Lúc này bà Tâm, cô giáo và chị Hà đều chạy ra nhìn ngắm chiếc xe xịn xò đó. Ai cũng trầm trồ, ca ngợi, đối với ở quê thì chiếc xe này thuộc vào hàng hiếm có, khó tìm. Mọi người hết lời chúc mừng Chi, cô giáo còn khen chi là cô vợ có phước nhất năm, lấy được anh chồng đẹp trai, giỏi giang lại còn hết lòng cưng chiều vợ nữa chứ.
Bà Tâm cau mày khi thấy Chi vẫn cứ ngồi bên hiên khóc lóc, đáng nhẽ với tính cách của con thì nó phải chạy ra nhảy nhót ăn mừng rồi chứ sao lại xúc động dữ vậy. Bà Tâm thấy lạ liền lên tiếng hỏi:
- Sao còn ngồi đó khóc mãi vậy con??? Không ra đây xem rồi chạy thử xe đi chứ. Hôm nay mít ướt quá nhỉ?
Mặt Chi bây giờ đã đẫm đầy nước mắt, cô ngước lên vừa mếu máo vừa đáp lại lời mẹ:
- Con bất ngờ quá mẹ ơi. Chưa bao giờ con nghĩ cuộc đời con sẽ được sở hữu chiếc xe long lanh thế này. Lấy chồng mà như được trúng số ấy mẹ nhỉ???
Câu nói hồn nhiên của Chi khiến bà Tâm và cô giáo được phen cười ngặt nghẽo. Cô giáo vừa ôm bụng cười vừa bồi thêm.
- Còn hơn cả trúng số ấy Chi. Chứ với tiền lương làm kế toán của em thì có mà tích góp cả đời cũng chẳng thể mua nổi đâu. Em tốt số thật đấy. Thôi ra đây lái thử xe đi.
- Dạ.
Chi trả lời cô giáo rồi đứng dậy lại gần chỗ chiếc xe đang đậu. Wao! Nhìn xa đã đẹp nhìn gần còn đẹp hơn, Chi sờ nhẹ nhàng vào từng đường nét của chiếc xe, xe xịn có khác mướt thật ấy. Mọi người dục Chi lên xe lái thử đi mà Chi vẫn cứ còn ngập ngừng, vì con xe đẹp và đắt tiền vậy Chi không dám liều, hơn ai hết Chi thừa biết khả năng lái xe của mình đến đâu.
Chị Hà thấy Chi cứ lưỡng lự mãi bèn lên tiếng hỏi:
- Em chưa có bằng lái xe hả Chi?
- Em có rồi. Nhưng mà học xong không có xe để lái thành ra bây giờ run lắm chị ơi.
- Ồ. Vậy à. Thế cứ lên lái đi chị ngồi cạnh cho em yên tâm.
Chi với chị Hà vừa bước lên xe thì đúng lúc đó anh Vũ cũng về tới nhà. Thấy vợ muốn lái thử xe anh Vũ nhanh chóng tiến lại gần ngỏ ý muốn được dạy vợ, thế mà vợ chả hiểu tấm lòng của anh còn cong môi lên nói:
- Có chị Hà dạy rồi chồng ơi, chồng không phải lo vợ đâm vào đâu đâu, chị Hà là tay lái lụa đấy.
Vợ anh đầu óc củ chuối lắm, chẳng bao giờ hiểu được ý của anh đâu. Thế nên anh cứ hành động luôn cho nhanh, anh lên ghế lái của vợ, nhấc bổng vợ ngồi lên đù* anh rồi cầm tay vợ đặt vào vô lăng. Chi cạn lời với ông chồng vô duyên này luôn, có chị Hà ngồi đây mà ông coi như không khí vậy, cứ như kiểu thế giới này là của hai ta thôi, làm Chi ngại ngùng không nói lên lời, chỉ biết nhìn sang chị với ánh mắt cầu xin mong chị thông cảm. Chi hiểu cảm giác của chị Hà lúc này chứ, thân F.A mà cứ phải nhìn thấy mấy đôi lộ liễu âu yếm, tình tứ như vậy là chỉ muốn pặc...pặc....pặc cho ૮ɦếƭ luôn, ngày xưa Chi mang phận F.A 24 năm nên giờ mới hiểu cảm giác đó rõ lắm.
