Anh Vũ cạn lời với cô vợ ngốc này, những chuyện linh ta linh tinh ở bên ngoài thì cái gì cũng biết, còn am hiểu tường tận mọi thứ thế nhưng về chuyện tình cảm vợ chồng thì lại mù tịt, cứ như người trên trời vậy. Chả nhẽ anh phải nói rõ ràng ra thì mới hiểu sao. Nhưng với tính cách của anh, yêu thương anh chỉ thể hiện qua hành động, cử chỉ được thôi chứ bảo anh nói những câu sến sẩm anh không thể nào mở miệng ra nổi. Anh không thích nói năng hoa mĩ vì nghe nó chẳng thực tế chút nào, anh muốn Chi cảm nhận được tình yêu của anh qua cử chỉ, ánh mắt mà anh dành cho cô. Khổ nỗi về cái khoản đó thì Chi ngu lắm đã không cảm nhận được tình cảm của anh thì thôi lại còn nghĩ anh âu yếm bệnh nhân nữa chứ. Anh thở dài rồi thì thầm vào tai vợ:
“Không nhất thiết phải là yêu nhau 3 năm, 5 năm hay 10 năm thì mới có thể dành những cử chỉ yêu thương ấy cho nhau mà chỉ cần một tình yêu chân thành, vừa đủ yêu thương thì khi đứng trước người mình yêu sẽ không kìm hãm được bản thân mà chỉ muốn đến bên người đó gửi gắm tất cả nỗi nhớ, yêu thương mà thôi.”
Dứt lời anh cúi xuống định nhá vào má Chi một cái thì đã thấy cô ngủ ngon lành rồi. Người gì mà dễ ngủ ghê chả bù cho anh, mỗi lần được gần vợ là anh cứ thổn thức mãi, anh hôn lên tóc, hôn lên má, hôn lên cổ vợ rồi mới chìm vào trong giấc ngủ được.
Buổi sáng chuông báo thức lặp đi lặp lại đến 5 lần rồi mà Chi chưa dậy nổi, sáng nào nó cũng lười biếng như thế, may là làm dâu mẹ Tâm chứ không vào nhà khác người ta gói về nơi sản xuất lâu rồi. Chứ làm con dâu mà toàn phải để mẹ chồng gọi dậy ăn sáng, đi làm. Hôm nay thì mẹ Tâm giao nhiệm vụ gọi cả nhà dậy cho anh Vũ, anh đã dậy từ 5h sáng để tự tay nấu canh cá cho cả nhà, bà Tâm nhìn con trai chỉ biết lắc đầu cười bảo:”cái nhà này lộn hết lên rồi thì phải”.
Gọi Chi với Duyên dậy thì đúng hơn cả gọi đò, giờ anh mới biết tại sao mỗi lần mẹ gọi hai đứa chúng nó dậy đều phải dùng vũ lực chứ lời nói không có ăn thua. Dựng được hai đứa dậy anh còn thấy căng thẳng và mất sức lực hơn là đỡ đẻ. Duyên vẫn còn đang ngáp ngắn, ngáp dài đi ra đến cửa thì gặp Chi cũng đang chuẩn bị xuống dưới nhà, vỗ vai con bạn Duyên hỏi:
“Phòng tao với phòng mày gần nhau đúng không?”
“Đúng. Thì sao?”
“Thì là một tiếng động nhỏ bên phòng mày tao cũng nghe thấy hết. Lần sau tâm sự hay gì thì tem tém lại người cô đơn như tao không thích điều này”.
“Kệ mày, cho mày thèm, đấy là hôm qua chưa làm gì đâu đấy, chứ làm gì nữa thì mày mất ngủ luôn ấy. HaHaa.”
“Ờ. Con bạn ác độc, tưởng mình mày có chồng chắc.”
“Chả thế. Mà phải gọi chị dâu nha, chứ xưng mày tao là láo.”
Chi nháy mắt cười nhăn nhở rồi nhanh chân chạy xuống nhà không để Duyên nó mà túm được lại bị nó đập cho vài cái ý chứ cái tội dám cà khịa nó đâu. Thấy đã muộn giờ mà hai đứa vẫn cứ nô đùa, trêu ghẹo nhau bà Tâm quát:
“Hai đứa nhanh vào ăn không muộn giờ rồi, lề mề nhất nhà.”
