Đến ngày Đàm Linh Chi xuất viện, cô trở về nhà. Vẫn là giống như vậy. Đứng trước cửa phòng, nơi cô đã từng cầu xin hắn đến thảm thiết, cầu xin hắn đừng phát tiết lên người cô nữa. Nhưng những gì cô cầu xin chỉ hóa hư vô, con của cô ૮ɦếƭ trong chính căn phòng của cả hai. Mọi người nói cô cố gắng vượt qua nhé!
Vượt qua? Phải vượt qua nổi đau mất con thế nào đây?
Đàm Linh Chi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng mở cửa bước vào. Nhưng không phải để lưu luyến, cô mở tủ quần áo, nhanh chóng lấy hết quần áo gấp gọn vào trong vali. Xui xẻo thế nào lúc định kéo vali rời đi, bác Trình bước vào phòng
- C..con định đi đâu?
- Bác tránh ra, con đi khỏi nơi này.
Đàm Linh Chi cương quyết nói, xách vali tiến tới liền bị ngăn cản
- Con..con à, có gì bình tĩnh rồi nói nhé
Bác Trình thấy cô muốn rời đi, giọng có chút run rẩy rồi nói
- Bác ơi, bác thương con thì bác để cho con đi nha bác
Đàm Linh Chi nhìn thẳng vào đôi mắt đang ứa nước của bà
Bác Trình không nở, nhìn cô gái nhỏ bé ngày qua ngày bị Cố Minh Thiên ђàภђ ђạ bà không đành lòng, nhưng bà không thể để cô rời đi được
- Bác thương con, nhưng bác không thể làm như vậy được. Bác xin lỗi
Bác Trình nhanh chóng ra ngoài, khóa cửa phòng lại. Đàm Linh Chi có chút sửng người, người cô tin tưởng đang làm gì thế kia?
Cô buông vali xuống, chạy đến cố gắng mở cửa, dùng tay đập cửa ầm ầm nhưng vẫn không có tác dụng. Linh Chi trượt xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên má, tròn hốc mắt dường như khô cạn. Cô không khóc, chỉ là nước mắt tự dưng trào ra, bản thân cũng không thể nén lại!
- Phải làm sao đây? Em phải làm sao với anh đây Minh Thiên?
Đàm Linh Chi nói trong vô thức
...
Bác Trình sau khi khóa cửa, đôi tay đã xuất hiện nhiều nếp nhăn đang run rẩy bấm số điện thoại gọi cho Cố Minh Thiên.
"Alo, thiếu gia, cậu mau về ngăn Linh Chi, con bé muốn rời khỏi đây"
Câu nói của bà vừa dứt, Cố Minh Thiên đứng bật dậy, giọng nói có chút hoảng hốt nói.
"Cản cô ấy lại, đợi tôi về"
Nói rồi hắn tắt điện thoại, rời đi ngay sau đó. Mặc kệ cuộc họp đang diễn ra, hiện tại người quan trọng nhất vẫn là cô. Các cổ đông vẫn ngơ ngác, không hết lời bàn tán xôn xao, lần đầu họ thấy dáng vẻ gấp gáp này của vị CEO trẻ tuổi này. Bởi vì ai mà chẳng biết, người như Cố Minh Thiên chả bao giờ bỏ ngang một cuộc họp, mà nay lại vì một cuộc gọi mà bỏ đi thế này. Không bàn tán mới là lạ!
Cố Minh Thiên lái xe như điên trên đường, ban cảnh sát giao thông đang trực, thấy biển số của hắn cũng chỉ né sang một bên. Thấy tốc độ chạy vượt quá mức quy định, liền báo cáo cho Hà Lục Quân biết, sau khi anh ta biết liền gọi cho tên bạn của mình
"Chuyện gì?"
Cố Minh Thiên vội vàng nói
"Cái tên ૮ɦếƭ bầm này, cậu không cần mạng sống nữa hả? Muốn ૮ɦếƭ thì nói một tiếng, cần gì phải khiến người khác lo lắng như vậy hả?"
Hà Lục Quân sôi máu liền chửi cho hắn một mạch, nhưng đổi lại..
"Cậu không muốn ૮ɦếƭ thì ngậm miệng, mình đang có việc gấp"
Cố Minh Thiên lạnh giọng, sau đó liền đưa tay ngắt kết nối
Tút...tút...tút
Hà Lục Quân im lặng chẳng còn nói lời nào nữa, đối với anh ta gặp trúng Cố Minh Thiên còn hơn là ma là quỷ, nói anh ta không sợ thì không đúng.
...
Rầm
Cánh cửa phòng bung ra, bộ dạng hoảng hốt của Minh Thiên chạy vào. Nhìn thấy cô, hắn lập tức nhào lại nắm lấy hai bả vai cô mà hỏi.
- Em rốt cuộc muốn đi đâu? Tại sao lại rời đi? Tại sao..
Đàm Linh Chi đối diện với hắn hiện tại không chút cảm xúc, cô hờ hững trả lời
- Làm ơn, em muốn rời khỏi nơi đây, em muốn rời khỏi anh!!
Đàm Linh Chi gào lên. Cố Minh Thiên có chút sửng người, bàn tay càng siết chặt cô hơn, giọng run run nói
- Đừng...Xin em, đừng rời bỏ anh..
Đàm Linh Chi không đáp, cô im lặng một hồi lâu mới cất tiếng
- Em đã từng cầu xin anh, anh có nghe thấy thỉnh cầu của em không? Anh có một lần dừng lại vì em không?
Cố Minh Thiên ngước mắt nhìn cô, Linh Chi lại tiếp tục lên tiếng
- Không, anh chưa từng. Nên bây giờ em không có nghĩa vụ phải nghe lấy lời cầu xin của anh
Đàm Linh Chi lạnh lùng gạt bỏ hai bàn tay hắn ra, Cố Minh Thiên đau đớn, cảm giác đau nhói ở ***g ng vô cùng khó tả, phải làm sao đây?
Cả hai đều im lặng một lúc lâu, Cố Minh Thiên cất tiếng, giọng nói khàn đặc
- Em không thương anh nữa sao..?
Đối với câu hỏi này, Linh Chi bây giờ thật sự bật khóc, cô khóc nức nở như một đứa trẻ, nghẹn ngào nói.
- Tình yêu của em..૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ từ hôm anh Gi*t ૮ɦếƭ sự kết nối của chúng ta rồi. Tất cả sự kì vọng của em...hức...đã bị anh dập tắt rồi!
- Minh Thiên, làm ơn hãy để em đi...Xin anh
Đàm Linh Chi đau lòng nói, cảm giác nói ra thật đau đến tận xương tận tủy. Nhưng nếu không nói, cả đời này của cô sẽ chìm đắm trong cái tình yêu này mà ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn.
Cố Minh Thiên đau hết cả tim, đau đến xé tâm can. Lòng hắn thật sự bị Linh Chi này làm tan nát rồi, Minh Thiên cố giữ bình tĩnh cho bản thân, tuyệt đối không rơi nước mắt. Hắn vờ như bình tĩnh mà nói.
- Không, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh! Không bao giờ
Cố Minh Thiên hét lên như một đứa trẻ lạc mất mẹ, hắn nhanh chóng ra ngoài khóa trái cửa. Đàm Linh Chi một lần nữa bị giam cầm trong chính căn phòng có ký ức xấu xa này. Chẳng lẽ cả đời còn lại cô phải tự nhốt mình ở đây sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.