Trời cũng bắt đầu có những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đang dần hạ xuống. Trong căn nhà rộng lớn có một top người ngồi quay quanh nhau nghe kể chuyện như đám trẻ con ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích, nhưng đây là một câu chuyện buồn, một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong những bộ phim truyền hình, nhưng thật không ngỡ nó là xảy ra với Hà Phương. Một người luôn mạnh mẽ, quậy phá ai nhìn vào cũng nghĩ nó sẽ là một cô gái hạnh phúc vì được sinh ra trong nhung lụa. Thế nhưng chẳng ai biết được sự thật đằng sau khi nó đến Mỹ du học.
"Emđangtìm gì à" cô bé đưa đôi mắt to tròn nhìn tôi, không nói gì cả, tôi cứ tưởng cô bé không muốn nói gì với tôi, và rồi đột nhiên cô bé nắm lấy hai cánh tay tôi thật chặt, gào lên "HàNhi, emđừngbỏchị" lúcđótôi đứng imlặngtôicứnghĩlàcôbéđóbịlạcemởđấtkháchquênngườinày, nêntôirasức hỏi "embịlạcemmìnhsao?" cô bé cứ gáo thét tên người đó mãi, ba mẹ tôi thấy cũng lạ, nên đã dẫn cô bé về nhà. Và cho cô bé uống thuốc an thần để có thể nghỉ ngơi một chút. Cô bé đã được ba tôi chẩn đoán là mắc bệnh về tâm lý, như là vừa trải qua cú sốc gì đó khá lớn nên thần trí hoảng loạn, như chỉ trong nhất thời." mọi người ai nấy cũng đều chú ý lắng nghe anh ta kể.
Anh nó cảm thấy hoảng hốt khi nghe được cái tên "HàNhi" khi được kể đến, anh nó nghĩ thầm: "không lẽ cô bé được anh ta kể là Hà Phương sao, không... chắc không phải thế đâu, chắc cùng tên thôi.... đúng cùng tên thôi." anh nó tự an ủi mình rằng không phải thế.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.