Ngày hôm sau, tại Vũ Thị lúc này là điểm tập trung náo nhiệt nhất, sau khi đoạn film quảng cáo được phát hành, mọi việc thành công mỹ mãn hơn cả dự tính.
Mọi người chen chúc nhau đến mua sản phẩm và nghiễm nhiên một chiêu trò được tung ra: "Ảnh hậu Từ Phương Đan sẽ đích thân ký tặng ảnh cho Fan tại gian hàng của sản phẩm."
Các phóng viên, nhà báo tập trung quay hết ống kính về phía nữ nhân đang ngồi ở đấy trong bộ y phục sang trọng, trước mặt cô là một đoàn người đang xếp hàng chạy dài ra phía cửa.
Từ Phương Đan có thể nói là mỹ nhân của làng giải trí, tuổi đời còn khá trẻ mà nhan sắc của cô lại ở độ tươi đẹp nhất cộng thêm tài năng đã chín mùi những yếu tố ấy khiến cô có một số lượng fan khủng khiếp.
Bàn tay mềm mại ký từng nét uốn lượt trên tấm ảnh rồi mỉm cười đưa cho người trước mặt.
Bỗng chợt tầm mắt ngó ngiêng rồi lại quay sang bên cạnh nói nhỏ với Vĩnh Kiệt:
- Băng Nhi và Vũ tổng không đến sao?
Anh nghe vậy tầm mắt vẫn hướng thẳng về đám người phía trước rồi bình thản trả lời:
- Băng Nhi gặp chút chuyện nên bị thương có lẽ Thiên Uy đang ở cùng cô ấy.
- Bị thương sao? Có nghiêm trọng lắm không? Hôm trước vì có một số chuyện còn chưa kịp cảm ơn cô ấy, xong sự kiện này có thề phiền anh đưa tôi đến gặp cô ấy?
Vĩnh Kiệt nghe vậy chỉ khẽ gật đầu nhưng tầm mắt lại đang nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ ở trong đám người đợi ký tặng đấy một tia nghi hoặc.
Phương Đan thấy vậy cũng chuyển tầm mắt nhìn theo, nhưng bàn tay vẫn làm tốt công việc của mình rồi nói nhỏ:
- Liệu có cần nhiều vệ sĩ vậy không? Tôi nghĩ anh đang làm mọi người sợ đấy.
Phương Đan nhìn đám người áo đen đang xếp thành hai hàng chạy dài không kém gì fan của mình mà cũng cảm thấy khiếp sợ.
- Sau sự cố lần trước, Thiên Uy muốn sát sao một chút. Dù sao cô cũng là người đại diện cho Vũ Thị, mọi việc vẫn cứ nên đề phòng.
Phương Đan nghe vậy cũng chỉ khẽ thở dài rồi tiếp tục việc ký tặng của mình.
Lúc này, đến lượt của một người phụ nữ đã ngoài tầm 40, dáng người ăn mặc cũng khá sang trọng sau khi cầm tấm ảnh đã được ký bà liền tươi cười nhìn cô hồ hởi nói:
- Từ tiểu thư, tôi thật sự rất yêu thích cô, không biết có thể được chụp cùng một tấm hình.
Phương Đan nghe vậy khẽ mỉm cười thân thiện rồi gật đầu.
Người phụ nữ nghe vậy có vẻ vui mừng liền đưa tay vào túi có lẽ lấy điện thoại ra.
Một giây sau đó thứ ánh sáng của một vật kim loại lao về phía trước, hành động nhanh đến mức không ai kịp phản ứng chỉ thấy một cánh tay đưa ra đỡ lấy mũi dao sắc nhọn.
Phương Đan nét mặt kinh hãi đứng bật dậy run rẩy gọi tên:
- Vĩnh Kiệt!
Đám người áo đen lúc này mới chạy đến túm lấy bà ta mà khống chế lại mà người phụ nữ này không ngừng điên cuồng vùng vẫy gào lên:
- Buông tao ra, tao phải Gi*t ૮ɦếƭ con hồ ly này. Con tiện nhân, mày dám quyến rũ chồng bà sao?
Lời bà vừa dứt đám người kia bắt đầu ồ lên xôn xao bàn tán mà Phương Đan cũng kinh ngạc trợn to mắt nhìn về người phụ nữ đó vẻ không hiểu chuyện:
- Bà nhầm người rồi, tôi không biết chồng bà là ai cả.
