Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
Đồ Dạng Tiên Sâm 20/11/2024 10:03:52
Chương 87
Thịnh Thi ௱oЛƓ ngồi một bên không biết người đàn ông tên giám đốc Ngô kia nói gì với chị gái mình, tóm lại biểu cảm của chị cô bỗng trở nên vô cùng không thích hợp.
Chương 88
Không có những thân phận xã hội thêm vào, lúc này người ôm Thịnh Nịnh chỉ là một đàn ông không khống chế được tình yêu ở trong lòng đã nảy sinh tràn lan ra bên ngoài.
Anh uống quá nhiều rượu, đến bây giờ vẫn không nhớ rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu.
Bữa cơm hôm nay vốn không nằm trong hành trình của Ôn Diễn, trong khoảng thời gian một tuần trước ngày hôm nay, anh dồn hết sức lực tâm trí tập trung vào công việc.
Liên tục làm việc cả một tuần, ngay cả nhà họ Ôn cũng không về được mấy lần, làm việc đến khuya mệt mỏi khó nhịn thật sự, ngay cả đi đường cũng không muốn đi thêm bước nào, trực tiếp đến dinh thự gần đó nghỉ ngơi.
Tần suất làm việc như vậy cực kỳ Tra t** thể xác và tinh thần, cuối cùng vào ngày thứ sáu, Ôn Diễn quyết định cho mình một kỳ nghỉ nhỏ, cũng để cho trợ lý và thư ký được tan ca sớm, cũng nói tuần này sẽ không sắp xếp công việc cho họ, ý bảo họ hưởng thụ cuối tuần cho đã.
Anh cũng cho tài xế nghỉ sớm để hôm nay chú ấy có thể về nhà ăn tối.
Cho mấy cấp *** cận nghỉ phép, Ôn Diễn cũng tự lái xe chuẩn bị về nhà.
Anh lái xe rất chậm, còn bị mấy siêu xe vượt lên trước nhiều lần, mà lúc này bản năng hiếu thắng của người đàn ông cũng vì cơ thể mệt mỏi mà im lặng không dậy sóng.
Không hề có ý muốn nóng lòng về nhà, hận không thể để đoạn đường về nhà này dài hơn một chút.
Rốt cuộc gần đây trong nhà cũng đình chiến, Ôn Chinh chia tay với Thịnh Thi ௱oЛƓ, lúc trước anh ta hứa hẹn hào ngôn tráng ngữ với bố cũng trở thành chuyện cười, thất tình đã đả kích anh ta quá lớn, anh ta không thường xuyên đi phong lưu làm bậy với đám bạn xấu* như trước kia nữa mà là thành thành thật thật ở nhà, thỉnh thoảng nhà hàng có việc, cần ông chủ là anh ta ngồi trông coi, Ôn Chinh mới ra ngoài.
*Nguyên văn là 狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa
Đứa con trai út thành thành thật thật ở nhà, rốt cuộc ông cụ cũng không còn mắng anh ta là đồ bất hiếu suốt ngày nữa.
Nhưng nhà họ Ôn không có cãi vã lại không trở nên hài hòa như Ôn Diễn tưởng tượng, nếu như nói cãi vã còn có thể làm cho nhà này có một tia khói lửa nhuốm bụi trần thì mất đi một tia khói lửa cuối cùng này, cũng chỉ còn lại sự im lặng giữa người nhà với nhau, nặng nề và áp lực.
Điện thoại của Ngô Kiến Nghiệp gọi tới khá là đúng lúc.
Bên kia cũng chỉ ôm tâm trạng thử gọi cho cấp trên thôi, kết quả không ngờ cấp trên lại đồng ý sảng khoái như vậy.
Ngô Kiến Nghiệp vừa nghe tổng giám đốc Ôn tự lái xe tới, lập tức nói sẽ sắp xếp một người lái thay đáng tin cho tổng giám đốc Ôn, chờ ăn cơm tối xong sẽ đưa tổng giám đốc Ôn an toàn về nhà.
Ôn Diễn lại thản nhiên nói, đợi lát nữa anh ta không cần uống, sau khi kết thúc anh ta đưa anh về đi.
Ngô Kiến Nghiệp sửng sốt, thật ra anh ta cũng không muốn uống say khướt về nhà chăm sóc con cái, làm tài xế cho tổng giám đốc Ôn thì vừa vặn tránh được một kiếp.
