Chương 59

Cô Vệ Sĩ Cứng Đầu của Tổng Tài Khó Ưa

ngocanh123 23/07/2024 23:03:14

Ngoại truyện _ lộ rõ khí chất ác ma
_ 3 Năm sau!
Tối nay 15 tháng 8 âm lịch, tại biệt thự lớn của Kỳ Gia tổ chức một buổi tiệc rước đèn trung thu, chủ yếu có buổi tiệc này là vì tạo cơ hội cho các bảo bối được gặp mặt vui chơi và rước đèn trong ngày trăng rằm tháng 8 này.
Lúc này đây các đầu bếp danh tiếng đang rất bận nấu các món ăn ngon phù hợp cho bọn trẻ, và cả phụ huynh ăn ké, các anh em trong bang hội lúc này hết sức canh chừng phía trước, và phía sau của biệt thự để bảo đảm sự an toàn cho mọi người trong buổi tiệc và quan trọng nhất là người nhà của các lão đại.
Kỳ Thiếu Dương lúc này ở trong phòng của con trai, anh đang chuẩn bị cho cậu con trai của mình, hôm nay bé mặc bộ âu phục màu xang dương, cài nơ đỏ ở cổ, nhìn bé thật chẳng khác nào cha của mình, hai cha con giống nhau như cắt mặt để qua không khác một chút nào, nhìn vào là thấy ngay nét khó chịu, cậu rất giống cha nếu không hài lòng với chuyện gì, thì y như rằng đôi chân mày liền châu dính lại với nhau, vẽ mặt lạnh lùng khiến người đối diện phải rung rẫy khiếp sợ.
Trong phòng kế bên Giang Ngữ Thần đã mặc xong đồ cho cô công chúa nhỏ, bây giờ đến phần kết tóc, cô nhẹ nhàng thắt bím cho con gái, con gái nhỏ này có một nét đẹp được thừa hưởng từ cha và mẹ, cô bé càng lớn càng làm cho người nhìn thấy càng yêu mến bé hơn, mắt to có màu nâu, sống mũi cao, môi hồng tự nhiên giống mẹ, gương mặt tròn trịa xinh xắn, hôm nay bé mặc chiếc đầm kiểu công màu hồng phấn, càng tôn lên nước da trắng hồng của bé.
Ngoài cửa biệt thự lúc này các chiếc siêu xe đang nối đuôi nhau chạy vào trong sân.
Bước xuống xe đầu tiên là gia đình Kính Hào và Ngọc Tuyết, cùng hai con trai song sinh là: Giang Kỳ Luật, và em trai Giang Kỳ Hiệp, hai cậu bé được gần 2 tuổi, Kính Hào ôm hai bảo bối đi vào bên trong phòng khách, Ngọc Tuyết thì tung tăng cười tươi đi phía sau mấy cha con họ.
Người xuống xe tiếp theo là cậu em họ Kỳ Phúc Kiên và cô vợ Trần Lệ Thanh, cô là đàn em của Ngữ Thần trong công ty vệ sĩ, do lần đó Phúc Kiên và Ngữ Thần bị người ám hại, ba của Phúc Kiên lo lắng cho con trai nên ông nhờ công ty vệ sĩ cho người xuống bảo vệ, và cũng nhờ vậy mà Phúc Kiên mới gặp được một nửa của đời mình, hai người bế theo cậu con trai được gần 1 tuổi tên gọi: Kỳ Phúc Cường, hai vợ chồng hạnh phúc nắm tay nhau cùng con trai bước vào phòng khách của biệt thự.
