Chi nghe anh Vũ nói vậy thì cảm động lắm. Công việc của anh rất bận rộn, thế mà anh nghỉ nguyên một buổi sáng chỉ để dẫn cô đi khám bệnh, anh còn cẩn thận tự tay mình kiểm tra chứ không cho bất kì ai chạm vào người cô. Chi có chút động lòng rồi, tự dưng cô lại thấy tiếc. Suốt mấy năm qua cô bị mù thì phải, người đàn ông vừa đẹp trai vừa ấm áp ở ngay trước mặt mà không nhìn ra, cứ đi tìm mãi tận đâu đâu ấy, Chi chép miệng:
“Giá như anh chưa có người yêu nhỉ?”
Anh Vũ đơ người ra nhìn Chi, tưởng chỉ ng là có vấn đề thôi chứ hoá ra đầu óc cũng xảy ra sự cố à? Nhưng nghe câu nói đó của Chi tự dưng anh thấy vui lạ, anh mỉm cười trêu lại:
“Chưa có để Chi hiếp anh nữa à?”
Ôi! Chi có nghe nhầm không nhỉ? Cái loại trơ trẽn, đồ mặt dày, vừa nãy Chi còn thấy tiếc nuối anh ta chứ giờ thì hết rồi. Vì quá uất ức Chi quên luôn mình đang ở bệnh viện, cô lấy tay đập liên tục vào người anh rồi hét lên:
“Là anh hiếp em mà, hay hôm đó anh uống R*ợ*u say quá nên quên hết rồi?”
Tất cả mọi ánh mắt tò mò dồn về phía phát ra tiếng hét đó, từ bệnh nhân đến nhân viên y tế được dịp bàn tán xôn xao. Anh Vũ chả ngờ Chi lại phản ứng dữ dội đến thế, anh vội vàng kéo Chi về phòng làm việc của mình chứ đứng đây thêm giây nữa là cả bệnh viện kéo nhau đến vây kín chỗ này để hóng chuyện cho mà xem. Đến nơi anh đẩy Chi vào trong phòng rồi đóng rầm cánh cửa lại. Anh nghiêm nét mặt lại rồi nói:
“Em hành xử không khác gì một như đứa trẻ con , nói vô tổ chức, vô tội vạ. Con gái mà không hề có chút cư xử khéo léo nào vậy hả Chi. Em tự làm bản thân mình mất giá rồi đấy, bây giờ thì hay rồi cả bệnh viện biết chuyện xong họ lại bàn tán ra ngoài để cả cái huyện này biết thì thằng nào dám lấy em nữa, chỉ còn cách lấy anh thôi.”
Chi biết mình sai nên từ lúc anh kéo đi đến giờ cô ngoan lắm, anh mắng cũng chỉ biết cúi đầu nhận tội chứ không dám trả treo, cố chấp như mọi khi. Chi thở dài đáp lại anh:
“Thà ở giá chứ nhất định em không làm người thứ ba đâu. Cả đời bị mang tiếng tiểu tam thì nhục lắm”.
Chi vừa dứt lời thì điện thoại anh Vũ reo, bên bệnh viện báo có kết quả của Chi rồi, họ kêu anh qua phòng khám lấy. Anh cúp máy rồi quay sang dặn Chi ngồi nguyên ở phòng đợi anh, lấy kết quả xong anh dẫn cô đi ăn trưa. Chi ngoan ngoãn vâng lời, anh đi khỏi phòng là Chi cũng leo lên giường tính làm một giấc thì cánh cửa phòng mở ra, Chi bật ngay dậy, tưởng anh Vũ quay lại mà không phải, là chị Mai. Hai người đều nhìn nhau ngạc nhiên, Chi hất mặt lên giọng hỏi:
“Chị vào đây làm gì? Tự tiện quá nhỉ?”
“Ảnh hưởng đến em à? Phòng này của anh Vũ mà, chị là người duy nhất được ra vào thoải mái ở phòng này.”
“Xin chị giữ chút tự trọng, chị biết anh Vũ có người yêu rồi chứ, sắp về ra mắt gia đình rồi đó.”
“Em đang mơ mộng đấy à Chi, về thực tại đi, ra gương mà soi lại bản thân. Hai bên má như hai cái bánh bao nhân thịt ấy mà cứ thích ảo tưởng.”
“Chị đừng để mồm chị đi chơi xa quá nhé, đến lúc bị ăn vả thì đừng hỏi tại sao?”
Mai tức run cả người, rồi có ngày cô sẽ bảo anh Vĩnh đập cho con nhỏ này gãy hết răng, tím tái mặt mũi vào xem nó còn dám to mồm hống hách nữa không. Mai đặt mạnh cặp ***g cơm xuống bàn rồi khóc nấc lên từng cơn.
Chi ngẩn người, cô có động chạm gì đến bà Mai đâu, cô chỉ thông báo là anh Vũ có người yêu rồi để chị ta biết đường mà giữ khoảng cách. Thế mà tự dưng chị ta lôi cái mặt của Chi ra để xúc phạm nó mới điên chứ. Đúng lúc đó anh Vũ bước vào, Chi ngao ngán nhìn Mai, chị ta giỏi diễn thật đấy, cơ mà mấy cái trò giả vờ khóc lóc ăn vạ này lại rất được lòng tin của cánh đàn ông. Bằng chứng là anh Vũ đang nhìn Chi đầy chán nản, ánh mắt còn xen lẫn sự mệt mỏi, anh cất giọng hỏi Chi:
“Em giải thích đi.”
“Có gì đâu mà phải giải thích, chị ta thích thì chị ta khóc thôi. Em chả liên quan.”
“Em trả lời vậy thì làm sao anh có thể tin em được đây. Em không làm gì mà Mai khóc nấc lên thế này à”.
Dứt lời anh Vũ ngồi xuống bên cạnh Mai vỗ lưng an ủi, Mai được đà dựa vào lòng anh nấc lên từng đợt như kiểu oan uổng lắm ấy, Chi nóng hết cả mắt, cô bực tức đáp lại anh Vũ:
“Chị ta bị điên đấy.”
Nói xong Chi đi thẳng ra ngoài bắt xe về mặc kệ anh Vũ muốn nghĩ sao thì nghĩ cô chả bận tâm. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ngủ một giấc cho tỉnh táo chứ từ hôm qua đến giờ biết bao chuyện xảy ra đầu óc cô chỉ muốn nổ tung.
Chi ngủ ngon lành đến tối mịt, cô thoả mãn vươn vai rồi cầm điện thoại lên mạng, đang lướt lướt xem mấy status xàm xí của đám bạn thì điện thoại rung ầm lên báo có tin nhắn. Chi nhanh tay ấn vào xem, là tin nhắn của ba Bình ở trong nhóm chát gia đình, ba báo 8 giờ tối nay yêu cầu tất cả thành viên trong nhà phải có mặt để họp chuyện quan trọng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.