Cấp trên tham dự bữa tiệc trực tiếp, một đám người hăng hái vừa vuốt lông mèo râu ngựa ở trên bàn cơm, vừa uống rượu vừa nói chuyện, bình thường Ôn Diễn nghe rất nhiều, cũng không có phản ứng gì đặc biệt với đối với những thứ này, anh cũng không thích ỷ vào thân phận mình cao mà khuyên người khác uống rượu, ngược lại cấp dưới tới mời rượu, anh đều nhận.
Có thể lăn lộn đến hôm nay, đám người ngồi trên bàn cơm đều thành tinh hết rồi, nhìn ra hôm nay tổng giám đốc Ôn không muốn nói chuyện chỉ muốn uống rượu rất lẹ, vì thế hứng thú uống rượu càng tăng cao.
Cuối cùng cả đám người uống đến say mèm, có người gọi vợ đến đón, có người tìm người lái thay, chỉ có Ngô Kiến Nghiệp là đặc biệt nhất, không những không dính một giọt rượu mà lát nữa còn phải đưa tổng giám đốc Ôn về nhà.
Các đồng nghiệp đều giơ ngón tay cái với Ngô Kiến Nghiệp, nói anh Ngô đỉnh nha, ôm đù* tổng giám đốc Ôn, chuyện thăng lên trụ sở chính chỉ còn trong nay mai.
Lúc đó lòng Ngô Kiến Nghiệp vui vẻ đến nở hoa, mãi đến khi lên xe của tổng giám đốc Ôn anh ta mới phạm phải khó khăn.
Anh ta không biết tổng giám đốc Ôn ở đâu hết.
Đọc Full Tại Novel79.Com
Hỏi tổng giám đốc Ôn, ngài ấy cũng không trả lời, anh ta muốn dẫn tổng giám đốc Ôn đến khách sạn đặt phòng, kết quả vừa mở điện thoại thì phát hiện số dư eo hẹp, tiền của anh ta đều quản lý ở chỗ vợ, mỗi tháng chỉ đưa tiền sinh hoạt hàng ngày thôi, căn bản không đủ để đến khách sạn cao cấp đặt phòng.
Tổng giám đốc Ôn uống say như vậy, tùy tiện lấy điện thoại móc ví của sếp cũng không tốt, lỡ sau khi sếp tỉnh nhớ nhớ quên quên thì mình nên giải thích như thế nào đây?
Ngô Kiến Nghiệp cho biết bản thân mình gặp khó rồi.
“Vậy, vậy tôi đưa ngài đến chỗ cô Thịnh nhé?”
Bình thường anh ta lại không đi làm việc theo tổng giám đốc Ôn, cũng không rõ ràng hành trình của sếp lắm, vắt óc suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ đến cô Thịnh.
Nhưng cũng không biết lúc này cô Thịnh có ở nhà hay không, Ngô Kiến Nghiệp rối ra rối rắm, kết quả tổng giám đốc Ôn đang say rượu lại có phản ứng.
Anh nhíu mày, nhắm mắt lại và nói: “Đến đó đi.”
Lúc đo Ngô Kiến Nghiệp khá là ngơ ngác bối rối: “?”
Mấy đồng nghiệp kia của anh ta đã say là say đến nói nhảm, thậm chí còn ôm hôn cột điện tưởng là vợ mình, so sánh thì lúc tổng giám đốc Ôn say còn tốt chán, có say đến đâu cũng không nói nhảm, dù có say đến đâu cũng vẫn giữ giá tổng giám đốc như trước.
Cho nên lúc này anh ta cũng không chắc rốt cuộc tổng giám đốc Ôn nói say hay là nói tỉnh, chỉ biết cấp trên nói chuyện, anh ta làm theo là được, không cần để ý mấy cái khác.
“Vậy tôi gọi điện thoại cho cô Thịnh trước? Hỏi cô ấy xem cô ấy có ở nhà không.”
“Tới đó rồi gọi.” Người đàn ông đã uống đến đầu óc choáng váng nhưng trong lòng nghĩ đến Thịnh Nịnh, dù men rượu xâm chiếm cũng đoán được phản ứng của cô gái kia một cách chính xác, tính toán thấp giọng nói: “Gọi trước thì cô ấy chạy mất.”
Ngô Kiến Nghiệp là người đã có gia đình, giữa đàn ông và phụ nữ có những điểm mất tự nhiên rối rắm nị nị oai oai*, hồi anh ta yêu đương với vợ hơn mười năm trước đã chơi không biết bao nhiêu lần, nháy mắt hiểu ngầm à một tiếng.