Chị Hà thấy vậy liền biết ý chào hai vợ chồng anh Vũ rồi xuống xe đi về. Trong lòng cô có cảm giác gì đó hơi gai gai, từ bé đến giờ là cô luôn chờ đợi anh, người ta thường bảo đợi chờ là hạnh phúc nhưng thực tế thì không phải vậy. Anh xưa kia nổi tiếng là đá tảng không bao giờ nói chuyện với bất kì đứa con gái nào ngoài cô nên cô mới tin tưởng tạm xa anh vài năm để ra nước ngoài theo học. Cô nghĩ lúc đó cô là du học sinh về nước sẽ xứng với anh hơn, sẽ thành một đôi trai tài gái sắc. Vậy mà đến lúc cô gần về nước lại nghe thấy tin anh lấy vợ, mà vợ anh lại là con bé thua cô cả về nhan sắc lẫn tài năng, và đặc biệt còn hay đi gây rắc rối. Ấy vậy mà anh vẫn yêu thương nó nhiều đến thế, nhìn vào ánh mắt và cách cư xử của anh với vợ khiến cô không khỏi đau lòng. Cô thèm cái ánh mắt đó của anh, thèm cả cử chỉ ấu yếm đó nữa. Cô nằm xuống giường nhìn lên chiếc đèn sáng đang treo trên trần nhà, một cô gái 29 tuổi có tất cả mọi thứ trong tay ngoài tình yêu.
Chi từ nãy đến giờ chẳng thể nào chú ý lái xe được, khắp toàn thân đều nóng ran, dạy lái xe mà bắt ngồi lên đù*, rồi còn cầm tay nữa thì ai còn tâm trí đâu mà học, bây giờ hồn phách Chi treo lủng lẳng trên cung trăng mất rồi. Chi thấy ngộp thở quá liền kêu chồng dừng xe lại rồi nói:
- Chồng bắt em ngồi thế này em khó chịu lắm, không thể nào học nổi. Hay chồng cứ ngồi sang ghế bên cạnh đi, có gì chồng vẫn xử lí được mà.
Anh Vũ nhíu mày,nở một nụ cười hết sức nham hiểm, anh chọc vào eo vợ rồi hắng giọng nói:
- Khó chịu thì tí về chồng bù cho. Còn hôm nay là ngày đầu tiên phải học thế này cho vợ làm quen dần, ngày mai chồng sẽ ngồi cạnh cho vợ tự lái.
- Thế hôm nay học đến đây thôi chồng nha, quay xe về nhà không ba mẹ đợi cơm.
- Lái lên một đoạn nữa là có nhà hàng mới mở hai vợ chồng mình vào đó ăn thử luôn. Để anh gọi điện cho ba mẹ không phải đợi cơm vợ chồng mình nữa.
Chi gật đầu đồng ý với chồng, gì chứ ăn uống Chi có bao giờ biết từ chối đâu, nhất là những nhà hàng mới mở thì Chi càng muốn đi thử xem đồ ăn ở đó ngon, dở như thế nào. Không phải nói khoác chứ ở cái huyện này có bao nhiêu nhà hàng, quán ăn vặt rồi cả các quán nhậu Chi đều biết hết, thậm chí các chủ quán còn quen mặt cô luôn ấy.
Mà cái anh chồng này càng ngày càng lạ ghê, vừa ở trên xe nắm tay, nắm chân đến mướt mát mồ hôi ra rồi mà đến khi xuống xe vào nhà hàng cũng cứ bắt nắm tay nhau bằng được. Hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện, đợi đồ ăn đem ra thì Chi phát hiện có giọng nói của ai đó quen quen. Ngó nghiêng một hồi Chi chợt dừng mắt lại một bàn bên cạnh cửa sổ cách chỗ cô ngồi có một bàn thôi. Đó chính là cậu bạn Hoàng Anh và chị Mai đang ngồi trò chuyện với nhau có vẻ khá thân mật. Ôi! Sao cái con mụ Mai đó nó luôn xuất hiện trong cuộc đời của cô vậy.
Nhìn thấy con điên đấy là cô đã mắc ói rồi hết muốn ăn luôn.
Anh Vũ thấy vợ cứ nhìn chằm chằm về phía cửa sổ anh cũng tò mò nhìn theo rồi anh hắng giọng nói:
- Bạn cấp ba của vợ kìa, không chào hỏi nhau một tiếng à.
