gặp lại đứa em gái của cô, Tư Mộc. Cô vì lòng đố kỵ, ghen ghét trong lòng của mình đã suýt chút nữa hại ૮ɦếƭ cô ta. Rồi mẹ của cô liên tục dùng những lời lẽ tàn nhẫn để mắng chửi Tư Mộc, khiến cho anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, Bạch Hạo Vân tức giận rồi dành lấy chức vụ tổng giám đốc từ trong tay của tôi."
"Cô nói xem, cái phiền phức này mà cô gây ra cho tôi nó có đủ lớn hay không, hả?"
Cuối cùng, Bạch Duệ Thần gầm lên, hai mắt của hắn đỏ ngầu vì giận dữ. Bạch Duệ Thần đã không muốn nhớ lại chuyện này rồi, vậy mà người phụ nữ này cứ ép hắn phải nhớ lại.
Cả người của Tư Giai bỗng chốc cứng đờ. Dường như cô ta đã bị Bạch Duệ Thần nói trúng tim đen nên mới không cãi lại được. Bạch Duệ Thần, biết hết rồi hay sao chứ? Không thể nào, tại sao Bạch Duệ Thần lại có thể nhận ra được cơ chứ? Cô ta đã rất cẩn thận rồi mà.
"Không không phải là như vậy! Là Tư Mộc, là vì nó ghét em, nó hận em đã ςướק mất anh từ tay nó, nên nó mới làm như vậy với em. Em thật sự không đẩy con bé xuống."
Tư Giai luống cuống giải thích. Nhưng cô ta càng giải thích thì lại càng lộ rõ ra những sơ hở của bản thân mình.
"Cô lừa ai cơ chứ? Ở đó còn có camera, có cần tôi mở lại cho cô xem toàn bộ những gì xảy ra ở hồ bơi vào tối hôm qua hay không? Đến lúc đó, tôi xem cô còn đường nào mà chối cãi nữa hay không?"
Sắc mặt của Tư Giai bỗng tái nhợt. Camera sao? Cô ta thật sự không ngờ ở nơi đó lại có camera. Đến lúc Bạch Duệ Thần thật sự nhìn thấy mọi chuyện thì coi như tiêu, cô ta sẽ mất hết tất cả.
"Cô nên nhớ, hôm qua, tôi không vạch trần cô là vì không muốn làm cô phải bẽ mặt. Chứ không có nghĩa là tôi mù không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.