Người phụ nữ ấy nghe vậy càng điên cuồng vùng vẫy người về phía cô mà gào lên:
- Mày còn chối sao? Ở trước mặt mọi người thì ra vẻ thánh nữ nhưng nội tâm bên trong lại đê tiện đi ςướק chồng người khác.
Vĩnh Kiệt thấy mọi chuyện đã trở nên lớn liền ra hiệu cho đám người áo đen lôi người phụ nữ này đi mà từ xa vẫn còn nghe được câu "tiện nhân" từ trong miệng bà.
Mọi người lúc này bắt đầu chuyển tầm mắt vào Phương Đan, đâu đó có những tiếng xì xáo:
- Thì ra cũng là loại đàn bà kiếm tiền bằng thân.
- Thế mà trước giờ cứ ra vẻ trong sáng lắm, hóa ra cũng là tiểu tam đi giật chồng người khác.
- Chúng ta cần gì mấy cái chữ ký rẻ tiền này, vứt đi cho rồi.
Một người trong đám đó cầm tấm ảnh xé rách ra rồi vứt xuống đất lấy chân mà dẫm lên, vài người thấy vậy cũng a dua làm theo, có người còn bức xúc ném cả chai nước về phía cô, đám vệ sĩ phải đi tới khống chế tất cả.
Phương Đan lúc này hai hốc mắt đã đỏ ửng, nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống hướng đến đám người hung hăng kia mà nghẹn ngào nói:
- Không phải là tôi, tôi không có giật chồng của ai hết. Tôi không phải là tiểu tam.
Mạnh Thường Mỹ còn chưa hết bàng hoàng bởi sự việc vừa rồi bây giờ mới sực tỉnh đi đến đám người kia mà quát lên với giọng chanh chua:
- Tôi nói cho các người biết nhé, Phương Đan của chúng tôi không phải là loại người như vậy. Nếu các người mà dám sỉ nhục, lăng mạ cô ấy tôi có thể kiện các người tội phỉ báng. Đúng là một đám ngu ngốc.
Vĩnh Kiệt thấy vậy liền đi tới chỗ Phương Đan túm lấy cánh tay cô mà kéo vào bên trong mà đám người kia nhìn thấy liền ào ào xô đẩy nhau kẻ chửi bới, kẻ ném đồ vật:
- Cút đi, đồ tiểu tam!
Mạnh Thường Mỹ thấy không nói được đám người đó mà còn bị nhận lấy những chai, dép từ bọn họ khiến gã tức giận giãy nảy lên, cúi xuống nhặt lại những đồ đó ném về phía bọn họ.
Vũ Thị bây giờ trở thành một đám hỗn loạn, máy quay chen chúc nhau mà nháy sáng.
Phải mất một lúc lâu đám vệ sỹ mới có thể giải tán được số đông khủng khiếp đó.
Lúc này, ở trong một căn phòng, Phương Đan ngồi trên ghế khóc nức nở:
- Tôi thật sự không biết người phụ nữ ấy là ai, tôi cũng không có giật chồng của người nào cả. Tôi không biết tại sao bà ta lại nói như vậy.
Vĩnh Kiệt đang tự băng bó lại vết thương ở cánh tay mình nghe cô nói vậy lại nhìn sang có chút ái ngại, anh thật ra cũng chẳng hiểu rõ được sự tình nên cũng không dám chắc rằng lời của người phụ nữ ấy có thật hay không:
- Cái đó... cô thử nghĩ xem dạo gần đây có qua lại với người đàn ông nào không?
Lời vừa dứt Mạnh Thường Mỹ lại đi đến đánh nhẹ vào ng anh, vẻ giận dỗi nói:
- Anh dám nghĩ Tiểu Đan của tôi là người như vậy sao? Tiểu Đan, cô bé không bao giờ có tính đó. Thật đáng ghét!
Vĩnh Kiệt thấy vậy khẽ né người ra chỗ khác, dù sao hắn cũng chỉ nhờ anh đến bảo vệ cho Phương Đan, mọi chuyện khác anh cũng sẽ không can thiệp:
- Được rồi, mọi chuyện phải để Thiên Uy giải quyết. Tôi sẽ đưa cô về, hãy nghỉ ngơi một chút. Nếu không phải như vậy tôi tin Thiên Uy có thể trả lại công bằng cho cô vì dù sao cô bây giờ cũng là hình ảnh của Vũ Thị.
Nói rồi anh cũng tiến lại gần đỡ cô lên đi ra, Phương Đan lúc này bất giác lại nhìn sang anh buột miệng nói:
- Anh có tin tôi không?