Tiếp đến là gia đình của Trịnh Thiên và Tuệ Nghi, cùng hai con trai song sinh là: Trịnh Quốc Hùng và em trai Trịnh Quốc Hiện, hai cậu nhóc mặc trên người bộ tây trang màu trắng sang trọng, hai cậu vừa xuống khỏi xe, cả hai liền nhanh chân chạy thẳng bên trong chạy một mạch lên lầu trên và nhắm ngay vào phòng của cô bé Kỳ Thiếu Ngọc Yên mà vào, hai cậu nhóc này đặt biệt rất yêu thích cô bé Ngọc Yên từ khi bé còn rất nhỏ, Trịnh Thien và Tuệ Nghi cũng lắc đầu ngao ngán về hai cậu con trai của mình luôn.
Trước cổng biệt thự hai chiếc siêu xe đang từ từ Tiến vào *** sân, không ai xa lạ đó là hai gia đình Gia Phong vợ là Gia Huyên, họ dẫn theo cô con gái tên: Gia Xuân Phụng, cô bé này nhỏ hơn con của Thiếu Dương và Trịnh Thiên gần một năm, đặt biệt đại thiếu chủ Kỳ gia rất yêu thích cô em gái nhỏ này, lúc này trên người cô bé mặc chiếc đầm công chúa màu xanh ngọc nhạt, mái tóc đen mượt được mẹ cột cao lên, nhìn cô bé rất xinh xắn và năng động.
Gia Phong bế con gái trên tay, còn tay kia thì nắm chắc tay của vợ, hai người vui vẻ thong thả bước vào đại sảnh hội tụ với mọi người bên trong.
Vào đến bên trong Gia Phong để con gái xuống cho bé chạy đi đến chơi các trò chơi đã được chuẩn bị sẵn đầy đủ cho các bé, phụ huynh lúc này an tâm mà nói chuyện với nhau.
Kỳ Thiếu Đông lúc này từ trên lầu bé nhanh chân đi xuống, ánh mắt sáng, to tròn bé nhìn về phía khu trò chơi, nơi đó có như một sức hút làm cho Thiếu Đông không thể rời mắt, không bao nhiêu phút Thiếu Đông đã đứng trước một xích đu, bé nghiêm giọng nói với một cô bé đang ngồi trên chiếc xích đu đó.
_ Gia Xuân Phụng em đến rồi sao không lên phòng gặp tôi trước, mà lại ngồi chơi ở đây như vậy, em quên mất lời của tôi dặn em rồi sao?
_ Mau theo tôi lên phòng ngay đi!
_ Gia Xuân Phụng nghe được tiếng nói quen thuộc, cô ngước mặt nhìn lên, ánh mắt sáng trong của cô bé đối diện với ánh mắt đầy băng lạnh của Thiếu Đông cô bé cuối đầu đứng lên rời khỏi xích đu, bước chân nhẹ nhàng cô bé bước theo sau cậu nhóc Thiếu Đông nhà ta.
Hai bảo bối một trước một sau nhẹ nhàng bước đi lên trên lầu, khi hai bé Thiếu Đông và Xuân Phụng đi gần đến phòng của Thiếu Đông, thì lúc này cửa phòng của bé Ngọc Yên mở ra, Ngọc Yên và hai anh em Quốc Hùng,Quốc Hiện vừa kịp nhìn thấy hai người bên ngoài, Ngọc Yên liền lên tiếng gọi lớn.
_ Anh hai! Xuân Phụng hai người vào đây cùng nhau chơi với em đi, bé vừa nói xong, hai cánh tay cũng nhanh nắm lấy tay của Xuân Phụng mà kéo bé vào phòng, vì lý do này Thiếu Đông đành phải bước theo vào, cậu không muốn bỏ tiểu bảo bối của cậu một mình ở đây, khi lúc này lại có mặt hai anh em họ Trịnh ở đây.
Lúc này ngoài cổng biệt thự một chiếc siêu xe màu đỏ đang thư thả chạy vào vị trí đỗ xe.
Chiếc xe này không phải xa lạ, đó là của gia đình bác sĩ Đình Nguyên và vợ là bác sĩ Ngọc Như, hai người dẫn theo cô công chúa của họ tên gọi: Đình Diệp Bảo Trân cô bé được gần 3 tuổi.
