”
Em…. “
Anh chưa nói hết câu đã có điện thoại gọi đến là của cô. Cô ngồi dậy thoát khỏi cánh tay anh, vươn tay cầm điện thoại cất tiếng khàn khàn: ” A lô “
” A lô Tiểu Uyển, con mau về nhà! Tiểu Mộc bị bệnh rồi “
Cô nghe xong thì lo lắng nói: ” Được, mẹ đưa Tiểu Mộc đến bệnh viện trước đi con sẽ ngay lập tức đến đó “
Lúc này đã gần sáng. Cô xuống giường tìm quần áo nhưng quần áo cô đã bị xé rách rồi.
Anh nhanh chóng vào phòng quần áo lấy cho cô một cái váy maxi vừa hay có thể che đi vết tím đỏ ở chân của cô. Thay xong cô nói: ” Con gái tôi bệnh rồi tôi đến bệnh viện luôn đây! “
” Anh đưa em đi “
Cô không trả lời chạy thẳng ra ngoài anh cũng nhanh chóng thay quần áo rồi lấy xe chở cô đến bệnh viện.
Vừa đến anh và cô đã chạy thẳng lên phòng bệnh hỏi mẹ Nhan: ” Mẹ, Tiểu Mộc làm sao? “
” Tiểu Mộc bị sốt cao thôi, tại nó hôn mê nên mẹ mới gọi cho con giờ đã tỉnh rồi!
Mẹ Nhan đảo mắt thấy Lãnh Vân đi cùng Nhan Thiên Uyển lại hỏi: ” Cậu là…? “
” Cháu tên là Lãnh Vân, là bạn.. “
Anh chưa nói hết cô đã chen lời: ” Anh ấy là bạn của con. Nghe Tiểu Mộc bị bệnh nên đến thăm. “
” Được vậy hai đứa chờ bác sĩ ra rồi vào thăm Tiểu Mộc mẹ đi mua đồ ăn cho nó.”
” Vâng “
Hai người ngồi xuống ghế chờ lúc này anh mới ngờ ngợ hỏi: ” Em thật sự có con gái rồi? “
” Không thì anh nghĩ là gì? Em gái tôi sao? “
” Vậy ba của Tiểu Mộc đâu? Tại sao không đến? “
Anh vừa hỏi xong thì bác sĩ bước ra nên cô nhanh chóng bước lên hỏi bác sĩ: ” Con bé có chuyện gì không bác sĩ? “
” Cô bé không sao ở lại theo dõi sáng mai có thể về được “
” Vâng cảm ơn bác sĩ “
Nói rồi cô bước vào phòng bệnh, anh cũng nhanh chân bước theo. Tiểu Mộc thấy tiếng động thì thấy mẹ liền nói: ” Tỷ tỷ ”
Cô bước đến ngồi xuống nói: ” Con đã khoẻ chưa? Nghe bà ngoại nói con bệnh mẹ rất lo “
” Con không sao “
Anh nghiêng đầu nhìn cô bé hỏi: ” Là con sao? Là Tiểu Mộc sao? “
” A sao chú Lãnh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy? ” Giọng nói vui mừng của cô bé vang lên.
Cô nhìn mặt 2 người rồi ngạc nhiên hỏi: ” Hai người biết nhau?
Lãnh Vân và Tiểu Mộc đồng thanh: ” Phải/Vâng “
Rồi Lãnh Vân hỏi Nhan Thiên Uyển: ” Uyển Nhi, Tiểu Mộc gọi em là tỷ tỷ mà em còn nhận là mẹ nó? “
Cô chưa kịp trả lời Tiểu Mộc cười khúc khích nói: ” Chú Lãnh không thấy mẹ cháu rất trẻ sao? Dù có gọi là mẹ thì cũng chẳng ai tin nên Tiểu Mộc vẫn luôn gọi như vậy! “
” Cái con bé này! ” Nhan Thiên Uyển nói.
