Tuyết Vũ lại đến công trường một lần nữa. Lần này cô đi cùng Mai Uyển Nhi. Tìm hiểu kết cấu tòa nhà và những ảnh hưởng địa lý xung quanh xong thì đã xế chiều. Tuyết Vũ mệt mỏi dựa vào ghế, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Từ hôm Thiên Đức đi cùng cô, Tuyết Vũ không thế nào quên đi hình ảnh anh lúc đó. Ánh mắt anh sao lại cô độc lạnh lẽo như thế. Lẽ nào anh không hạnh phúc sao? Gia đình họ không phải ấm áp đầy đủ lắm sao? Tuyết Vũ tự cười chính bản thân mình, cô là gì mà còn muốn quan tâm đến anh kia chứ? Hôm nay dù anh có hạnh phúc hay không, tất cả đều không liên quan đến cô.
Chợt Mai Uyển Nhi lên tiếng:
- Trưởng phòng, chị xem ngôi biệt thư bên kia kìa?
Tuyết Vũ nhìn theo hướng Mai Uyển Nhi chỉ. Đó là một ngôi biệt thự bên bờ biển, tuy không lớn nhưng rất đẹp, cảm giác khiến người ta thấy rất ấm lòng. Mai Uyển Nhi nhìn theo vẻ Ham mu*n:
- Chị xem, đẹp đến vậy. Còn có cả vườn hoa phía trước, hai năm trước khi biệt thự này xây xong, em mỗi ngày đi qua đây đều ngắm nó. Không biết chủ nhân là ai nhỉ? Nếu là một anh chàng đẹp trai chắc chắn em sẽ cưa đổ anh ta.
Tuyết Vũ phì cười, Mai Uyển Nhi đề nghị đến gần đó xem thử, trông ánh mắt chờ mong của cô trợ lý, Tuyết Vũ cũng không đành lòng từ chối. Hai người men theo con đường nhỏ đi vào biệt thự. Khu vườn có mái che bằng giàn hoa ti gôn thật đẹp. Bên dưới còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Tuyết Vũ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng ở góc vườn, cảm thấy rất thoải mái. Chủ nhân của ngôi nhà này chắc hẳn là một người rất tinh tế và ấm áp. Tuyết Vũ có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ của người thiết kế trong từng đường nét. Tuyết Vũ chợt thấy tò mò, cô đi dọc theo hành lang biệt thự. Tuyết Vũ nhìn vào bên trong qua ô cửa kính mờ mờ. Bất chợt cô lặng người, Tuyết Vũ áp sát vào cửa để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Trên bức tường kia có treo một bức ảnh lớn. Cô bàng hoàng, sao người trong tấm hình đó lại chính là cô? Trong hình gương mặt cô dính cái gì đó trắng trắng nhưng nụ cười thì rạng rỡ vô cùng. Tuyết Vũ không nhớ mình đã chụp bức hình đó ở đâu. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, cô ngây người. Chẳng lẽ là anh. Mai Uyển Nhi chạy tới chỗ cô, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tuyết Vũ, Mai Uyển Nhi vội hỏi:
- Trưởng phòng, chị sao vậy?
Tuyết Vũ lấy lại vẻ bình thường, cô kéo tay Uyển Nhi:
- Tối rồi, chúng ta về thôi!
Mai Uyển Nhi gật đầu, hai người lái xe quay về. Trên đường đi, bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu Tuyết Vũ, lúc này cô mới nhận ra bức hình kia chụp được trong lúc cô đang làm bánh. Kỷ niệm hai năm trước đột nhiên ùa về, cảm giác vẫn ấm áp như cũ. Nhưng điều Tuyết Vũ không ngờ tới là tại sao Thiên Đức lại có tấm hình đó, chẳng lẽ là anh chụp? Hơn nữa sao lại đặt ảnh cô trong ngôi biệt thự kia, lẽ nào chủ nhân của ngôi biệt thự chính là anh? Tuyết Vũ chợt nhớ, có lần cô đã nói với Thiên Đức, cô thích ngôi nhà có giàn hoa phía trước. Tuyết Vũ lắc lắc đầu, không thể nào, anh sao lại có thể xây căn nhà kia cho cô chứ?
Về đến nhà cũng đã bảy giờ tối, Tuyết Vũ mở tủ lạnh, chẳng còn thứ gì có thể ăn được. Mấy ngày bận rộn không có thời gian đi siêu thị, cũng may trong nhà còn một gói mỳ. Tuyết Vũ đổ nước sôi vào. Cô đi tắm một lúc, lúc ra thì mỳ đã nở gần hết. Thật vừa ý, cô vừa ăn vừa xem tài liệu hôm nay thu thập được. Ra ngoài cả ngày cũng đã mệt nhừ, Tuyết Vũ dọn dẹp lại một chút rồi quyết định đi ngủ sớm.
Khoảng nửa đêm, Tuyết Vũ chợt tỉnh giấc. Tiếng động nhỏ ở bên ngoài phòng khách khiến cô giật mình. Có vật gì rơi vỡ sao? Nhưng những tiếng xột xoạt tiếp theo khiến đầu óc cô tỉnh táo. “Có trộm.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.