Cô bé lúc này mặc trên người chiếc đầm luạ có màu xanh biển, tóc cột cao hai bên, tóc bé dợn tự nhiên nhìn rất đẹp, hai má phúng phính trắng hồng, đôi mắt to hàng mi dài cong vút, môi hồng tự nhiên chúm chím, bé rất thường cười, mỗi khi bé cười, tuyệt nhiên làm hai ca ca con trai của Kính Hào liền yêu thích mà cười theo bé.
Đình Nguyên bế con gái trên tay, bàn tay kia nắm giữ bàn tay của vợ, hai người cười tươi sáng ung dung bước vào đại sảnh của biệt thự Kỳ Dương.
Bên trong xem như đã hội tụ tương đối đủ mặt, chỉ còn các ông bà nội, ngoại của các bé thì họ sẽ đến vào buổi chiều để đứng ra cúng trăng cầu mong sự may mắn sức khỏe đến với các cháu của họ mà thôi.
Các món ăn được các đầu bếp sắp xếp đã hoàn tất xong, giờ chỉ còn chờ các bé đói là liền có thể ăn, các phụ huynh lúc này mãi lo cùng nhau tâm sự chia sẻ về đủ thứ chuyện trên đời, các mẹ thì ngồi vào một bàn họ bắt đầu cho việc nói xấu các ông chồng ác ma bá đạo của họ, rồi lại cùng nhau cười thoải mái khi có ai đó kể, mình vừa cho ổng một trận ra trò, cả bàn liền cười thật là vui vẻ, thích thú vì điều đó.
Đình Nguyên lúc này đặt con gái vào khu trò chơi dành cho lứa tuổi của bé, điều đó sẽ giúp bé an toàn chơi, và giúp bé phát triển thật tốt về mọi mặt.
Đình Nguyên vừa quay lưng đi về phía những người bạn của mình, thì ở đây hai cậu bé song sinh con trai của Kính Hào liền chạy nhanh đến trước bé Bảo Trân, cả hai nhìn cô bé hai cậu liền cười tươi như hoa nở, cả hai đồng thanh lên tiếng.
_ Bảo Trân em sang đây chơi với bọn anh nè, vui lắm mau đi theo bọn anh mau đi.
Bảo Trân nhìn thấy được các ca ca của bé, cô cười tươi gật đầu hai cánh tay tròn trịa bé đưa ra trước cho hai ca ca dẫn mình đi chơi.
Trong phòng Ngọc Yên lúc này bốn bảo bối chơi thật vui vẻ, duy nhất chỉ có Thiếu Đông bé ngồi nghiêm túc trên ghế, trên tay bé cầm cái máy tính mà bấm liên tục, chốc chốc bé dừng lại quan xác bảo bối xem cô chơi như thế nào, an tâm cậu lại tiếp tục việc của mình trên máy tính bảng.
Xuân Phụng chơi rất vui vẻ, cô nhảy tới nhảy lui khắp trong phòng, nhưng lúc này bé chạy vào nhà vệ sinh, bé chạy hơi nhanh nên trượt chân cả người té nằm sắp về phía trước, Quốc Hiện nhìn thấy cậu liền nhanh tay ôm kéo cả người bé Xuân Phụng đứng lên, trên mặt Xuân Phụng đỏ hết lên vì đau hai đầu gối bị đập mạnh xuống nền nhà tắm, làm đầu gối trầy rướm máu.
Lúc Quốc Hiện ôm giữ Xuân Phụng thì cũng là lúc Thiếu Đông nhìn sang tìm bảo bối, cậu kịp nhìn thấy cảnh Quốc Hiện ôm Xuân Phụng cơn tức giận của Thiếu Đông liền bộc phát, bỏ máy tính sang một bên cậu nhanh bước đi vào bên trong nhà vệ sinh, giọng nói nghiêm túc đầy lạnh lẽo vang lên làm Quốc Hiện và Xuân Phụng chợt rùng mình vì khí lạnh mà Thiếu Đông vừa mang đến.