*Nị nị oai oai dùng để chỉ tình yêu cuồng nhiệt, vô cùng khắng khít, thân mật của cặp tình nhân
Cô Thịnh còn trẻ, tổng giám đốc Ôn của họ cũng còn tuổi hoa mà.
Ngô Kiến Nghiệp liều mạng nghẹn cười nói: “Ok, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đưa ngài đến chỗ cô Thịnh.”
Vì thế chuyện phát triển đến mức này, người đàn ông say rượu ôm cô gái mà mình thích, bởi vì uống quá nhiều, đám cồn rượu ૮ɦếƭ tiệt kia giật phăng sợi dây khống chế lý trí cuối cùng, nói năng không suy nghĩ, bị cô vứt bỏ cũng mặc kệ, bị cô cười cũng không sao, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy.
Nói không xúc động là giả.
Thịnh Nịnh là một kẻ phàm tục, trái tim làm bằng thịt, hơn nữa thứ quan trọng nhất là.
Cô thích Ôn Diễn, không biết bắt đầu từ khi nào, tóm lại chờ cô lấy lại tinh thần lại, cô đã rất thích anh.
Cho nên cô không cảm thấy phản cảm chút nào, cho dù lúc này anh là một con ma men nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến nhịp tim và hô hấp dồn dập của cô vì anh.
Cô yên lặng bị anh ôm, trong miệng vẫn là câu lý do đã từng nhắc nhở mình vô số lần.
“Ôn Diễn, chúng ta không thích hợp.”
Người đàn ông không nhịn được mà tăng lực siết chặt ôm cô hơn, không phủ nhận lời nói của cô, khàn giọng nói: “Tôi biết.”
“Cho nên anh có thể buông tôi ra không?” Cô thì thầm: “Tôi đưa anh về nhà.”
“Không muốn về.” Ôn Diễn tự giễu bĩu môi: “Không có ý nghĩa.”
Một đứa con ngoan ngoãn, một anh trai máu lạnh, một người cậu cường thế, đó chính là ấn tượng mấy năm nay Ôn Diễn cho mọi người trong gia đình, anh từng cho rằng tất cả những gì mình làm đều là vì người nhà, cho dù không được báo đáp cũng không sao, người đứng đầu gia đình không cần hiểu và không cần quan tâm.
Nhưng tình cảm luôn tham lam, anh muốn Thịnh Nịnh quan tâm, anh muốn Thịnh Nịnh đáp lại mình.
Mỗi cử chỉ hành động nhỏ nhoi của cô ảnh hưởng đến cảm xúc, anh sẽ để ý và dò xét cảm giác của cô đối với mình, người mình thích và để ý như vậy, sao người đàn ông xưa nay cao ngạo lại có thể cam tâm để lỡ mất như vậy.
“Không có ý nghĩa thì đó cũng là nhà của anh.” Thịnh Nịnh nói.
Ít nhất còn tốt hơn cô nhiều.
Không nói đến căn nhà bực mình kia, ngay cả căn nhà duy nhất của cô cũng do Ôn Diễn đưa cho.
So với cô, anh đã có quá nhiều thứ.
Nhưng Ôn Diễn không nói gì, cũng không biết là say điếc hay là đang chơi xấu.
Thịnh Nịnh thu cảm xúc, anh không buông tay thì cô đành nhẫn tâm đưa tay đẩy anh ra.
“Về đi, tôi đi anh về.”
Sau đó cô đưa tay ra, rút dây an toàn ra khỏi bên cạnh ghế, săn sóc thắt chặt cho anh.
Chờ dây an toàn thắt xong xuôi, Thịnh Nịnh mở cửa xe ra, một chân vừa vươn cửa xe ra thì bỗng nhiên cánh tay bị người đàn ông giữ lại, sau đó toàn bộ thân thể cô ngửa ra sau, sau lưng dung phải ng người đàn ông.
Giọng nói trầm thấp và nặng nề của người đàn ông vang lên phía sau cô: “Tôi làm cho em ghét đến như vậy sao?”
Lông mi Thịnh Nịnh khẽ run rẩy, phủ nhận: “Không phải.”
Giọng nói anh giống như không cam lòng gần như là nghiến răng nói ra: “Vậy tại sao ngay cả thử em cũng không muốn?”
