Bọn chúng bị áp giải về đồn để lấy lời khai, bọn nó khai mục đích là muốn ςướק tài sản, Bên công an giam giữ chúng lại để điều tra thêm, còn Chi được hẳn một cái bằng khen to đùng vì đã dũng cảm bắt gọn hai tên trộm, giữ gìn sự bình yên cho xã hội. Đúng là không uổng công mười năm cô chăm chỉ học võ taekwondo, bây giờ mới thấy có ích. Mọi việc còn lại Chi để cho bên phía cảnh sát giải quyết còn cô hí hửng ra về.
Ngọc Mai nhận được tin hai thằng đàn em của Vĩnh bị cảnh sát bắt thì hốt hoảng sợ hãi. Chuyện này cô chưa lường trước được, tay run run cầm điện thoại lên gọi cho Vĩnh:
“Sao anh lại làm việc bất cẩn thế hả, có mỗi một đứa con gái mà anh cũng không giải quyết được sao.”
“Anh xin lỗi, anh hơi chủ quan, không biết rằng con bé đó lại thông minh, mưu trí đến thế. Nhưng em yên tâm lần này không thành thì để lần khác. Nó đánh hai thằng em của anh ra nông nỗi vậy, anh ghim nó ở trong đầu rồi.”
Thấy Mai có vẻ vẫn còn lo lắng, Vĩnh bồi thêm:
“Về phần công an anh lo hết rồi. Hai thằng đó chỉ bị tội danh ăn ςướק thôi. Nên em yên tâm. Tối mai anh muốn gặp em được không?”
Vì vẫn còn cần nhờ đến Vĩnh nhiều nên Mai chẳng thể từ chối. Từ khi gặp anh Vũ cô đã lên hết kế hoạch để tiếp cận anh, gây ấn tượng cho anh nhưng cô đâu có ngờ tất cả đều bị tan tành vì đứa em gái nuôi đó. Không những thế, bao lần nó còn làm cô quê mặt với anh và cả gia đình anh nữa. Rồi có ngày cô sẽ trị cho con bé hống hách đấy một trận cho biết mùi đời.
Vì muốn tránh mặt anh Vũ nên Chi về nhà mình chứ không về bên mẹ Tâm nữa. Về đến nhà Chi gọi điện luôn cho Duyên kể hết mọi chuyện đã xảy ra, rồi còn hớn hở khoe bằng khen nữa chứ. Chi thì cứ vô tư kể khiến Duyên cảm thấy bản thân thật có lỗi khi để Chi về một mình đầy nguy hiểm như vậy. Duyên chẳng nói câu nào mà lẳng lặng cúp máy, Chi chả hiểu con bạn đang bị làm sao nữa, thái độ rõ ghét. Chi ném điện thoại xuống giường để đi ngủ, đang mơ mơ, màng màng thì chuông điện thoại reo. Vừa bấm máy lên đầu dây bên kia đã oang oang:
“Ra mở cửa cho tao.”
Bố cái con hâm, đêm hôm rồi mà mồm cứ như cái loa phường ấy, Chi ngáp ngắn, ngáp dài ra mở cửa cho Duyên. Tưởng có mình Duyên thôi ai dè anh Vũ cũng có mặt, vẫn còn đang ngơ ngác thì đã bị Duyên lôi thẳng lên xe. Nó bắt đầu nhìn ngó, rồi sờ tay lên khắp cơ thể cô để xem có chỗ nào bị thương không. Chi bị nhột quá cười ầm lên vừa kéo tay Duyên ra vừa nói:
“Tưởng Duyên không còn thương Chi nữa rồi chứ”.
“Duyên xin lỗi. Từ nay Duyên không dám để Chi về một mình nữa đâu. Tha lỗi cho Duyên nhá.”
Nói xong Duyên lại giơ tay lên sờ sờ, ấn ấn xem Chi có bị đau ở đâu không. Chi đến khổ vì cái tính cẩn thận của con bạn, mắt nó lại còn cứ dò xét nữa khiến Chi thấy khó chịu kinh khủng, gạt tay Duyên ra Chi nói:
“Tao chỉ bị đau tức ở chỗ ng tí thôi vì lúc giằng co cây gậy với tên ςướק tao giằng mạnh quá nên nó đập vào ng.”
