Dù chỉ là nụ hôn lướt qua thôi sao Chi lại cảm thấy ngọt đến thế. Chả nhẽ là thích rồi sao? Tuy đã 24 tuổi nhưng anh Vũ là người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời của cô. Chi là người thích tự do, thoải mái nên cô không hứng thú lắm với chuyện yêu đương, suốt cả thanh xuân cô chỉ để thời gian ăn, ngủ và làm những điều mình thích. Vì thế mà Chi chả hiểu khi yêu và được yêu cảm giác đó như thế nào , thành ra mỗi lúc gần anh cô bỡ ngỡ, bối rối lắm, không biết đáp trả lại những yêu thương anh dành cho cô mà chỉ biết đứng im đón nhận. Nhìn bóng dáng anh đi khuất hẳn Chi mới cúi xuống thu dọn lại cặp ***g cơm rồi ra về.
Hôm nay Chi về thăm ba mẹ, một tuần nay bận tiếp đón bạn bè nên cô đã về qua nhà được đâu. Rõ cuộc hôn nhân này là do ba mẹ mong muốn, sắp đặt, thế mà hôm cô lên xe về nhà chồng mẹ Lan khóc đến sưng cả mắt. Ngày trước ba mẹ hiếm muộn mãi mới sinh được Chi , nhà đã neo người nay con gái đi lấy chồng chắc ba mẹ nghĩ tủi thân.
Về đến nhà Chi sà ngay vào lòng mẹ nằm. Thấy con gái về bà Lan mừng lắm, dù nhà bên đó đã coi Chi là con cái trong nhà từ lâu nhưng sao bà vẫn cứ thấy lo lắng. Vuốt lên mái tóc con gái bà chậm rãi hỏi:
“Một tuần qua , về làm dâu bên đó có gì khác không con?”
“Có khác gì đâu ạ. Con sống bên đó quen rồi mà, nhiều khi con còn quên mất là mình đã có chồng rồi ý.”
Bà Lan nghe con gái nói vô tư vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ, bà tát yêu lên ௱ô** con rồi nhẹ nhàng dạy dỗ:
“Bây giờ Chi đã lấy anh Vũ rồi là dâu trưởng của họ bên đấy nên phải khác chứ, không thể cứ hồn nhiên như thế này mãi được. Lấy về bên đó con có một lợi thế là đã thân quen với mọi người từ trước nhưng không vì thế mà quên đi trách nhiệm của một nàng dâu khi về nhà chồng được. Con còn phải học nhiều điều lắm”.
Chi nghe mẹ nói vậy liền được đà hờn dỗi trách móc:
“Đấy là hậu quả của việc con gái chưa lớn mà ba mẹ đã vội vã gả đi rồi, anh Vũ nịnh hót ba mẹ cái gì mà ba mẹ gả con đi luôn không một chút do dự gì thế?”
Bà Lan phì cười, nó làm như nó vẫn còn bé bỏng lắm ấy. 24 tuổi rồi chứ ít gì, ngay từ lúc Chi 16 tuổi bà đã dạy con rất nhiều điều về cách ăn nói, cách ứng xử khéo léo. Những ngày nghỉ bà còn dạy cả nấu ăn, rồi truyền cho công thức làm bánh thế mà nó không thấm vào đầu tí nào, mặc cho bà đã rất cố gắng kiên trì chỉ bảo. Bà dựng Chi ngồi dậy rồi nói:
“Sau này con sẽ biết lí do tại sao ba mẹ đồng ý gả con đi khi chưa hỏi ý kiến con nhé. Yên tâm là không một ba mẹ nào dám bỏ con mình vào đống bùn lầy đâu . Mai sau khéo lại về cảm ơn vì ngày đó ba mẹ đã gả con đi sớm ấy chứ.”
Nói xong bà quay mặt đi cười tươi rồi vào bếp làm món bánh bò mà Chi thích. Ba Quân hôm nay phải trực nên không có nhà, ngày Chi còn nhỏ ba đóng quân ở xa có khi cả năm gia đình mới được gặp mặt nhau một lần, nhưng mấy năm trước ba xin được về huyện làm gia đình mới được gần gũi, mẹ Lan vì thế cũng được an ủi phần nào. Ăn uống no nê xong Chi xin phép mẹ đi về, mẹ Lan còn gói thêm bánh cho Chi mang về để biếu nhà thông gia.
Về đến nhà Chi đã thấy anh Vũ đang hì hục dọn tất cả đồ đạc của cô ở bên phòng Duyên về phòng của mình. Nhìn thấy Chi Duyên mỉm cười rồi lên giọng trêu ghẹo:
“Thế là chuyển hộ khẩu rồi nhé, mặc dù tao hơi bị buồn đấy nhưng biết sao được giờ mày đã là vợ người ta, người ta muốn làm gì chả được. Anh Vũ nhỉ?”
Duyên bị anh Vũ lườm cho cái lạnh người, nó chuồn vội về phòng đóng cửa lại chả kịp cho Chi phản ứng gì. Anh Vũ lại quay sang nhìn Chi chằm chằm, tay chỉ vào phòng rồi lên giọng hỏi:
“Cả tuần nay em không hề ở phòng này phải không? Em để cái phòng tân hôn nó lạnh lẽo thế này à?”
