Ở bệnh viện Uy Vũ đến khổ sở vì vết cào của Chi đêm qua. Mấy chị điều dưỡng, hộ lí cứ xì xào sau lưng anh, còn che miệng cười mờ ám nữa chứ. Đúng là mấy người rảnh dỗi thật ấy, hễ có chuyện gì dù to hay nhỏ là cứ truyền tai nhau đến khi cả bệnh viện biết thì thôi. Anh chả thèm quan tâm, muốn bàn tán sao kệ họ, anh vẫn còn một núi công việc đang chờ anh giải quyết.
Ngọc Mai thì đang uất ức lắm, ai cũng cho là vết cào trên cổ anh là của cô, mà nào phải, cô đã bao giờ có vinh hạnh được chạm vào thân thể cường tráng đó đâu. Chắc chắn vết cào đó là của con Chi, hoá ra hôm qua cô bị mắc mưu của nó, nó muốn lấy cớ đuổi cô xuống xe để thoải mái quyến rũ anh, lợi dụng anh bị say để làm cái chuyện vô liêm sỉ. Không biết đêm qua xảy ra chuyện đó chưa? bây giờ trong đầu cô vô vàn câu hỏi, muốn chạy đến bên anh để thắc mắc, để trách hờn nhưng bây giờ cô đã là gì của anh đâu nên làm gì có quyền đó. Tim cô nhói lên từng cơn, nước mắt cũng vì thế mà tuôn trào, bao nhiêu giọt nước mắt là bấy nhiêu đau thương. Bờ môi cô mím chặt, bàn tay nắm lại thành quyền. Cô sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám ve vãn, quyến rũ anh, người mà ngày đêm cô mong nhớ, đến ngay cả trong giấc mơ cũng có anh hiện diện trong đó. Cô gạt vội những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má, rút điện thoại ra gọi cho một người:
“Em cần anh giúp em làm một việc.”
“Nói”.
“Em cần anh xử cho em một người. Em sẽ nhắn tin tất cả thông tin của nó cho anh. Vì ở đây không tiện nói.”
“Được. Vậy.... Xong xuôi thì em trả anh tiền mặt hay tình cảm đây Mai?”
“Anh giúp em làm suôn sẻ vụ này đi rồi em sẽ trả công anh xứng đáng. Anh không phải lo đâu”.
“Ok. Anh nhớ mùi hương của em.”
Mai cúp luôn máy, không muốn nghe cái giọng điệu đểu cáng đó thêm chút nào nữa. Mai quen anh ta qua một người bạn, anh ta tên Vĩnh, là trùm của một bang đảng có tiếng trên thành phố nơi ngày trước cô theo học. Nhà cô nghèo, mẹ bán bánh ngoài chợ, tiền đóng học còn chả đủ nói gì đến việc có tiền để ăn chơi, mua quần áo, mỹ phẩm. Mà Vĩnh thì luôn ngỏ ý muốn giúp đỡ cô, vì ham mê nhiều món đồ hiệu nên cô đồng ý liền. Có người chu cấp tiền cho thì ngu gì không nhận, nhưng ở đời mà, có đi thì phải có lại, chẳng ai cho không ai cái gì. Mỗi lần nhận tiền của Vĩnh cô lại cho anh ta thoải mái trà đạp lên thân xác của mình. Dù ghê tởm anh ta nhưng cô chẳng thể nào dứt ra nổi, vì anh ta luôn là người cô cần.
Vĩnh nhận được tin của Mai xong thì lập tức điều hai thằng em xuống huyện để giải quyết vụ này. Vĩnh nghĩ có mỗi một đứa oắt con, lại là con gái chân yếu tay mềm nên chỉ cần hai thằng là dư sức. Từ hồi Mai về dưới huyện thực tập đến giờ anh chưa được một lần gặp cô. Dù xung quanh anh chẳng thiếu gì gái, thể loại nào cũng có, nhưng sao anh chỉ luôn lưu luyến mùi hương ngọt ngào, dễ chịu của Mai. Hôm nay nhận được cuộc gọi của cô mà anh thấy trong lòng vui lên hẳn, hoá ra cô vẫn cần tới anh. Vĩnh ra lệnh cho đàn em xử con bé đó ngay trong đêm nay vì anh đang rất nóng lòng được gặp Mai.
Buổi tối khi cơm nước xong xuôi, đúng như lời hẹn lúc trưa Chi và Duyên cùng nhau đi ăn ốc. Hôm nay là chủ nhật nên quán chật kín khách, mới có 8 giờ tối thôi mà đã không còn chỗ ngồi rồi. Anh Minh thấy Chi và Duyên đến thì chạy ra ái ngại nói:
“Chờ anh chút nữa, anh sắp xếp chỗ ngồi cho hai em”.
“Không cần, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Dứt lời, Duyên xắn tay áo lên vào phụ anh luôn, mặc cho anh Minh luôn miệng đuổi nó vẫn cứ lầm lì, nhất quyết không chịu ra. Nhìn những động tác làm món ốc xào thuần thục của Duyên mà Chi cũng phải trầm trồ, sắp thành bà chủ quán ốc nên chuyên nghiệp gớm. Duyên của bây giờ thay đổi nhiều lắm, trưởng thành hơn, hiền thục hơn như kiểu gái sắp về nhà chồng ấy.
Thấy người chị em trí cốt của mình vất vả, tất bật với công việc Chi cũng chả lỡ khoanh tay đứng nhìn, Chi lanh chanh xin một chân rửa bát. Ai cũng phải làm việc hết năng suất, đến lúc vãn khách Chi mới có thời gian ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ đêm. Chi bước lại chỗ Duyên ghé tai bảo muộn rồi về thôi, ấy thế mà nó không chịu bảo ở đến khi hết khách, còn dọn dẹp nữa nên kêu Chi về trước đi. Chi tủi thân lắm, dạo này toàn bị Duyên bỏ rơi thôi. Yêu với chả đương quên luôn bạn bè. Chi xị mặt với tay lấy chiếc túi xách trên kệ rồi dặn dò:
“Thế tao về trước đây, mày liệu mà về sớm, mai lại không lết đi làm được đâu.”
“Ừ. Tao biết rồi, về cẩn thận nhé.”
Anh Minh thấy Chi về thì vội vàng chạy lại cảm ơn rối rít, anh cũng dục Duyên về nhưng cái tính nó lì lợm đâu có nghe, anh đành cười khổ nhìn sang Chi rồi nói:
“Em đi đường cẩn thận nhé. Còn Duyên tí anh đưa về, em không phải lo.”
“Vâng.”
Trả lời xong Chi buồn bã ra về. Đi trên đường Chi cứ có cảm giác như đang có người theo dõi mình, nhưng ngoảnh mặt lại phía sau thì thấy trên đường vẫn tấp nập người qua lại, chẳng ai có biểu hiện tình nghi nào. Da gà tự dưng nổi lên, trong lòng có chút bất an. Tiện đường đang đông người qua lại cô dừng xe cất chiếc túi xách vào trong cốp xe rồi lôi từ trong cốp ra một cây gậy bóng chày để phòng vệ, chẳng may có chuyện gì thì còn ứng phó kịp. Vì Duyên với Chi hay đi chơi về muộn nên luôn có đồ trong cốp để tự vệ bản thân. Đúng như những gì cô linh cảm, có người theo dõi mình thật. Vì đi đến đoạn đường vắng, toàn là cánh đồng, Chi nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người đàn ông đang đi sau theo sát cô. Nếu bây giờ cô vặn tay ga để tăng tốc độ thì cũng khó có thể mà thoát khỏi vì hai gã kia đang đi loại xe phân khối lớn, chạy mà hắn đuổi kịp thì cô sẽ bị đẩy ngã để chúng thực hiện hành vi của mình, hành vi gì thì cô không đoán được, chẳng biết là chúng muốn gì ở cô, ςướק tài sản hay là ***. Mà bị ngã ở vận tốc đi nhanh đó bị nhẹ thì húp cháo vài tuần còn nặng thì có khi xảy ra án mạng như chơi. Nghĩ vậy nên Chi không dám liều, cô quyết định dừng xe lại, giả bộ xe bị hỏng để nhờ sự giúp đỡ của hai tên đó.
Hai thằng đàn em của Vĩnh thấy tình hình cực có lợi cho mình ra tay. Con bé đó lại còn ngọt ngào nhờ vả sửa xe hộ nữa chứ. Hai thằng xuống xe bắt đầu thì thầm với nhau:
“Giờ sao? Đánh cho nó ngất rồi hiếp chứ.”
“Anh Vĩnh ra lệch đánh cho bầm tím mặt mày thôi mà có bảo hiếp đâu.”
“Nhưng con này mượt quá tao chịu không nổi.”
“Ừ. Công nhận con này ngọt thật đấy.”
Nhân cơ hội hai thằng đang bàn luận, Chi luồn ra sau giơ chiếc gậy lên đập mạnh một phát thật dứt khoát vào gáy một tên khiến hắn ngất luôn tại chỗ. Thằng còn lại thấy vậy liền tỏ ra vô cùng giận dữ, hắn hùng hổ lao tới chỗ Chi giật lấy cây gậy rồi tát cho cô một cái đau điếng, máu chảy ra từ khoé miệng mặn chát, Chi gào lên đầy tức giận, cô nắm chặt tay đấm thẳng vào thái dương của tên đó, rồi tiện theo đà chân phải cô đạp thẳng vào bụng khiến tên đó bị choáng váng lăn ra đường, không dừng lại ở đó Chi còn lao vào đấm tới tấp vào mặt hắn ta cho hả cơn giận vừa đấm Chi vừa hét:
“Dám động vào bà mày thì bà cho lũ súc vật chúng mày ૮ɦếƭ con mẹ nó luôn. Mở mắt ra nhìn kĩ mặt bà, lần sau có nhìn thấy thì né ra nhé”.
Đánh xong Chi đứng dậy gọi điện cho cảnh sát tới giải quyết. Các chú công an đến còn không tin vào mắt mình, một cô bé mà làm hai thằng cao to thế này gục tại chỗ được sao.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.