Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô- Thiệu Nhược Ân. Nói nghe tưởng 1 công việc hào nhóang nhưng cô chỉ là 1 con hầu. Chiếc taxi dừng lại trên 1 cánh cổng to, cô bước vào, trên người bộ đồ đang mặc thực không xứng với vẻ sang trọng của căn nhà.
Bước vào, bà chủ- người đã mua cô với giá tiền 500 triệu đang ngồi yên vị trên ghế. Cô cũng cần số tiền nên chấp nhận làm thân tại nơi này, số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ cô- người thân duy nhất còn lại với cô trên cõi đời. Nhưng đáng buồn là dù có cứu chữa như nào, trái tim bà đã không còn hướng về nhân gian mà đòan tụ xuống suối vàng cùng ba cô. Chuyện đã qua, không nhắc lại.
Giờ cô phải làm đúng theo hợp đồng, về làm hầu căn nhà này. Bà Lý Tắc Thanh khuôn mặt nghiêm nghị, nhẹ giọng mời cô ngồi. Đưa cô một bản hợp đồng rồi dặn dò. Cô biết hợp đồng khi những gì vì đã đọc trước nên cũng mong nhanh gọn hoàn tất để bắt tay ngay vào công việc. Công việc của cô không gì nặng nhọc, chỉ việc chăm sóc cậu chủ- Mộc Tín Dật. Ai ai cũng biết cậu ta tài giỏi đấy, có đầu óc kinh doanh đấy nhưng lại là 1 kẻ ăn chơi phè phỡn. Nhiệm vụ của cô là vừa chăm sóc cậu, cảm hoá sao cho cậu ngoan ngoãn, nghiêm túc, trưởng thành. Và cô sẽ không cần làm việc trong căn nhà này nữa nếu hoàn thành đúng những yêu cầu trên, quan trọng nhất là khi cậu nói: :Tôi đã hài lòng", cô sẽ tự do. Nhược Ân nghe danh cậu ta cũng lâu, nổi tiếng giỏi nhưng ngang ngược, người mẹ cậu thuê về trước đây không ai cảm hoá được, cậu cũng luôn miệng nói đã hài lòng với những người trước để thật nhanh không bị kìm kẹp và đặc biệt hơn là không phài cưới những người đó làm vợ. Mẹ cậu giao kèo ai cảm hóa được cậu là lấy làm con dâu như vậy đấy.
Bà nói xong mọi chuyện thì về, để cô 1 mình trong căn nhà to lớn. Mặc đồng phục vào, Nhược Ân đến trước cửa phòng của Tín Dật, gõ cửa gọi tên bợm này dậy. Cũng 25 tuổi đầu mà như trẻ con. " Cạch" cánh cửa bật mở với 1 thân hình siêu siêu mẫu, cơ múi rõ ràng, mặt góc cạnh nam tính không góc chết, mọi thứ hoàn hảo cho đến khi Nhược Ân nhận ra anh đang không mặc gì trên người. Đây cũng là trò chơi truyền thống của anh để bắt nạt những người khác thôi việc. Anh nhìn cô, nhếch môi cười, xinh xắn, nhỏ nhắn, ba vòng đều đặn, rõ nét nhưng không quan tâm. Anh nghĩ rằng cô sẽ hét lên, đỏ mặt, rồi nói không muốn làm. Nhưng không, cô điềm tĩnh đáng sợ, thoải mái nhìn cả thân thể anh một lúc lâu, anh cũng lành lạnh, bực dọc lên tiếng:
– Con gái con đứa không biết ý tứ à mà nhìn thân thể đàn ông không mảnh vải?
Cô chẳng vừa, mạnh miệng đáp trả:
– Cậu chủ thiếu quần áo sao? Biết có người gõ cửa mà ăn mặc vớ vẩn như này, còn gì oai phong của thiếu gia họ Mộc? Hả?
Vừa nói cô đi tiến lên, giọng cô đanh như thép khiến anh giật lùi phía sau rồi khuỵu xuống giường. Khuôn mặt sắc lạnh nhìn anh rồi đi lại tủ, lấy quần áo đưa lại, nói giỏng miả:
– Cậu chủ mặc vào nhanh không em trai sun vì lạnh bây giờ.
Anh bị đụng chạm đến tức gay lại, mặc vội rồi lên tiếng:
– Thích chết không hả? Thân là con hầu mà ăn nói như bà tao vậy?
Cô khinh khỉnh đáp:
– Bà là còn hơi trẻ?
Quay gót đi, cô nói:
– Cậu nhanh rồi xuống ăn sáng
Anh thì bất ngờ, bàng hoàng với cái thái độ đó. Nghĩ thầm vì chưa ai làm như vậy với anh, thật đáng nể. Rồi khuôn mặt nhắng nhít ban nãy giờ chuyển sang nam tính mạnh mẽ, nhếch môi lên mà nói:
– Cuối cùng cũng tìm được em, cô hầu để sủng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.