- Kệ xừ nhà nó, đã chơi với chị Mai thì khỏi chơi với vợ. Mà đồng nghiệp của chồng kìa thế sao chồng không qua đó chào hỏi đi???
- Chồng có hâm đâu mà qua đó chào hỏi rồi vợ lại không chơi với chồng nữa thì toi.
Chi mỉm cười, vỗ vỗ má chồng mấy cái rồi nói:
- Chồng cũng thông minh ra rồi đó.
Dừng lại một chút, Chi dùng ánh mắt dò xét nhìn chồng rồi hỏi:
- Thế ở bệnh viện chồng với chị Mai là đồng nghiệp thân thiết phải không???
- Không. Ở bệnh viện chồng chả thân thiết với ai cả. Chỉ đơn thuần là những đồng nghiệp làm việc với nhau thôi.
- Chồng em kiêu ra phết nhỉ?? Vậy chồng thấy chị Mai kia thế nào???
-Thế nào là thế nào??? Ý vợ hỏi về cái gì???
- Thì cái nết của chị ta đó.
Anh Vũ mỉm cười rồi đưa tay ra véo vào hai bên má vợ trả lời:
- Chắc chắn người ta lợi hại hơn vợ rồi, chứ không được đơn thuần như vợ anh đâu.
- Đấy chồng cũng nhận ra là chị ta không hề tốt đẹp đúng không, vợ nói cho chồng nghe này..........
Anh Vũ thấy hơi choáng đầu vì suốt từ đầu bữa đến cuối bữa vợ chỉ ngồi nói về cái cô Mai đó. Chắc anh không bao giờ dám đắc tội với vợ mất, không thì sẽ bị réo tên suốt ngày, sống không được yên ổn cho mà coi.
Đến lúc ra về vợ mới chịu buông tha không nhắc tới tên Mai đó nữa. Anh biết vợ vốn dĩ đã không ưa gì Mai, rồi sau cái hôm xảy ra xích mích ở bệnh viện vợ lại càng ghét Mai hơn nên thành ra cứ nhìn thấy bóng dáng Mai là vợ lại thấy tức tối. Thật ra anh cũng chẳng thích tính cách của cô Mai đó nên sau vụ đánh nhau với vợ anh ở bệnh viện anh cũng bơ cô ta luôn. Hôm đó anh biết Mai cũng chẳng vừa khi tát vợ anh sưng cả một bên má lên khiến anh vô cùng xót xa.
Chi hay có kiểu ăn no là muốn đi ngủ nên dọc đường về cô ngủ lúc nào không hay. Đến lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau rồi. Hôm nay chủ nhật mọi người được nghỉ nên sau khi đánh răng rửa mặt xong Chi xuống dưới nhà làm canh cá cho cả nhà ăn sáng, món này Chi mới được cô giáo dạy hôm qua nên hôm nay thực hành luôn để mọi người nhận xét trình độ của cô.
Nấu ăn xong Chi lên phòng gọi chồng dậy ăn sáng, tiện dọn dẹp phòng cho ngăn nắp, gọn gàng lại. Dọn đến ngăn tủ dưới của tủ sách Chi thấy có hộp gỗ nhỏ nhỏ xinh xinh để ngay ngắn trong ngăn kéo, Chi liền cầm lên mở ra xem thì thứ bên trong làm cô tá hoả, Chi hét ầm ĩ lên rồi chạy nhanh xuống nhà nói to:
- Ba mẹ ơi anh Vũ cất khăn máu của ai trong hộp này này.
Vừa nói Chi vừa chỉ vào cái hộp, bà Tâm thấy con dâu chạy như ma đuổi liền cau mày mắng:
- Có chuyện gì thì cũng từ từ nói. Con cứ chạy ầm ầm lên như vậy thì rất khó đậu thai. Sao khăn máu gì???
Chi mở chiếc hộp ra cho ba mẹ coi rồi vừa mếu máo vừa nói:
- Anh Vũ..... Anh ấy giữ cái khăn máu này của ai đó, mà chắc chắn đây là máu trinh rồi, không biết là của con nào mà anh ấy trân trọng như thế, còn cất cẩn thận trong hộp.
Dứt lời Chi oà lên khóc thật to, chắc có lẽ cô là người thay thế rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.