Mạc Tuyết lập tức xanh mặt nhìn Tưởng Phong khi nghe anh gọi mẹ cô là “ mẹ vợ ”mà biểu cảm của mẹ cô không hề tỏ ra ngạc nhiên mà còn vui vẻ cười.
Bà lướt ngang qua Tưởng Phong vỗ nhẹ vai anh rồi tiến đến cạnh giường đặt chiếc khay thức ăn lên bàn.
- Tiểu Tuyết con hôm qua cũng đã tốn sức hôm nay cứ ở trong phòng đi, mẹ sẽ mang thức ăn ba buổi lên cho con.
Tốn sức? Ý này là ý gì? Chẳng lẽ bà đã đoán ra được chuyện gì rồi ư?
Sắc mặt của Mạc Tuyết hoàn toàn trái ngược với sắc mặt đang vui vẻ của bà Mạc và Tưởng Phong lúc này.
Rốt cuộc có chuyện gì mà cô đã bỏ lỡ hay là chưa được biết ư?
Nhìn thấy gương mặt đang ௱ô** lung không hiểu chuyện gì của Mạc Tuyết, bà Mạc liền lên tiếng nói.
- ba con đã đồng ý gả con cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy chính là chồng con, con rể của Mạc gia. Chúng con hôm qua động phòng đều là hợp lệ, dù gì thì đứa con trong bụng con cũng là của cậu ấy, cậu ấy chịu trách nhiệm với con là chuyện nên làm.
Cô đã không kịp tiêu hóa thái độ của bà và của Tưởng Phong lúc nãy rồi, giờ lại thêm câu nói này của bà càng khiến cô mơ hồ hơn vì cô không nghĩ chuyện cô giấu kín như vậy ngoài Hạ Băng ra thì không ai biết ai ngờ bà cũng biết.
- con…
- mẹ biết con rất khó chấp nhận cậu ấy nhưng mà con có thể tìm hiểu cậu ấy trước rồi sau đó mới từ từ chấp nhận con người của cậu ấy. Con có thể đợi nhưng đứa bé trong bụng con chỉ một hai tháng nữa sẽ ló to lên con làm sao mà giải thích, đối mặt với việc có con mà không chồng. Mẹ biết con cũng có tình cảm với cậu ấy, chi bằng tình cảm còn mỏng sớm nhanh chóng bồi đắp để nó có thể sâu đậm hơn, giống như việc mẹ và ba con kết hôn mới đầu là vì lời hứa với mẹ Thục Ân của con nhưng đến cuối mẹ vẫn là chọn yêu thật lòng, chấp nhận hi sinh.
- con biết rồi, mẹ.
Thời gian như thoi đưa thế mà đã đến lúc Mạc Tuyết hạ sinh, ngày cô vào phòng phẫu thuật là ngày mà Tưởng Phong bỏ hết mọi chuyện ở tập đoàn bao gồm cả cuộc họp cổ đông quan trọng đang họp giữa chừng mà anh cũng bỏ lỡ để chạy đến bệnh viện túc trực ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Lần đầu trong đời anh làm được lên làm chức cha cho nên anh cực kỳ hồi hộp và cũng cực kỳ lo lắng cho cô vợ bé nhỏ mình không biết có vì sinh mà gặp nguy hiểm hay không.
Anh đứng trước phòng phẫu thuật đi tới đi lui khiến cho ông Mạc, bà Mạc và Hạ Băng đang ngồi lo lắng, sốt ruột cũng phải nhức đi khi hình ảnh anh cứ đi vòng tới lại vòng lui.
- Tưởng Phong anh không chóng mặt thì thôi đi, nhưng tôi và hai bác nhìn thấy anh đi cũng đã chóng mặt rồi. Anh ngồi một chỗ không yên à?
Bên trong phòng phẫu thuật
- đừng bỏ cuộc, hãy mở mắt ra, con cô còn chưa chào đời, đừng mà...