Lãnh Vân lại nói: ” Mẹ cháu cũng không trẻ hơn chú Lãnh là mấy sau này cháu cứ gọi mẹ là tốt nhất! “
Cô bé lại hỏi mẹ: ” Mẹ, mẹ có thấy chú Lãnh rất giống ba ba con không? “
Cô nghe xong giật nảy mình sau một giây bình tĩnh rồi nói: ” Sao con lại nói như vậy? “
” Người trong ảnh mẹ đưa cho con xem thật sự rất giống mà tuy rằng có hơi khác một chút xíu! ” Cô bé nói rồi lấy ngón tay cái và ngón tay trỏ cuộn lại với nhau thành một vòng tròn nhỏ thể hiện sự chút xíu của cô bé.
” Chú Lãnh không phải! Con nhìn nhầm rồi ba ba không xấu xa như chú Lãnh! ”
” Mẹ, chú Lãnh rất xấu xa sao? “
” Phải! “
” Nhưng hôm con đi lạc chú Lãnh đã mua kẹo cho con còn muốn đi tìm tỷ tỷ cho con nữa mà! “
Cô bé lại quay ra hỏi Lãnh Vân: ” Chú Lãnh chọc giận mẹ cháu sao? Tại sao mẹ lại bảo chú xấu xa? “
Anh cười cười nói: ” Thật sự thì chú cũng chọc giận mẹ cháu! “
” Tại sao chú không xin lỗi mẹ cháu để mẹ cháu nguôi giận ạ? Mỗi lần cháu làm sai cháu xin lỗi mẹ cháu đều tha lỗi cho cháu! “
Nói rồi cô bé lại quay sang mẹ nói: ” Mẹ có thể tha lỗi cho chú không? “
” Chú ấy không hề chọc giận mẹ chuyện gì cả! “
” Nhưng sao….? “
” Không nhưng nhị gì cả! ” Cô hơi lớn tiếng nói.
Rồi lại dịu giọng hỏi: ” Con đã ăn gì chưa? “
” Con vẫn chưa! “
” Vậy ở đây với chú Lãnh mẹ đi mua đồ ăn cho con! “
Cô để anh lại vì muốn Tiểu Mộc nói chuyện nhiều một chút với Lãnh Vân – ba nó.
Nhan Thiên Uyển vừa đi, Tiểu Mộc đã hỏi Lãnh Vân: ” Chú không chọc giận mẹ cháu tại sao mẹ cháu lại nói chú thế nhỉ? “
” Chú chọc giận mẹ của Tiểu Mộc rồi! Nhưng là chuyện rất lớn nên mẹ Tiểu Mộc không muốn tha lỗi cho chú nên mới nói thế! “
” Để tỷ tỷ về cháu sẽ nói giúp chú nha! Chú đừng buồn tuy bên ngoài chú không buồn nhưng thật ra chú đang buồn đúng không? “
” Thật sự bị con nhìn ra rồi! ”
Anh cười cười rồi hỏi: ” Tiểu Mộc ba con đâu? Tại sao không đến thăm con? “
” Tỷ tỷ nói ba ba ở rất xa không về được! ” Giọng Tiểu Mộc buồn buồn.
” Tiểu Mộc có thể cho chú xem anh ba ba của cháu được không? “
” Được để cháu lấy cho chú! ”
Cô bé lấy từ trong túi áo khoác của mình một tấm ảnh rồi đưa cho anh. Rồi nói: ” Chú thấy ba ba cháu thế nào? Có phải rất đẹp trai không? “
Anh vừa nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi: ” Đây đúng là ba ba cháu sao? “
” Phải! Là tỷ tỷ đưa cho cháu xem rồi nói đây là tấm ảnh duy nhất của ba ba không được mất. Cháu vẫn lén lấy đem theo bên mình nếu để tỷ tỷ thấy chắc chắn sẽ giận cháu cho mà xem! “
” Được, chú không nói cho mẹ cháu biết. Ba ba cháu rất đẹp trai! “
Anh ngạc nhiên cũng chẳng có gì lạ vì đó là hình của anh. Chính xác là hình của anh 5 năm về trước. Anh vừa mừng vừa giận. Mừng vì cô không có lý do cự tuyệt anh nữa! Giận là cô đã nói dối anh con cô mới chỉ 3 tuổi để đánh lạc hướng là cô đã kết hôn để anh từ bỏ! Anh cũng định từ bỏ nhưng từ giây phút nhìn thấy tấm ảnh trong tay Tiểu Mộc anh đã có dũng khí kéo cô trở về bên cạnh mình rồi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.