“Tôi không muốn thử, tôi không có thời gian.” Cô nhắm mắt lại, hết sức bình tĩnh nói: “Tôi không giống anh, anh sinh ra thì gì cũng có, xe anh lái, đồng hồ anh đeo, nhà anh ở, còn có tất cả đồ đạc trên người anh, đều là những thứ tôi liều mạng kiếm tiền mới có thể mua được nhưng những thứ này đối với anh mà nói đều là lông phượng lân giác.”*
*Lông phượng và sừng lân, ý chỉ đồ vật quý hiếm, quý giá.
“Em muốn gì, tôi có thể cho em.” Anh khàn giọng thì thầm.
Thịnh Nịnh không thể làm gì được: “Tôi không tin anh không hiểu lời tôi nói là có ý gì, tôi đã nói như vậy rồi, sao anh vẫn muốn quấn lấy? Anh rảnh lắm à?”
Đàn ông sửng sốt, mím chặt môi không trả lời.
“Có tiền thật tốt.” Bỗng nhiên cô cười cười, giọng điệu cũng trở nên châm chọc: “Tôi bận rộn chuyện tốt nghiệp cả ngày đến sứt đầu mẻ trán, vừa nghĩ đến tương lai sau khi tốt nghiệp thì lo âu đến mức không ngủ được mà anh thì sinh ra gì cũng có, căn bản là không cần lo lắng mấy thứ này nên mới có thời gian uống say chạy tới chỗ tôi mượn rượu làm càn.”
Thịnh Nịnh chỉ muốn đuổi anh đi, hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình tổn thương tới người khác bao nhiêu.
Hôm nay Ôn Diễn uống rất nhiều, cảm giác say quấy phá vì thế mặt dày tới tìm cô một lần nữa, buông bỏ tất cả thái độ tư thế, nói rất nhiều lời bình thường tuyệt đối không có khả năng nói ra miệng, sau khi tỉnh rượu thậm chí sẽ hối hận sẽ khó xử nhưng cũng không trực tiếp cầu xin cô ở bên cạnh mình, chỉ là muốn để cho cô thử thôi.
Nhưng dù có đặt thái độ tư thế xuống thấp đến đâu, cũng không chịu nổi khi nghe cô nói như vậy.
“...”
Đọc Full Tại Novel79.Com
Anh buông tay đang gông cùm xiềng xích cánh tay cô ra, Thịnh Nịnh lưu loát đi xuống xe.
Ôn Diễn không ngăn cản nữa, thậm chí trên đường Thịnh Nịnh đưa anh về dinh thự, anh cũng không nói gì nữa, mặt mũi cứng ngắc khó chịu.
Anh bỏ tất cả thái độ tư thế cao ngạo xuống, say rượu chạy tới đây thẳng thắn với cô nhưng vẫn bị cô cự tuyệt.
Thật ra Thịnh Nịnh rất sợ lái xe, nhất là lúc trước ở Thượng Hải, có Ôn Diễn ngồi ở ghế lái phụ, lái tốc độ chậm nhất cũng sợ nhưng không biết hôm nay vì sao, lái chiếc xe sang trọng trăm vạn của Ôn Diễn mà cô cũng không sợ va chạm, lái xe dọc theo đường đi đặc biệt thuận lợi, ngay cả đèn đỏ cũng không gặp mấy cái, thuận thuận lợi lợi đến.
Cô đưa anh về dinh thự, cũng mặc kệ anh còn ngồi trên xe, cô xuống xe chuẩn bị bắt taxi về căn hộ.
Sau khi đi ra ngoài vài mét, Thịnh Nịnh không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Ôn Diễn cũng đã xuống xe, đứng dưới ánh đèn mờ mịt không rõ trong bãi đỗ xe ngầm, vóc người cao gầy, quần áo tinh xảo nhưng trông cả người đều chật vật.
-
Thịnh Thi ௱oЛƓ vốn định gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh, chị gái cô ấy thật sự đi hơi lâu.
Nhưng cô ấy chỉ sợ tình huống dưới lầu là kiểu tình huống đó, vậy cú điện thoại này của cô ấy khá là vô đạo đức.
Thịnh Nịnh không có ở đây, cô ấy ở nhà một mình, cũng không xem phim nữa, cuối cùng thật sự tò mò, thậm chí còn chạy ra ban công nhìn xuống, muốn thử xem có thể nhìn thấy rốt cuộc hai người họ đang làm gì ở dưới lầu hay không.