Thấy Chi nói vậy, Duyên liền lấy tay vạch rộng cổ áo ngủ của Chi ra để nhìn vào bên trong xem xét. Chi bị bất ngờ chẳng kịp phản ứng, cứ đơ người nhìn Duyên rồi quay lên nhìn anh Vũ thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Chi vội vàng đẩy Duyên ra rồi hắng giọng:
“Không sao mà, tí về bôi thuốc là khỏi”.
Anh Vũ từ lúc tới đây đến giờ vẫn chưa lên tiếng vì anh còn mải quan sát Chi, tận mắt thấy cô bình an anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh mới ổn định lại tâm lý để lên tiếng:
“Để anh khám cho được không? Va đập vào ng rất dễ bị ảnh hưởng tới phổi dẫn đến suy hô hấp nên không thể coi thường được đâu.”
Duyên thấy anh trai nói cũng phải liền gật đầu đồng tình:
“Phải đó, cứ kiểm tra cho an tâm. Mà được anh Vũ khám không phải dễ đâu nha, đến bệnh viện mất tiền dịch vụ mới được anh Vũ khám đó.”
Thấy Chi vẫn còn ngại ngùng, e thẹn Duyên lên tiếng trấn an thêm:
“Anh Vũ ngày nào chả khám hàng chục, hàng trăm cái ng của phụ nữ ấy nên bị mẫn cảm rồi, mày không phải lo đâu”.
Mẫn cảm quái đâu, Chi chả quá rõ ấy chứ, lớ ngớ là ông ý xơi liền ấy. Dù còn xấu hổ nhưng Chi vẫn gật đầu đồng ý cho cái Duyên vừa lòng, không nó nói cho cô thủng cái đầu ra ý chứ.
Duyên biết ý nên nhường lại chỗ cho anh xuống khám. Khuôn mặt anh bây giờ đang sát vào mặt Chi, hơi thở của cô phả vào mặt khiến người anh nóng ran, hô hấp cũng vì thế mà khó khăn hơn, anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này với bệnh nhân của mình. Dạo này anh phát hiện ra bản thân mỗi lần gần với Chi là anh không thể kiểm soát nổi. Cái cảm giác gai gai đến khó chịu.
Chi thì cũng không khá hơn anh là bao, cái cảm giác cởi hết áo ngoài lẫn áo trong cho một người đàn ông xem thật muốn đâm đầu vào tường mà tự tử quá. Đã xấu hổ muốn ૮ɦếƭ mà anh ta còn cứ sờ sờ, ấn ấn mãi, đến khi khám xong anh ta còn cài hết nút áo lại cho cô nói là tiện tay nữa chứ. Chi thấy vậy liền thắc mắc hỏi lại:
“Thế bệnh nhân nào anh cũng tiện tay vậy à”.
Rõ câu hỏi của Chi hết sức là bình thường, ấy thế mà bị anh lườm cho một cái rõ dài. Anh chả thèm trả lời câu hỏi ngớ ngẩn ấy mà vào việc chính luôn:
“Mai em đến bệnh viện làm siêu âm và chụp x quang để chắc chắn hơn nhé.”
Nghe anh nói vậy Chi hoảng hốt hỏi:
“Bệnh em nặng lắm sao anh.”
Anh Vũ nheo nheo đôi mắt nhìn Chi,anh định trêu cô nhưng nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô nên anh chỉ nhỏ nhẹ nói:
“Phải siêu âm và chụp x quang thì mới biết chính xác bên trong có bị tổn thương hay không.”
Chi thở phào rồi cảm ơn anh. Trời bây giờ đã hửng sáng thế là nguyên đêm cô không được ngủ tí nào. Chi mời anh vào ăn sáng, còn Duyên thì chả cần mời vì đây cũng có khác gì nhà nó đâu. Ba anh em thống nhất với nhau là giấu phụ huynh việc xảy ra đêm qua vì sợ phụ huynh lo lắng, mặt khác là sợ bị ăn chửi sấp mặt rồi còn bị cấm cách này nọ thì mệt lắm.
Ăn sáng xong, Duyên đi làm còn Chi theo anh Vũ lên bệnh viện khám bệnh. Đến bệnh viện mà nhân viên y tế ở đó ai cũng nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm. Ừ mà đúng là cô lạ thật, nhưng ở đây đầy người lạ mà hay tại cô đi cùng anh Vũ nhỉ?
Từ siêu âm đến chụp x quang đều là anh Vũ làm hết Chi thấy vậy thắc mắc liền hỏi:
“Anh không phải đi đỡ đẻ hay sao mà cứ đi theo rồi khám cho mình em vậy?”
“Hôm nay anh xin nghỉ buổi sáng.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.