_ Trịnh Quốc Hiện ai cho phép cậu ***ng chạm vào bảo bối của tôi hả!.
_ Còn Xuân Phụng tôi đã dặn em rồi đừng có chạy nhảy quá mà có chuyện, và em không nhớ những gì tôi nói, bây giờ thì hay rồi đó, em té và bị thương rồi, mau đi về phòng với tôi không chơi gì nữa.
Vừa nói xong Thiếu Đông liền nắm lấy bàn tay của Xuân Phụng mà lôi đi ra, trước khi rời đi Thiếu Đông dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo cậu nhìn Quốc Hiện lên tiếng nói.
_ Tôi nói lần cuối với cậu Trịnh Quốc Hiện, người của tôi cậu đừng mong tơ tưởng đến, còn có lần nữa cậu đừng có trách sao tôi không dị nễ bác Trịnh đó, nói dứt lời Thiếu Đông liền lôi bé Xuân Phụng về phòng của mình, bỏ lại nơi đây ba con nai vàng đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Thiếu Đông tức giận bàn tay nhỏ cậu nắm chặt chẽ bàn tay Xuân Phụng kéo bé theo xác mình, Xuân Phụng đau đớn vì tay bị nắm mạnh cô bé tủi thân liền khóc to ầm ĩ.....hu......hu......hu.....mẹ ơi......mẹ ơi........mẹ ơi.
Tiếng khóc của cô bé Xuân Phụng vang dội xuống dưới tầng dưới, lúc này các bà mẹ đang vui vẻ ngồi tám chuyện.
Gia Huyên đang vui vẻ, bất ngờ tai cô nghe được tiếng con gái khóc gọi mẹ, Gia Huyên liền nhanh đứng lên bước chân cô nhanh đi lên trên tầng, nét mặt xinh đẹp liền lộ rõ sự lo lắng, cô lo không biết con gái bảo bối đang gặp phải chuyện gì mà đến nỗi bé con phải gọi mẹ cần cứu.
Lúc này Thiếu Đông thấy bảo bối khóc thương tâm như vậy cậu đau lòng liền nới lỏng bàn tay của mình ra, Xuân Phụng bàn tay bé được thả lỏng bé mừng rỡ vội vàng vung tay bé ra khỏi bàn tay của Thiếu Đông, cả người liền quay đầu bỏ chạy về hướng cầu thang.
Gia Huyên lúc này đã đi lên đến gần phòng của bé Ngọc Yên, ánh mắt cô nhìn ra được bóng dáng con gái đang chạy về phía mình, cô đau lòng khi nhìn ra cả gương mặt bé vì khóc mà trở nên đỏ lên hết cả.
Cô đưa hai cánh tay ra phía trước đón ôm lấy cả người con gái bế bé lên ôm vào lòng giọng ngọt cô hỏi nhỏ bên tai con gái.
_ Ngoan nói cho mẹ nghe vì sao con lại khóc như vậy chứ?
Xuân Phụng ôm chặt lấy người mẹ, bé tủi thân khóc thút thít, và khi nghe mẹ hỏi bé lại càng tủi thân khóc lớn hơn.
Thiếu Đông thấy bảo bối bỏ chạy cậu tức giận liền nhanh chạy theo, nhưng khi cậu nhìn thấy dì Gia Huyên đứng ở đó và dì đang ôm lấy bảo bối và hỏi vì sao bảo bối khóc cậu hơi lo sợ, vì nếu bảo bối nói là do cậu làm bé khóc chắc chắn dì sẽ không cho bảo bối sang đây chơi nữa, Thiếu Đông lo lắng núp vào một bên cột nhà gần đó mà chờ đợi bảo bối trả lời.