Khi thấy cả nhà vào bàn đã đông đủ bà Tâm lên tiếng thông báo:
“Từ giờ trở đi hai ngày nghỉ cuối tuần Duyên và Chi phải học cách làm dâu, mẹ sẽ là người dạy.”
Nghe mẹ nói, Chi với Duyên nhìn nhau méo xệch mặt đi. Duyên nhăn mặt lên tiếng:
“Thời đại nào rồi còn học cách làm dâu hả mẹ.”
Bà Tâm nghe con gái nói vậy thì không hài lòng chút nào, bà cau có nói:
“Thời đại nào thì cũng phải học làm dâu, tuy bây giờ không còn khắt khe như xưa nhưng đã là một người vợ thì phải có trách nhiệm, bổn phận với gia đình của mình chứ. Bình thường ở nhà thì mẹ đâu bắt ép bọn con, muốn làm gì thì làm nhưng nhà mình là trưởng tộc giỗ chạp nhiều, sẽ có rất nhiều người nhìn vào con dâu để mà đánh giá. Rồi mai sau mẹ già Chi còn phải thay mẹ nữa chứ, đúng không?”
“Dạ.”
Chi với Duyên ngoan ngoãn vâng lời mẹ, mẹ nói đúng quá rồi mà, bao năm mẹ làm dâu ở đây vất vả thế nào sao hai đứa lại không biết, cứ đến ngày giỗ hay ngày lễ cho ông bà tổ tiên là một mình mẹ lại tất tưởi lo lắng công việc, cỗ bàn đến sụt cả cân. Bây giờ vừa có con dâu vừa có con gái lớn thì phải phụ giúp mẹ chứ.
Ăn uống xong xuôi mọi người lại tất bật chuẩn bị đi làm, hôm nay thời tiết mới bắt đầu vào hè mà cảm giác oi ả quá, Chi chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng hơi mỏng một chút để mặc cho mát thế mà anh Vũ không đồng ý cứ bắt vợ đi thay áo khác bằng được, anh còn tự tay chọn áo cho cô, Chi chán thật sự, đến cả ăn mặc cũng bị quản lí chặt chẽ thế này sao? Đã thế trước khi đi làm anh còn luôn miệng dặn dò phải về sớm nữa chứ làm như cô còn con nít không bằng.
Đến bệnh viện anh Vũ vừa thay áo blouse trắng xong thì thấy Ngọc Mai cầm cặp ***g cơm vào phòng. Cô đặt âu cơm lên bàn rồi tiến lại về phía anh có ý định muốn cài nốt mấy cúc áo cho anh thì ngay lập tức bị anh đẩy ra. Anh khó chịu chỉ lên tủ đựng đồ rồi nói:
“Từ giờ vợ anh làm cơm cho anh rồi nên em đừng làm nữa nhé. Cảm ơn em trong thời gian, em vất vả rồi.”
Dứt lời anh Vũ đi thẳng ra ngoài, thật ra sáng nay là anh tự làm cơm mang đi để lấy lí do từ chối Mai, chứ đâu có phải vợ anh, chờ Chi làm cho được bữa cơm thì có mà đến mùa quýt cũng chưa được ăn. Ngủ thì dậy muộn, cơm không biết nấu đã thế lại còn chậm chạm, lề mề. Thế mà chẳng hiểu sao Chi lại cuốn hút anh khiến anh yêu thầm cô suốt chín năm. Đúng là tình yêu nó lạ lùng thế đấy.
Nước mắt Mai trực trào, cô đã suy nghĩ trăm ngàn lần, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là cô luôn khao khát muốn được bên anh, không thể nào cô buông bỏ được. Dạo này cô hay đến chỗ Vĩnh lắm, một phần cô cần có tiền để mua sắm, làm đẹp còn một phần muốn thân thiết với anh hơn để anh có thể giúp cô đạt được ước nguyện đá văng con Chi ra khỏi ngôi nhà đó. Tuy Mai đã được nhận vào bệnh viện làm việc nhưng vẫn còn làm hợp đồng thì lương chả đủ để đổ xăng, ăn uống chứ nói gì đến hàng hiệu. Thế nên một người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong lắm tiền, trong bệnh viện này nhà lại có quyền lực như anh Vũ thì đúng gu của cô rồi, không thể dễ dàng mà bỏ cuộc được.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.