Kết quả chỉ nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe màu đen, nếu không phải đèn đường chiếu sáng thì toàn bộ thân xe đều ẩn trong bóng đêm.
Nói cách khác, chị gái cô ấy và tổng giám đốc Ôn còn ở trong xe.
Nói chung hai người có ý tứ với nhau ở trong xe lâu như vậy, còn có thể làm gì nữa.
Dù sao lúc trước Thịnh Thi ௱oЛƓ còn chưa chia tay Ôn Chinh, khoang xe có tính ẩn nấp cực cao cũng có thể xem như là nơi tán tỉnh.
Trong không gian khoang xe chật hẹp tầm mắt tối tăm, ngay cả hôn môi cũng có thể làm cho toàn thân người ta tê dại, Ôn Chinh có một thói quen nhỏ, đó là anh ta thích vừa hôn vừa vuốt v3 lỗ tai cô ấy, sau khi hôn xong còn cười ở bên tai cô ấy một tiếng, cố ý hỏi cô ấy có thích hay không.
Mà lúc ấy, trước mặt Ôn Chinh Thịnh Thi ௱oЛƓ vẫn là sinh viên nữ thanh thuần cho nên sẽ cố ý ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng đấm vào ng anh ta một cái, nũng nịu nói không thích.
Anh ta lại càng thích nhìn dáng vẻ cô bé khẩu thị tâm phi* này sau đó lại cười hôn lên.
*Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, thường mang ý xấu. Trong ngữ cảnh này thì yêu thương cưng chiều hơn.
Giờ nhớ lại, cũng không biết khoảng thời gian đó là ai lừa ai nhiều hơn.
Nếu như coi khoảng thời gian cô ấy và Ôn Chinh “yêu đương” như một trò chơi tình yêu, hai người phân cao thấp với nhau, đều muốn lấy được thứ gọi là bên khống chế, bắt đối phương lại, như vậy thì sau khi quan hệ chấm dứt, mình có thể giữ nguyên thể lực mà hoàn toàn mà chia tay đối phương chứ không phải là bên chật vật kia.
Hình như bây giờ xem ra cô ấy đã làm được rồi.
Nhưng thắng cũng không vui vẻ gì, ngược lại có loại khổ sở nói không nên lời.
Đang lúc cô ấy vô thức nghĩ đến Ôn Chinh, chiếc xe dưới lầu đã lái đi.
Thịnh Thi ௱oЛƓ không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay Thịnh Nịnh muốn qua đêm với tổng giám đốc Ôn sao?
Cô đi từ ban công vào sofa lấy điện thoại, nếu hôm nay Thịnh Nịnh ra ngoài qua đêm, hẳn là sẽ nói với cô ấy.
Nhưng không có.
Thịnh Thi ௱oЛƓ thất thần xem phim, chờ xem phim xong, Thịnh Nịnh vẫn chưa về.
Lần này cuối cùng cô ấy cũng hơi hiểu được cảm giác bình thường một mình Thịnh Nịnh ở căn hộ chờ cô và Ôn Chinh hẹn xong sẽ trở về là cảm giác như thế nào rồi.
Thịnh Thi ௱oЛƓ đành phải đi rửa mặt, cuối cùng chuẩn bị đi ngủ thì Thịnh Nịnh mới về.
“Chị?” Cô đi cầu thang một nửa, sau đó chạy xuống: “Về rồi hả? Sao đi lâu thế?”
Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Chị đưa anh ấy về nhà.”
“Hả?” Thịnh Thi ௱oЛƓ gãi gãi mặt: “Là vì em sao?”
Bởi vì cô ấy ở đây cho nên Thịnh Nịnh không tiện gọi tổng giám đốc Ôn lên, đành phải đưa tổng giám đốc Ôn về nhà vì vậy mới lâu như vậy.
Thịnh Thi ௱oЛƓ cảm thấy hơi áy náy, cô không những không đợi Thịnh Nịnh mà còn một mình xem phim xong.
“Vậy còn xem phim chứ? Em coi với chị.” Cô ấy quan tâm hỏi.
Cùng lắm thì cùng chị gái xem thêm một lần nữa là được.
Thịnh Nịnh lắc đầu, đang lúc Thịnh Thi ௱oЛƓ không biết nên nói gì thì đột nhiên cô tiến lên hai bước, dùng sức ôm lấy Thịnh Thi ௱oЛƓ.
