Tuyết Vũ ngồi thẳng trên giường bệnh, đôi mắt cô sắc bén nhìn anh. Biết thể nào hôm nay anh cũng đến nên cô đã đợi sẵn. Tuyết Vũ không hề biết Thiên Đức đã phát giác ra sự thật cô che giấu bấy lâu nay.
Cô trừng mắt với anh:
- Không phải anh hứa là sẽ không làm phiền tôi nữa sao? Bây giờ lại còn đến nữa?
Thiên Đức nắm chặt tay, đôi mắt u lãnh nhìn cô. Tuyết Vũ thấy bộ dạng đó của anh thì giật mình. Ban đầu là cô hỏi tội anh sao bây giờ lại thành ra cô bị đàn áp thế này? Tuyết Vũ cố trấn an mình, cô nói thêm:
- Đi đi, tôi không cần anh thương hại, ngày mai tôi ra viện rồi! Chúng ta không ai nợ ai nữa, anh…
Chưa để cô nói hết câu, Thiên Đức đã cắt ngang lời cô:
- Em chắc là em không nợ tôi sao?
Tuyết Vũ đờ người, anh đang nói cái gì vậy. Chưa kịp nghĩ xong, Thiên Đức đã bước tới chỗ cô:
- Tại sao em nói dối tôi? Tại sao?
Một sự im lặng đến đáng sợ, Tuyết Vũ vô thức lùi lại nhưng tay Thiên Đức đã nhanh hơn chộp lấy vai cô, anh cười lạnh:
- Sao em không nói mình bị tai nạn? Sao lại nói là *** khiến tôi khổ sở suốt hai năm qua? Có phải em muốn tôi hận em tới ૮ɦếƭ không hả?
Tuyết Vũ lặng người, sao anh lại biết chuyện này? Mà dù anh biết thì đã sao? Hai người kết thúc rồi, kết thúc theo cách nào thì cũng là kết thúc, cô không muốn anh day dứt mà thôi. Nghĩ đến chuyện trước đây, Tuyết Vũ chợt thấy nghèn nghẹn trong cổ, cô cúi gằm mặt, tránh để anh nhìn thấy nước mắt của cô lúc này. Thiên Đức vội ôm cô vào lòng, giọng anh hơi khàn, trên viền mắt đã đỏ hoe:
- Sao em lại ngốc như thế? Sao chỉ biết chịu đựng một mình? Sao không nói cho anh? Sao lại khiến anh thấy mình hèn hạ đến mức này? Lúc đó em đã đau đớn bao nhiêu nhưng anh lại còn đánh em, miệt thị em, anh hồ đồ tới mức chẳng nhìn thấy chân em bị thương, anh… anh đúng là một thằng tồi mà!
Nghe những lời của anh, Tuyết Vũ như cảm thấy được an ủi, bao nhiêu uất ức bấy lâu cũng được giải tỏa hết. Cô nép sâu trong lòng anh, tiếng khóc càng lớn hơn xóa tan đi không gian yên tĩnh. Thiên Đức thấy vậy càng ôm chặt cô, môi anh mấp máy:
- Xin lỗi, xin lỗi, là tại anh không tốt! Tất cả đều do anh.
…
Khi nước mắt đã không còn để tiếp tục rơi nữa, Tuyết Vũ bình tĩnh trở lại. Cảm thấy hơi ấm quen thuộc của anh vẫn còn xung quanh, cô vội né tránh. Thiên Đức cũng không miễn cưỡng, anh buông cô ra rồi ngồi xuống ghế. Hai người im lặng một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào. Có lẽ họ đã qua đi cái tuổi bồng bột muốn nói gì thì nói, có lẽ ai cũng sợ tổn thương người kia nên lời muốn thốt ra vẫn chôn chặt trong lòng. Thiên Đức nắm chặt tay Tuyết Vũ, giọng anh hơi run:
- Tuyết Vũ! Chúng ta làm lại từ đầu nhé!
Tuyết Vũ kinh ngạc, cô không ngờ anh lại nói câu đó. Chẳng phải vẫn còn một Bạch Băng bên cạnh anh sao? Chẳng phải hai người họ còn có một đứa con sao? Gia đình của họ, anh không quan tâm sao?
Thấy cô im lặng không nói gì, Thiên Đức vội nói thêm:
- Anh biết mình sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh, quay trở về bên anh được không?
Đến lúc này, Tuyết Vũ không thể im lặng nữa. Cô gạt tay anh ra, giọng hơi khàn không biết do tức giận hay do lúc nãy vừa khóc:
- Không thể, chúng ta không thể quay lại. Xa nhau hai năm em đã biết được một điều có những thứ chúng ta đều không thể miễn cưỡng. Anh và em, cả hai đều đã có cuộc sống mới, em không muốn quay lại trước kia nữa.
Tuyết Vũ không muốn nhắc tới Bạch Băng, người phụ nữ đó đã gián tiếp gây nên cái ૮ɦếƭ cho con cô, cô không muốn nhắc tới chuyện kia bởi vì cô không muốn gia đình họ đổ vỡ. Thiên Đức lặng người, có lẽ anh cũng đã nghĩ đến câu trả lời này nhưng nhanh như vậy cô đã từ chối, có đúng là trong tim cô không còn anh nữa không? Tuyết Vũ không ình thêm một giây suy nghĩ, cô lặng lẽ nằm xuống, quay lưng lại với anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.