Xuân Phụng khóc lóc đã đời cô bé lúc này mới thút thít trả lời mẹ.
_ Con không nghe lời anh Thiếu Đông, con chạy nhanh quá trơn té và bị thương, anh Thiếu Đông trợn mắt la mắng con, nói tới đây bé liền khóc lớn, hu.....hu......hu, mẹ ơi anh Thiếu Đông dữ quá con sợ, con không chơi với anh ấy nữa đâu.
Gia Huyên nghe con gái vừa khóc vừa nói, cô cười tươi nhìn bé, giọng ngọt ngào lên tiếng an ủi.
_ Con gái ngoan đừng khóc nữa nha, tại anh Thiếu Đông lo lắng cho con nên anh ấy mới la lớn với con, vì thấy con té bị thương, sau này con phải biết nghe lời thì không ai trách mắng con được, thôi mẹ bế con xuống nhà để mẹ xem vết thương của con thế nào, rồi còn dùng bữa nữa, đã đến giờ con ăn cơm rồi đó, nói xong Gia Huyên bế con gái quay lưng lại đi nhanh xuống hướng cầu thang để trở xuống đại sảnh.
Gia Huyên vừa đi xuống lầu Thiếu Đông lúc này mới bước ra từ chỗ ẩn nấp, cánh môi bé cong lên nở nụ cười nhẹ, ánh mắt cậu nhìn về hướng bảo bối vừa rời khỏi, trong tâm trí bé thầm nói " bảo bối anh xin lỗi đã làm cho em sợ hãi, nhưng em nhất định không được ghét bỏ anh, em là người anh yêu thích, anh đã chọn em là thiếu phu nhân của Kỳ Thiếu Đông này rồi, mà cho là em có ghét anh đi nữa thì em cũng phải ở bên cạnh anh suốt đời, muốn rời khỏi anh trừ khi anh không còn trên đời này nữa Xuân Phụng bé nhỏ của anh à ".
Bé thầm nói xong liền quay lưng đi trở về phòng riêng của cậu và khóa lại cửa.
Nghe được tiếng khóa cửa phòng của Thiếu Đông lúc này đây cửa phòng của bé Ngọc Yên mới nhẹ nhàng mở ra, theo sau là ba gương mặt xinh xắn của ba bảo bối đưa ra khỏi cửa, sáu cặp mắt liếc nhìn khắp nơi, khi nhìn ra sự an toàn ba bảo bối đồng thanh thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Lúc nảy ba bé nghe tiếng Xuân Phụng khóc lớn gọi mẹ, và thấy được dì Gia Huyên đã đi lên tìm bé, và dì còn hỏi lý do tại sao bé khóc, cũng may là bé không nói gì, nếu không chắc là sẽ phiền cho tất cả, các bé thấy dì Gia Huyên thì cả bọn lo sợ núp trốn luôn, đã vậy định bước ra khi nghe tiếng chân dì đi xuống lầu, ai ngờ vừa định mở cửa thì lại nhìn thấy nét mặt âm trì của Thiếu Đông làm cả đám một phen rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo, nên đành tiếp tục núp, đợi khi Thiếu Đông trở vào trong phòng lúc này cả bọn mới dám mở cửa ra Ngọc Yên nhìn hai anh em họ Trịnh lên tiếng nói.
_ Thật là đáng sợ quá! Anh hai làm cho Xuân Phụng phải khóc thét như vậy, và bây giờ Xuân Phụng sẽ không thèm nhìn mặt anh hai nữa, kiểu này bọn mình phải tránh mặt anh Thiếu Đông thôi, kẻo lại bị vạ lây mất thôi các anh à.
Anh em họ Trịnh nghe bé nói có lý cả hai liền gật đầu lia lịa, cả ba lúc này cùng nhau đi xuống dưới lầu kiếm cái gì đó để ăn, các bé đã có cảm giác đói bụng rồi nha.