Thịnh Thi ௱oЛƓ hơi sững sờ: “Chị?”
“Chị nói rất nhiều lời làm tổn thương trái tim anh ấy.” Thịnh Nịnh nói nhỏ.
Thịnh Thi ௱oЛƓ sửng sốt sau đó nghe thấy Thịnh Nịnh ôm mình nhỏ giọng khóc nức nở.
Thịnh Nịnh vừa hít mũi vừa nói: “Thi ௱oЛƓ, chị chưa bao giờ ghét mình như vậy.”
“Vì sao chị luôn bi quan như vậy, còn chưa bắt đầu đã nghĩ tới sau này, sau đó như thế nào cũng không dám nói thích anh ấy.”
“Hèn gì chị luôn luôn không kết bạn được, hèn gì chỉ có mỗi em là chấp nhận ở bên chị, đều là chị tự làm tự chịu.”
Nói xong cô liền bật khóc thành tiếng, Thịnh Thi ௱oЛƓ muốn lau nước mắt cho cô nhưng cô không muốn để Thịnh Thi ௱oЛƓ nhìn thấy mình khóc lóc thảm thiết như vậy nên gắt gao ôm lấy Thịnh Thi ௱oЛƓ, dùng sức túm lấy cô ấy, vùi tất cả nước mắt lên quần áo của em gái.
Cô khóc lớn, nói năng cũng lộn xộn, khóc đứt quãng không thành tiếng.
“Chị thật sự rất thích anh ấy, hôm nay nhìn thấy anh ấy khổ sở như vậy, chị cũng rất khổ sở, chị muốn nói xin lỗi với anh ấy nhưng chị sợ nói xin lỗi lại cho anh ấy hy vọng, chị không muốn câu anh ấy, không muốn anh ấy lãng phí thời gian trên người mình, ở cùng một chỗ với người như chị, sau này anh ấy sẽ rất mệt mỏi.”
“...”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Thi ௱oЛƓ nhìn thấy Thịnh Nịnh khóc như vậy, cô ấy bị cảm xúc của cô lây nhiễm, cũng đỏ mắt theo.
Khi thi không tốt, Thịnh Nịnh sẽ buồn nhưng sẽ không khóc, ngược lại sẽ học tập chăm chỉ hơn.
Lúc bị Thịnh Khải Minh mắng, Thịnh Nịnh cũng buồn nhưng cũng không khóc, ngược lại càng cố gắng hơn nữa, cố gắng thoát khỏi gia đình bản địa* kia, đến một nơi mới sống cuộc sống của mình.
*原生: Nguyên bản, chữ Hán, nguyên bản, chưa chỉnh sửa, nguyên bản, lần đầu xuất hiện và không bị thay đổi bởi bất kỳ ngoại lực hay nội lực nào
Nhưng mà đối với Ôn Diễn, Thịnh Nịnh không biết bây giờ nên làm gì nữa.
Bởi vì từ bỏ một mối tình, về sau dù cô có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
-
Sau đó đêm thứ sáu trôi cứ qua như vậy.
Ôn Diễn một mình ngủ ở Kinh Bích công quán đến giữa trưa mới dậy, sau khi thức dậy đau đầu muốn nứt ra, di chứng say rượu lộ ra vào ngày hôm sau, ngay cả xuống giường rửa mặt cũng khó khăn.
Người đàn ông dứt khoát nằm xuống giường một lần nữa, đưa tay che mắt lại, cố gắng ngủ lại.
Nhưng ký ức đêm qua lại dâng lên trong đầu.
Đọc Full Tại Novel79.Com
Anh không quên, nhớ đêm qua mình đã làm gì rất rõ ràng, cũng nhớ mình đã nói gì với Thịnh Nịnh, cũng nhớ cả Thịnh Nịnh đã nói gì với mình.
Nhớ tới tất cả ngày hôm qua, Ôn Diễn vô cùng khó chịu kéo khoé môi nở một nụ cười khổ.
Anh cũng không biết thì ra lúc mình uống quá nhiều có thể nói những lời này với một cô gái.
Thực sự mất mặt.
Say rượu mất mặt, chắc là cả đời này cũng không quên được.
Mà lần này tác dụng của cơn say rượu cũng lớn hơn Ôn Diễn tưởng tượng rất nhiều, chẳng những kéo dài cả cuối tuần, còn tiếp tục kéo dài đến thời gian làm việc cả tuần sau.