Câu hỏi của cô khiến anh có chút khựng lại, ngay sau đó lại lãnh đạm trả lời:
- Tôi không quan tâm đến đời tư của người khác.
Phương Đan nghe vậy lại khóc nhiều hơn nức nở nói:
- Tôi không có làm chuyện đó, đối với tôi và cả sự nghiệp danh dự rất quan trọng vậy nên tôi luôn giữ sạch sẽ hình ảnh của mình. Vậy mà chỉ một lời nói không căn cứ của người phụ nữ ấy, tất cả đều bị vùi dập hết rồi.
Vĩnh Kiệt thấy cô cứ khóc như vậy lại khiến anh lúng túng không biết dỗ dành thế nào đành kéo cô vào lòng vỗ nhẹ bờ vai run rẩy:
- Được rồi, nín đi. Tôi tin cô!
Vốn chỉ là một hành động cùng lời an ủi không có ý gì nhiều nhưng khoảnh khắc đấy, Phương Đan bỗng chốc đối với anh lại phát sinh cảm tình, cô không nghĩ ngợi gì nhiều cứ ở trong lòng anh mà trút bỏ hết ưu buồn.
* * * * *
Tối hôm ấy, dưới kho hầm quen thuộc của biệt thự nhà hắn. Vĩnh Kiệt ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hướng đến hắn rồi lãnh đạm nói:
- Việc sáng nay ở Vũ Thị chắc cũng nghe qua rồi chứ? Người phụ nữ ấy mình đã tra khảo rồi, bà ta nói nhận tiền của một người không rõ danh tính chủ để phá hoại danh tiếng của Từ Phương Đan chứ không liên quan gì đến Vũ Thị.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng đôi mắt loé lên tia sắc lạnh:
- Không liên quan đến Vũ Thị? Cô ta là người đại diện hình ảnh cho Vũ Thị, danh tiếng cô ta bị huỷ hoại, Vũ Thị ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện của cô ta mình cũng không có hứng thú quan tâm nhưng nếu đã liên quan đến Vũ Thị tất nhiên phải làm rõ mọi chuyện. Trước mắt hãy lợi dụng người phụ nữ đấy để tìm ra kẻ đứng sau, chỉ cần danh tiếng của Từ Phương Đan còn chưa bị vùi dập chắc chắn kẻ đó sẽ tiếp tục dở trò phía sau.
Vĩnh Kiệt nghe vậy khẽ gật đầu một cái rồi như nhớ ra điều gì đó lại nhìn đến hắn nói:
- Ba ngày nữa Fames sẽ sang đây đem theo lô VK lớn. Chúng ta nhất định phải có được số lô hàng đấy.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, khẽ dựa lưng vào thành ghế rồi lãnh đạm nói:
- Tên đấy vốn rất quỷ quyệt, hắn có thể ở trước mặt chúng ta ra vẻ đàm phán nhưng ở phía sau lại cho người tung giá cao hơn. Tốt nhất tiền và người cứ chuẩn bị tốt một chút.
- Vấn đề đấy không nói đến, nhưng lô hàng này không duy chỉ chúng ta để mắt, còn rất nhiều bang hội khác đang đợi thời cơ để nhảy vào.
- Vậy tìm cách chặn đường bọn họ. Chỉ cần Vũ Thiên Uy muốn thì không ai có thể lấy được!
Vĩnh Kiệt cùng hắn từ nhỏ lớn lên nên quá hiểu được con người hắn, anh nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi hỏi sang chuyện khác:
- Cô ấy sao rồi?
- Mọi thứ đều bình thường nên đã xuất viện rồi.
- Thiên Uy, có điều này mình phải nói với cậu. Người của mình đi điều tra hắn ta tuy không có nhiều kết quả nhưng biết được một chuyện, có người nói bên cạnh hắn có một nữ nhân chỉ là rất ít người biết mặt và thời gian gần đây họ không có thấy cô ta nữa. Thiên Uy, mình cảm thấy....
Lời chưa kịp nói hết, hắn liền đứng dậy phớt lờ nói:
- Hôm nay mình hơi mệt, mọi chuyện để khi khác nói.
Dứt lời hắn hai tay đút túi lãnh đạm mà trở ra ngoài, Vĩnh Kiệt thấy vậy chỉ khẽ thở dài:
- Thiên Uy, có phải cậu cũng đã nghi ngờ rồi không? Vậy mà vẫn để cô ấy ở bên cạnh, cậu rốt cuộc đã thay đổi rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.