Dưới đại sảnh lúc này tất cả các phụ huynh cùng các bảo bối đã tề tựu gần như đầy đủ, các đầu bếp đang tất bật chăm chút cho các món ăn được đầy đủ và luôn giữ được độ nóng cho món ăn, các phục vụ là người làm trong nhà của các gia đình và được các lão đại chọn lựa kỹ càng mới đưa họ đến buổi tiệc này.
Ngữ Thần nhìn chung quanh cô tìm kiếm con trai mình, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng bảo bối đâu cả, cô bực mình vì tính cách của bảo bối thật khó gần gũi, bé khó tính y như một ông cụ già vậy, nét mặt thì trầm lặng ít khi nào thấy bảo bối nở nụ cười với ai ngoài bà nội, mẹ, và em gái, người làm cho bé cười nhiều nhất mà cũng nổi giận thất thường nhất chính là bé Xuân Phụng con gái cưng của Gia Huyên và luật sư Gia Phong.
Nhưng lạ nha bây giờ Xuân Phụng đang ở đây lẽ ra Thiếu Đông phải có mặt ở đây rồi, sao mà vẫn không thấy bé đâu, chẵn lẻ hai đứa chúng nó giận hờn nhau chuyện gì hay sao ta.
Ngữ Thần suy nghĩ xong cô bước tới nói với quản gia lên phòng gọi Thiếu Đông xuống dùng bữa trưa, cô lại quay sang Gia Huyên lên tiếng hỏi nhỏ bên tai bạn.
_ Huyên à! Hai bảo bối của chúng ta tụi nó giận dỗi gì nhau đúng không cậu?.
Gia Huyên nghe Ngữ Thần hỏi, cô vui vẻ trả lời.
_ Ồ cũng không có gì, chỉ tại Xuân Phụng không nghe lời Thiếu Đông mãi lo chạy giỡn nhanh quá rồi bị trơn té ngã, đầu gối bị thương chảy máu, Thiếu Đông lo lắng, tức giận nên la nó, Xuân Phụng sợ hãi nên khóc ấy mà, có gì đâu Thiếu Đông nó la như vậy là đúng mà cậu cứ mặc kệ bọn nó đi, trẻ con mà chúng nó lại chơi với nhau bây giờ thôi.
Ngữ Thần châu mày không vui khi nghe con trai lại đi quát tháo con gái như vậy, cô là ghét nhất con trai ỷ mạnh hà hiếp con gái, cô bực mình liền quay đầu không nói gì với Gia Huyên mà đi thẳng lên trên lầu, hướng phòng của bảo bối mà đến.
Ngữ Thần vừa lên đến nơi thì bóng dáng của quản gia cũng vừa quay lưng bước ra từ phòng của Thiếu Đông.
Đỗ quản gia thấy Ngữ Thần ông dừng lại đầu cuối thấp cung kính nói.
_ Thiếu phu nhân! Cậu Thiếu Đông không muốn ăn, cậu nói đang bận việc gì đó.
Ngữ Thần nghe xong cô còn thêm tức giận, cô nhìn quản gia giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Dạ bác xuống dùng cơm với mọi người đi ạ, thằng bé này để con lo cho.
Nói xong cô cuối chào ông rồi quay lưng bước đến trước phòng của con trai, cô đưa chân lên tung một cước vào cánh cửa phòng...... Rầm.....rầm, cánh cửa phòng lúc này đây nó đã hy sinh một cách oanh liệt vì cú đá đẹp mắt của ai kia.
Cửa mở rộng Ngữ Thần bước vào hai cánh tay chống hông, mắt cô mở to trừng trừng nhìn về phía con trai cũng đang bị giật mình vì tiếng cánh cửa bị đạp phát ra tiếng động lớn, bé nhìn mami mà hốt hoảng, bé đang nằm trên giường, liền nhảy nhanh xuống đất mà đứng.
Ngữ Thần nhìn con trai cô hét to với bé.