Mạc Tuyết vì cơ thể suy nhược khi mang thai cho nên dẫn đến tình trạng thiếu máu khó sinh vì lần trước cô từng bị trượt chân ngã một lần khi thai kì ở cuối tháng 5 cho nên tình trạng của đứa bé lẫn cô cũng từ đó mà dần suy nhược, có thể nguy hiểm bất kỳ lúc nào.
- mau dùng máy thở cho sản, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Mạc Tuyết mê sảng, cô đã quá kiệt sức, sinh mổ được tiến hành nhanh chóng, trong quá trình nữ y tá không ngừng nói chuyện bên tai để cô lấy lại ý thức, hơi thở cô trĩu nặng, khò khè
Bước vào căn phòng này Mạc Tuyết đã đoán được mạng sống mình rất mong manh, nếu đứa bé có thể an toàn chào đời thì phận làm mẹ như cô cũng cảm thấy an lòng.
.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
" Oa oa " trong phút chốc tiếng của đứa bé vang vọng, đánh tan bầu không khí ảm đạm căng thẳng của mọi người.
Nữ y tá bên Mạc Tuyết vui mừng, nhìn cô khẽ lên tiếng:
- cô nghe thấy gì không? Là tiếng khóc của con cô đấy, là một bé trai...
Đôi mắt lờ đờ nhìn sang nước mắt cô tuôn ra vì mừng, cô mấp máy mỉm cười nhè nhẹ rồi ngất lịm đi hôn mê, lý trí chống chọi nãy giờ, lúc này cô mới thật sự gục ngã, cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt con.
Mạc Tuyết được tiến hành đặt nội khí quản, báo động đỏ về tình trạng nguy cấp, nhận được thông tin cần hỗ trợ, các y bác sĩ khác liền nhanh chóng có mặt.
Bên ngoài thấy nhiều y bác sĩ cấp tốc chạy đến thì lòng dạ bất an, hắn bất giác đi lại, nhưng cũng không gặng hỏi được gì. Họ vào phòng sinh mà không nói một lời nào với người nhà.
- tại sao lại có nhiều bác sĩ như vậy?
Tưởng Phong bước vội lại cánh cửa mà lòng thao thức, trong kia rốt cuộc cô và đứa bé đã xảy ra chuyện gì.
Chốc lát đứa bé được quấn khăn tươm tất bế ra chuyển sang khu chăm sóc trẻ sơ sinh.
Anh nheo mày nhìn khi thấy chỉ mỗi đứa bé được y tá bế ra? Vậy còn cô vợ của anh?
- vợ tôi? Cô ấy sao rồi?
- vợ anh hôn mê sau khi sinh mổ, giờ các bác sĩ đang tiến hành cấp cứu bên trong.
Hôn mê? Anh không ngờ cô lại đến bước đường này, nếu anh sớm dứt khoát bảo cô bỏ đứa trẻ thì cô cũng sẽ không rơi vào tình trạng như thế, một chân bước vào Diêm La Điện.
Anh nghe xong mà bủn rủn tay chân liếc mắt thờ thẫn nhìn sang cậu con trai đang trên tay nữ y tá ngủ ngon say.
Anh day dứt, cô nhất định sẽ không sao chứ. Nếu cô mà có mệnh hệ làm sao anh sống nổi, anh không thể không có con nhưng không thể không có cô.
Một lúc sau Mạc Tuyết được đẩy ra bác sĩ thông báo tình trạng cô đã ổn, đột nhiên anh quỳ xuống nắm chặt tay cô, nước mắt kìm nén bỗng dưng tuôn trào, khi nãy còn sợ sẽ không còn được gặp cô nữa, anh thật sự rất sợ, sợ sẽ mất cô vĩnh viễn.
Mạc Tuyết được chuyển sang phòng hồi sức chăm sóc đặc biệt lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Phong chậm rãi đẩy cửa bước vào, nhẹ chân đi lại khẽ hôn lên trán cô một cái, nước mắt rơi xuống khóe mi của cô, Mạc Tuyết sực tỉnh cử động mở mắt nhìn.
- anh đang khóc?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.