Chi đi thẳng vào phòng đứng lặng im một lúc rồi mới lên tiếng đáp:
“Phòng vẫn ấm mà, em có thấy lạnh tí nào đâu. Mấy cả không có anh ở nhà thì em ngủ với Duyên cũng có sao . Anh khó tính ghê ấy.”
“Nhưng giờ em là vợ anh, là chủ nhân của căn phòng này rồi thì em phải có trách nhiệm với nó chứ.”
“Vâng... phận là vợ xin nghe ạ.”
Nhìn cái điệu kéo dài mồm ra nói của Chi làm anh phì cười, anh không nhịn được mà tiến lại gần vợ véo đôi má phúng phính rồi thì thầm vào tai cô:
“Phận là vợ thì tối nay phải chiều chồng nhé?”
Đúng ra thì anh và cô chưa có đêm tân hôn nhỉ. Chi biết đã là vợ chồng rồi thì sẽ xảy ra chuyện đó thôi, tuần qua các chị đồng nghiệp cũng mách cho cô nhiều kinh nghiệm để làm sao vừa ý chồng lắm, nhưng Chi chỉ nghe vậy thôi chứ bảo làm theo các chị ấy thì cô chịu thua, xấu hổ lắm. Dù cũng có chút tò mò về mấy chuyện đó nhưng Chi vẫn phải giữ cái giá của mình chứ, cô giả ngơ rồi đáp:
“Chiều gì vậy ạ? Em vẫn chiều chồng mà, trưa nay em chả mang cơm cho chồng là gì.”
Anh chả cần nói thêm nhiều chi bằng hành động cho nhanh, cả tuần nay anh đã rất nhớ vợ, trưa nay gần gũi vợ được một chút mà mùi hương của vợ cứ làm anh quyến luyến mãi. May là đến chiều có chị Huyền đến thay anh tức tốc về luôn. Anh tiến lại gần vợ đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu cho thoả nỗi mong nhớ, đây là nụ hôn mà anh đã chờ đợi suốt chín năm qua, từ cái ngày đầu tiên Chi đến nhà anh chơi. Cái con bé có hai cái má phúng phính, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, lại thêm cái tật ham ăn nữa nhưng chẳng hiểu sao anh lại thích ngắm nhìn lúc nó ăn, nhìn nó nhai ngon lắm khiến người đối diện thấy thèm nhỏ rãi ra ấy, còn anh thì chỉ muốn cắn vào môi nó một cái cho bõ ghét.
Mọi người luôn nghĩ anh lấy cô vì trách nhiệm nhưng sự thật chỉ có mình anh biết. Là hôm đó anh cố tình uống say để lấy can đảm khiến cho cô thuộc về anh. Anh biết anh làm vậy thật ích kỉ, sẽ khiến cô bị thiệt thòi nhưng anh không thể dừng lại được ,càng lớn Chi càng xinh,có rất nhiều người nhòm ngó làm anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Môi anh cứ cuốn chặt lấy môi cô không chịu dời, được một lúc khi thấy Chi có vẻ bị khó thở anh mới chịu buông tha đôi môi mềm mại ấy. Đêm hôm đó có anh chồng cứ quyến luyến, bịn rịn mãi bên vợ. Nhưng vì Chi nói cô chưa sẵn sàng nên anh chỉ dừng lại ở mức độ đó không dám tiến thêm vì sợ vợ giận. Chi thì toàn bị anh cuốn vào lưới tình thôi, mỗi lần anh dành cho cô những cử chỉ yêu thương là cơ thể cô như có luồng điện chạy khắp người, nó chả chịu nghe theo lí trí của cô gì cả. Lí do mà anh Vũ lấy cô vẫn khiến cô thấy mơ hồ sao đó. Nếu chỉ là trách nhiệm thì sao có thể âu yếm, dành những cử chỉ yêu thương dễ dàng như vậy được. Chi nhìn anh bằng ánh mắt dò xét rồi hỏi:
“Anh làm bác sĩ khoa sản nên âu yếm ai cũng dễ dàng phải không? Như kiểu quen tay ấy?”
“Ý vợ là sao? Ý vợ bảo ai anh cũng làm như thế này á?”
“Vâng. Cũng giống kiểu anh quen tay cài nút áo cho em như cài cho bệnh nhân của mình ý.”
Chi cứ hồn nhiên nói khiến anh uất nghẹn, trong đầu vợ anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ. Bao nhiêu những yêu thương anh dành cho vợ mà cô lại nghĩ đó chỉ là thói quen của anh sao? Có bác sĩ nào dành cử chỉ thân mật như thế với bệnh nhân của mình không chứ. Chi hâm ơi là hâm, anh cốc nhẹ vào đầu cô rồi nói:
“Rõ là vợ anh mà lại đi so sánh với bệnh nhân sao? Em hạ thấp vị thế của em trong lòng anh thế à? Mà bác sĩ là chỉ khám và chữa bệnh cho bệnh nhân thôi chứ, nếu mà bác sĩ nào có những cử chỉ thân mật như vậy thì đó là sàm sỡ rồi vợ ạ.”
“Thì em với anh mới lấy nhau có một tuần vì sự cố ngoài ý muốn xảy ra chứ đâu phải vì yêu mà đến với nhau. Thế mà anh cứ thân mật như kiểu em và anh đã yêu nhau bao nhiêu năm rồi ý.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.