_ Kỳ Thiếu Đông ai cho con được cái quyền nạt nộ la mắng người khác như vậy hả? Mà người con nạt nộ lại là con gái của dì Gia Huyên nữa kia chứ, con lớn lắm sao mà bài đặt ra oai làm anh rồi, bé thua con chỉ có vài tháng thôi chứ không nhiều gì đâu, đừng có mà lên mặt làm anh rồi la mắng đến độ con bé sợ hãi mà khóc thét, con thật là quá đáng, đã vậy còn giở trò hờn dỗi không chịu xuống ăn cơm nữa chứ.
_ Được, nếu con đã không muốn ăn thì mẹ đây sẽ thuận theo ý của con, và con sẽ bị phạt cho cái tội mà con đã gây ra.
Nói dứt lời Ngữ Thần kéo lê Thiếu đông về phòng luyện võ, cô bắt bé quỳ trên hai tấm thảm có gai, hai cánh tay cột dang ngang, phía bên trên hai cánh tay cô cột hai thanh gổ có gài hai cây kim mai quần áo loại to nhất, nếu bé mà hạ bất cứ cánh tay nào xuống thì bé sẽ bị cây kim đó đâm vào cánh tay, mặc dù nó không làm bé chảy máu, nhưng nó rất là đau nha.
Ngữ Thần bày xong hình phạt cô liếc mắt nhìn cậu con trai cứng đầu một cái, rồi an nhiên bước ra khỏi phòng tập, và cô cũng khóa lại cửa, chìa khóa cô cho vào túi áo mình, rồi bình thản đi đến đại sảnh.
Đỗ quản gia từ nãy đến giờ ông đã nhìn thấy mọi việc, ông rùng mình vì thiếu phu nhân này thật là một nữ nhân mạnh mẽ, sắc lạnh, cùng nghiêm khắc, nhưng hình phạt như vậy ông e rằng tiểu thiếu gia sẽ không cầm cự được bao nhiêu lâu đâu, ông không biết nên làm gì, nếu dính vào chuyện dạy con của thiếu phu nhân, ông sợ chính ông cũng sẽ bị luyên lụy, ông suy nghĩ " thôi mình cứ ở đây tiếp tục theo dõi tình hình của tiểu thiếu gia, có gì rồi mới tính tiếp phương pháp giải vây.
Quản gia lo lắng nhắc cái ghế ngồi trước cửa phòng tập võ để trông chừng tiểu thiếu gia, ông nhìn qua lỗ nhỏ của cánh cửa, lúc này bên trong gương mặt của Thiếu Đông vẫn còn hiện rõ nét nghiêm nghị chưa có một chút gì là sợ hãi hay hối hận, quản gia Đỗ lo lắng lắc đầu, ông lại ngồi xuống ghế mà chờ đợi.
Dưới đại sảnh buổi tiệc diễn ra khá là vui vẻ, các báo bối ăn uống no nê, rồi lại ra khu vực trò chơi của các bé mà chơi đùa cùng nhau, các phụ huynh cùng ăn uống vui vẻ .
Kỳ Thiếu Dương lúc này nhìn chung quanh để tìm kiếm cậu bảo bối của mình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bé đâu cả, anh quay sang vợ lên tiếng hỏi .
_ Vợ yêu à em có thấy Thiếu Đông đâu không?
Giang Ngữ Thần cô đang trò chuyện với Tuệ Nghi nghe chồng hỏi, cô quay sang chồng nét mặt cô nhăn nhó không vui khi nghe nhắc đến tên nhóc cứng đầu kia, cô bình thản trả lời.
_ Thiếu Đông nó còn no nên không muốn xuống ăn, đang trên phòng làm bài.
Kỳ Thiếu Dương nghe vợ nói thế anh gật nhẹ đầu, rồi lại vui vẻ uống R*ợ*u tiếp với anh em.