Trợ lý Trần và thư ký Trương trải qua hai ngày nghỉ phép hoàn chỉnh, không bị cấp trên quấy rầy, trông trạng thái cả người đều là sáng chói loá.
Cấp trên của họ vẫn giữ trạng thái bình thường khi làm việc, họp phê duyệt văn kiện, ra ngoài xã giao vẫn mạnh mẽ như trước, không nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.
Tổng giám đốc thiếu một sinh viên thực tập, ngoại trừ chị Lệ và anh Trương thường xuyên lẩm bẩm một hai câu, ôi dào ơi Tiểu Thịnh không làm việc vặt không ai làm hết, mau tuyển sinh viên thực tập mới vào đi thôi thì đối với những người khác cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Có lẽ là nhắc mãi có linh, thứ sáu này phòng tổng giám đốc họ xuất hiện có một sinh viên thực tập.
Nhưng không phải sinh viên thực tập mới mà là sinh viên thực tập Cao Nhị tốt nghiệp cùng thời điểm với Thịnh Nịnh.
Bây giờ Cao Nhị không còn là sinh viên thực tập của Tập đoàn Hưng Dật nữa, hôm nay cô ấy đến với thân phận con gái của tổng giám đốc Cao, một đường vào công ty, còn muốn Gi*t luôn cả tổng giám đốc.
Trước kia lúc còn là sinh viên thực tập, nói chuyện làm việc đều tương đối cẩn thận, bây giờ cởi mũ sinh viên thực tập ra, cả người cô cả Cao đều kiêu ngạo.
Cô ấy xông thẳng vào phòng làm việc của Ôn Diễn.
Ôn Diễn đang làm việc bị cô ấy dọa hết hồn, sắc mặt lạnh lùng gọi trợ lý: “Trần Thừa!”
Cao Nhị trực tiếp đóng cửa phòng làm việc, ngăn trợ lý Trần ở ngoài.
“Cô Cao.” Ôn Diễn bất mãn nhìn cô ấy: “Bình thường bố cô dạy cô như vậy sao? Không chào hỏi đã xông vào xồng xộc?”
“Tất cả đều không phải là do anh sao!” Cao Nhị nhìn anh trách móc rồi đánh phủ đầu: “Tôi ở nhà suy nghĩ chuyện này một tuần rồi, không biết về sau mình sẽ tiếp tục làm bạn với Thịnh Nịnh như thế nào, anh cái đồ lam nhan hoạ thuỷ, phá huỷ tình bạn của chúng tôi, anh phải chịu trách nhiệm!”
Trong mắt Ôn Diễn là cực kì hoang đường, nhìn cô ấy giống như nhìn người bị bệnh tâm thần.
“Tôi chịu trách nhiệm gì?” Anh lạnh lùng nói.
Cao Nhị chống nạnh ngẩng đầu lên, khí thế cô cả uy nghiêm nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu anh thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích anh thì sớm muộn gì hai người cũng phải yêu nhau, đúng không? Bạn tốt của tôi yêu đương người đàn ông mà tôi thích, ai sẽ đau khổ đây? Cho nên anh phải giới thiệu cho tôi một người đàn ông có điều kiện tương tự như anh, như vậy chuyện này sẽ chấm dứt. Chờ tôi có tình yêu mới, tôi sẽ làm hoà với Thịnh Nịnh.”
Tay đang cầm 乃út của Ôn Diễn hung hăng dừng lại, kinh ngạc nhìn cô ấy.
“... Cô nói gì?”
Sắc mặt Cao Nhị bỗng nhăn nheo vặn vẹo, người thất tình từ fan biến thành anti chỉ là chuyện trong phút chốc, ngày xưa ngưỡng mộ người đàn ông này bao nhiêu thì bây giờ cô ấy lại đau lòng bấy nhiêu.
“Tôi đã nói một lần, đã rất khó chịu và đau lòng, thế mà anh còn kêu tôi lặp lại lần nữa sao? Ôn Diễn, *** ai còn moi tim như anh như thế này…”
Ôn Diễn trực tiếp ngắt lời cô ấy, chỉ hỏi điều anh quan tâm nhất.
“Cô nói ai thích ai?”
Ủng hộ BTV
Chức năng đang trong quá trình xây dựng.
Đề Cử
Bạn đọc đánh giá!
Báo lỗi chương
Tủ truyện
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.