Ngữ Thần nói xong, cô trong lòng cũng thấy khó chịu, cô suy nghĩ không biết thằng bé thế nào rồi, cô thấy hơi nhói đau trước ng khi nghĩ đến con trai, cô liền nhanh đứng lên khỏi ghế hướng trên lầu đi lên, cô muốn biết con trai đã thấy hối lỗi của mình chưa .
Vừa lên đến nơi Ngữ Thần thấy bác quản gia ngồi ngủ gục trước cửa phòng tập, cô nhẹ nhàng né sang bên, đưa tay mở khóa cửa từ tốn bước vào bên trong.
Kỳ Thiếu Đông thấy mami bước vào cậu chỉ ngứớc mặt lên nhìn mẹ nhưng miệng cậu vẫn im lặng không hề nói gì, trên hai cánh tay cậu những vết kim đâm li ti cũng khá nhiều, và có cả máu khô, lẫn ướt.
Ngữ Thần nhìn con như vậy trái tim cô đau nhói, cô nhìn con trai giọng nghiêm nghị hỏi.
_ Thiếu Đông con đã biết lỗi của mình hay chưa?
Ngữ Thần hỏi con trai, trong lòng cô rất mong mỏi con trai sẽ nhận ra lỗi, và xin lỗi cô một câu, chỉ cần có thế cô sẽ tha cho con ngay.
Ấy vậy mà cô đứng nhìn con hồi lâu mà bé vẫn im lặng không nói một lời, Ngữ Thần tâm trạng khó chịu cô châu mày nhìn con trai hỏi thêm lần nữa .
_ Con có thấy ra được lỗi của mình hay không Thiếu Đông? .
Và lúc này Thiếu Đông chỉ ngước mặt nhìn mẹ một cái rồi lại tiếp tục giữ im lặng, Ngữ Thần nhìn con có thái độ như vậy, cô lúc này lại bùng phát cơn giận dữ, nét mặt cô nghiêm khắc mắt lộ rõ nổi thất vọng nhìn con trai hét to .
_ Kỳ Thiếu Đông! Mẹ nói cho con biết, nếu con đã cứng đầu ngoan cố như vậy, mẹ cũng không thể tha cho con được, ngày hôm nay mẹ sẽ trị cho con bỏ đi cái thói cứng đầu này mới thôi, cứ ở yên đây mà sám hối cảnh tỉnh chính mình đi nhé.
Nói xong Ngữ Thần quay lưng rời khỏi phòng, cô cũng không quên khóa cửa lại, rồi liền đi xuống dưới lầu với một tâm trạng tức giận, cùng khó chịu .
Quản gia Đỗ từ lúc thiếu phu nhân la tiểu thiếu gia lớn tiếng thì ông đã tỉnh dậy, ông đứng nhìn hai mẹ con như vậy thật là ông chỉ biết lắc đầu, tiểu thiếu gia cứng đầu y như thiếu gia Kỳ Dương lúc còn nhỏ vậy, tính cách ngoan cường, ít nói, nhưng ông biết tiểu thiếu gia rất thương mẹ .
Còn thiếu phu nhân thì nghiêm khắc, lễ nghĩa, tình cảm, sự việc này chỉ cần tiểu thiếu gia chịu xin lỗi là ổn thỏa thôi, ấy vậy mà, Đỗ quản gia chỉ biết thở dài lắc đầu, ông đi lấy một tách cà phê sữa nóng uống, rồi lại tiếp tục ngồi xuống ghế, ông từ tốn ngồi nói chuyện lý lẽ cho Thiếu Đông hiểu chỉ mong cậu bé nhận ra lỗi của mình là cậu đở phải bị chịu phạt như thế này nữa rồi, và bây giờ cuộc trò chuyện đọc thoại của ông bắt đầu. 

Novel79.Com - Web Truyện Ngôn Tình, 23/07/2024 23:03:14

Lượt xem: 328

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện