Thoáng cái hai người đứng trong nhà tắm trợn mắt nhìn nhau. Cô gái nhỏ hơi hé miệng nhìn Euler, nước xối xuống bờ vai mềm trông càng đáng thương hơn, thân thể trắng trẻo gầy gò như một quả mìn vừa mới bắt đầu bùng nổ, bên dưới xương quai xanh tinh tế là bộ ng nhỏ yêu kiều, đỉnh nhọn tròn tròn như một viên bi trắng hồng đáng yêu, phía dưới lại là vòng eo mảnh mai không đủ một vòng ôm, xuống chút nữa, giữa đôi chân trơn bóng non mịn đang mở hé ra, một dòng máu đỏ tươi đang chảy ra, không ngừng uốn lượn dọc theo bắp đù* trắng nõn.
Tiểu Huyên theo bản năng có phản ứng trước nên hoảng sợ dùng tay che ng mình lại, bất an lắp bắp nói: “Chú…chú…”
Em không nói thì thôi, giọng nói mềm mại đáng yêu kia vừa ra khỏi miệng thì Euler cảm thấy trong đầu mình như có vật gì đó đang nổ tung!
Một giây sau ——
“Rầm” cánh cửa gỗ bị anh đóng lại thật mạnh! Phòng tắm chỉ còn lại cô bé đang lo sợ bất an.
“Chú Euler ơi, cháu bị chảy máu.” Tiểu Huyên bị tiếng đập cửa thật lớn làm cho càng hoảng sợ hơn, không biết vì sao chú ấy lại có vẻ tức giận như vậy. Cô bé nhát gan đứng yên một chỗ, không biết phải nói với Euler đang ở ngoài cửa thế nào.
“Cháu câm miệng lại ngay!” Euler vừa mới bình ổn được nhịp tim đập liên hồi của mình ảo não không thôi rống lên một câu, Tiểu Huyên sợ hãi rụt vai lại, không dám lên tiếng nữa.
Euler nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, đầu rối mù.
Tại sao lại như vậy?
Chảy máu? Dì cả đến rồi à? Cô nhóc mới mấy tuổi đầu thôi mà?
Một, hai, ba, hơn ba năm rồi, à, mười ba, sao lại nhanh vậy nhỉ, nháy mắt đã hơn ba năm rồi.
Chảy máu, chảy máu.
May mà ông đây vừa mới từ chiến trường về, nếu không thì thật là xui, may quá.
Bây giờ phải làm sao đây? Mấy món đồ phụ nữ phải mua thế nào đây?
Shit! Rốt cuộc là cần cái quái gì đây!
Phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, bên trong cô bé kinh hoàng không thôi bắt đầu khóc nức nở.
“Cháu ở trong đó cho tôi đừng có mà nhúc nhích!” người đàn ông cao lớn đứng ngẩn ở cửa ra vào vài giây rồi nặng nề thở hổn hển, sau đó bất ngờ xoay người ra khỏi phòng. Sau đó cảnh vệ ngoài hành lang nhận được một mệnh lệnh làm cho bọn họ phải há hốc mồm.
Trời tối thế này còn bắt bọn họ đi tìm đồ dùng phụ nữ, còn không được đến chỗ mấy người phụ nữ kia ở tìm, việc này thật là khó xử cho bọn họ mà. May mà một trong những cảnh vệ có một chị gái làm ở phòng bếp, mấy phút đồng hồ sau, cảnh vệ đỏ mặt mang một gói to màu đen chứa đồ dùng phụ nữ về ngôi nhà trúc, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Dưới sự kiên nhẫn giải thích của một người phụ nữ đen gầy, rốt cuộc Tiểu Huyên cũng hiểu việc mình bị chảy máu và những biến đổi kì quái trên cơ thể mình là do đâu, *** có cảm giác kì lại làm cho em vô cùng khó chịu, nhưng em không dám dong dài gì, bởi vì từ khi em bước ra khỏi nhà tắm cho tới khi tắt đèn đi ngủ, chân mày chú Euler đều nhăn chặt lại.
Đêm nay, Euler không bắt Tiểu Huyên đấm Ϧóþ cho anh hay hát ru như thường lệ nữa, chỉ bảo cô bé tranh thủ đi ngủ sớm.
Hai người giống như bình thường, sau khi tắt đèn mỗi người đều tự nằm vào chỗ của mình.
“Ngủ ngon, chú Euler.” Tiểu Huyên khẽ chúc Euler ngủ ngon như bình thường, chỉ là giọng nói không còn ngọt ngào như mọi ngày mà lại có hơi e lệ.
“Ừ” Euler cũng trả lời lại như ngày thường.
Nhưng trong bóng tối, hai người có một cảm giác giống nhau. Giữa bọn họ hình như đã có thứ gì đó ngăn cách, không giống như lúc trước nữa.
“A a” người phụ nữ quần áo không chỉnh tề hạ eo xuống, cặp ௱oЛƓ tròn giơ lên cao, hai tay bắt lấy đầu giường, người đàn ông phía sau lỗ mãng xông vào, không ngừng thở hổn hển.
Người đàn ông cao lớn không chút thương tiếc, chỉ vừa mạnh mẽ va chạm với thân thể trắng nõn phía trước, vừa phóng đãng dùng tay khiêu khích bộ phận nhạy cảm của người phụ nữ. Dù bận rộn như anh ta vẫn ung dung vuốt ve cặp ௱oЛƓ ngạo nghễ bên dưới, tuyệt đối không hề dịu dàng dùng sức nắm lấy, hưởng thụ cảm xúc nhẵn nhụi làm cho người ta mất hồn.
Người phụ nữ ngửa đầu ***, mái tóc đen nhánh buông xuống tấm lưng trắng nõn. Người đàn ông bắt đầu ồ ồ thở dốc, cúi người ép xuống, vươn tay sờ nắn bộ ng tròn trịa đầy lòng bàn tay anh ta.
Hả? Sao cảm xúc lại thay đổi thế này? Thứ trong lòng bàn tay trơn mềm vô cùng, nhưng sao lại chỉ là hai luồng nhỏ nhỏ mềm mịn?
Đột nhiên người phụ nữ bên dưới dùng hay tay chống người quay đầu lại nhìn anh, đôi môi xinh xắn đỏ mọng mở ra, nhẹ nhàng yêu kiều gọi: “Chú Euler”
“Á!” Trong bóng tối, Euler đột nhiên bừng tỉnh trên giường, đầu đầy mồ hôi lạnh!
Sau mấy lần thở hổn hển anh mới cảm thấy có gì đó không ổn, dùng tay sờ soạng, dưới tấm đệm mỏng và *** đã dính một mảng nhầy nhụa.
Tao chửi con bà nó chứ!
Euler dùng một tay đặt lên thứ còn đang *** của mình, khuôn mặt điển trai méo mó, long ng trận cũng phập phồng.
“Chú Euler ơi” Tiểu Huyên nằm dưới đất cũng giật mình tỉnh dậy dụi mắt gọi anh, giọng nói non ngọt pha chút buồn ngủ trong thoáng chốc đã đánh thức tinh thần anh.
“Cháu lo mà ngủ đi!” Euler lấy lại tinh thần nhíu mày nhấc người đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
“Tìm cho tôi một cô gái, đến phòng kế bên.” Anh khẽ nói với người bên ngoài sau đó để mình trần đi về phía căn phòng bên cạnh, trước khi đóng cửa lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua phía chiếc giường. Trong ánh sáng yếu ớt, anh có thể cảm giác được cô nhóc đang ngẩn ngơ nhìn anh.
“Rầm!” anh tự tay đóng cánh cửa gỗ lại, cũng ngăn cách cặp mắt to đơn thuần kia ngoài cánh cửa gỗ.
Cô nhóc trải đệm nằm dưới đất cô đơn ôm tấm thảm ngẩn người.
Bên cạnh, từng tiếng thở yêu kiều xuyên qua ván gỗ truyền vào phòng ngủ chính, cuộc *** mãnh liệt cùng Tiếng rê* rỉ không ngừng bật ra. Trong phút chốc, Tiểu Huyên dùng tay bịt kín lỗ tai mình lại, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Chú Euler chưa hề che giấu sinh hoạt cá nhân thối nát của mình, cũng rất thường xuyên mang mấy chị xinh đẹp từ bên ngoài về, nhưng từ sau lần một cô gái đang được khá sủng ái to tiếng quở trách mình vài câu thì chú ấy không đưa phụ nữ về ngôi nhà này nữa, cô gái kia cũng nhanh chóng bị đưa đến nơi đóng quân.
Nhưng vì sao hôm nay lại thế?
Cả đêm, căn phòng bên cạnh đều phát ra Tiếng rê* rỉ cuồng nhiệt trầm thấp, mà trong phòng ngủ chính rộng thênh thang, một thân hình nho nhỏ bịt lỗ tai khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, cô gái mất hồn vì sinh hoạt quá độ được binh lính đưa ra khỏi căn nhà trúc, mà chuyện đầu tiên sau khi Euler quay về phòng chính là gọi Tiểu Huyên đang ngủ mơ màng dậy, bảo em thu dọn đồ đạc của mình rồi mang đến căn phòng nhỏ chuyên để chứa đồ dùng của em.
Bất kể em có sợ hãi khóc lóc đến đâu cũng không thay đổi được quyết định của chú ấy, nhìn từng món đồ của mình bị người ta chuyển ra khỏi phòng, em khóc như một đứa tâm thần. Em rất sợ hãi, cảm thấy mình như đang bị chú ấy vứt bỏ không một lý do.
Ngoại trừ bị chuyển ra khỏi phòng chính, cuộc sống của em cũng không thay đổi mấy so với trước kia, mỗi tháng vẫn có nhiều rương lễ vật đưa tới cho em, thậm chí chị cảnh vệ kia còn bị điều đến đây để chuyên hầu hạ một mình em, điều này khiến cho rất nhiều người phỏng đoán nguyên nhân em bị đuổi ra khỏi phòng chính nhưng không ai dám tỏ ra thương xót với em.
Nhưng chú Euler lại bắt đầu rất ít khi về doanh trại. Khách sạn anh xây chung với Lục Tiến đã xong, bận rộn chân không thể chạm đất, mà trong vài năn nay kinh tế bắt đầu phát triển nên khu trung tâm cũng đèn đuốc sáng trưng, cuộc sống về đêm muôn màu làm cho anh ít có thời gian về doanh trại qua đêm. Cho dù có về thì anh cũng dẫn theo một cô gái xinh đẹp, căn bản Tiểu Huyên không thể tìm được cơ hội ở cùng anh, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời vài câu hỏi của anh rồi ra khỏi phòng.
Chỉ trong vòng một đêm em đã bị anh ta bỏ quên, thậm chí còn không biết là vì sao. Em trở nên ít nói hơn, không còn hoạt bát vui vẻ như trước kia nữa. Em thường xuyên một mình chạy ra bãi cỏ phía sau núi ngồi ngẩn người, ngồi cả một buổi chiều. Có đôi khi em trong lúc ngủ em còn khóc rồi tỉnh lại, sau đó lại thiếp đi.
Thật sự là không ngủ được, thừa dịp chú Euler không về doanh trại nên phòng ngủ không có người, em lén chạy đến chiếc giường lớn của anh ta, ôm lấy gối đầu của anh ta cuộn mình trong chăn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia sau đó dần dần ngủ say.
***
Mấy tháng sau
Mùa mưa kéo đến làm cho con đường lên núi càng thêm gập ghềnh, cộng thêm khách sạn đã bắt đầu chuẩn bị mở cửa làm ăn cho nên nếu không phải chuyện quan trọng thì anh đều ở lại khách sạn, một tháng cũng khó về doanh trại một lần.
Mưa dầm dề cả ngày làm cho người ta không còn tinh thần, khắp nơi trong những ngôi nhà trúc đều có mùi ẩm ướt. Có đôi khi mưa sẽ ngừng cả buổi chiều, đến khi người ta cho rằng sắc trời sắp sáng hơn thì mây đen lại bắt đầu kéo đến, sấm sét vang dội.
Đêm nay, Tiểu Huyên bị tiếng sấm cùng tia chớp ngoài cửa sổ dọa sợ nên lại lén chạy vào phòng ngủ chính. Giống như bình thường, em cẩn thận mở một góc chăn ra, một tiếng sấm vang lên, em dứt khoát chui tọt vào trong chăn.
Em không hề nghĩ tới chú Euler mà em cho rằng sẽ không về lại vì xưởng công binh trong doanh trại đã chế tạo thành công loại S***g tự động nên đã cùng Lục Tiến đội mưa về doanh trại.
Tâm trạng hai người vô cùng tốt, sau khi bắn thử xong thì cùng mọi người đi uống rượu, đến khi Euler về ngôi nhà trúc cởi bỏ chiếc áo mưa quân dụng ra, anh đã ngà ngà say. Cho nên anh không mở đèn, thậm chí chẳng muốn vào nhà tắm tẩy sạch mùi rượu trên người, đi thẳng đến chiếc giường lớn sau đó ngả mình xuống chiếc giường mềm mại. Vậy nên, anh cũng không hề chú ý tới trong một góc giường rộng thênh thang đã có thêm một người.
Trong bóng tối, cô bé không hề dám động đậy. Đến khi bên tai đã truyền đến nhịp thở nhẹ nhàng của người đàn ông, dáng người nhỏ bé kia mới từ từ bò ra khỏi chăn. Nhưng em cũng không đi ngay mà quỳ ở một bên giường, nương theo tia chớp ngoài cửa sổ cẩn thận nhìn người đàn ông trên giường.
Chú ấy chẳng xứng để gọi là điển trai tí nào, gương mặt với đường cong tục tằng dã man, vừa cứng nhắc vừa hung dữ. Màu da của chú ấy rám nắng khỏe khoắn, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi dày Kh**u gợi. Vai rộng, ng dày, eo cường tráng, chân dài, toàn thân đầy nam tính, nguyên thủy, vô cùng dã tính.
Chú à!
Em khẽ khàng gọi một tiếng, đôi mắt to từ từ iện lên nước mắt trong suốt.
Vì sao lại đột nhiên không để ý đến cháu nữa? Không phải đã nói sẽ bảo vệ cháu cả đời sao?
Sau khi âm thầm khóc, Tiểu Huyên dùng tay lau đi nước mắt trên mặt rồi chậm rãi đến gần sát chú giúp chú ấy đắp chăn rồi mới đi.
Chóp mũi người đàn ông ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đang đến gần mình, mùi hương này rất quen thuộc, rất ngon miệng. Anh phất tay, dùng một phát bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn lôi vào trong lòng mình.
Sau đó, anh bị cảm xúc mềm mại mê hoặc ngay lập tức, vì vậy theo bản năng anh càng dùng sức hơn, kéo người kia vào trong lòng mình rồi miễn cưỡng xoay người áp *** thể mình, lẩm bẩm vài tiếng rồi chôn đầu xuống chắn lấy đôi môi hồng nộn đang hé ra kia.
Trong nháy mắt khi hai đôi môi chạm nhau Euler ngừng lại một chút, giống như đang kinh ngạc vì nó non mềm ngoài sức tưởng tượng, rồi sau đó anh đã triệt để rơi vào tay giặc. Anh như bị kinh ngạc bởi món thịt dã thú ngon ngoài ý muốn, lập tức không hề khách khí há miệng nuốt chửng, *** nhiệt tình, thoải mái hưởng thụ.
Euler thuần thục, ngang ngược, càn rỡ cắn xé môi cô bé, nuốt chửng tất cả những kinh ngạc cùng kinh hoàng, tham lam ʍúŧ hết chất lỏng ngọt ngào nơi đầu lưỡi nho nhỏ kia, bàn tay to lớn cũng bắt đầu vuốt ve thân thể gầy gò của thiếu nữ.
Tiểu Huyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nặng nề cuốn vào. Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, em hoàn toàn không kịp phản ứng gì, cũng không có được bất kì sự khoan nhượng nào, bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng.
Em muốn kêu lên nhưng em lại không mở miệng được, chú ấy trằn trọc nghiền áp đầu lưỡi em lại còn thở dốc và than khẽ làm cho hai chân em nhũn ra, trên người chú ấy mang theo mùi rượu nồng nặc và cả hơi thở thô sáp tấn công khiến em sắp không thở nổi nữa.
Chú ơi, chú ơi…
Tiểu Huyên phát ra vài tiếng kêu bằng giọng mũi, cảm giác dung hợp trần trụi kia hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của em. Em khó thở, toàn thân run rẩy, bàn tay nhỏ bé cuộn thành nắm đấm nhút nhát e lệ đặt hai bên cánh tay sắt phách đạo, không biết nên đẩy ra hay nên kéo lại gần hơn, mà chú ấy lại đang dùng mọi kiểu chơi đùa đối với Chiếc l*** non nớt của em một cách tà khí, đầu lưỡi to lớn ôm lấy đầu lưỡi non nớt ʍúŧ cắn, sau khi ʍúŧ vài cái lại *** một cách yêu thương, giống như đã nghiện mất rồi, yêu thích không thể buông tay.
Đến khi em có thể tìm được một cơ hội phát ra tiếng hờn dỗi, Euler cũng nhận ra cô gái bên dưới có vẻ bất thường.
Quá nhỏ, quá gầy ——
“Bụp!” anh bất ngờ đứng dậy, mở công tắc đèn trên đầu giường lên. Ngọn đèn tường lập tức chiếu sáng mớ hỗn độn trên giường.
Cô gái nhỏ phấn điêu ngọc mài quần áo không chỉnh tề năm trên giường của anh, đôi môi đáng yêu hồng hồng run rẩy, ánh mắt sáng ngời lại lộ ra vẻ mờ mịt không biết phải làm sao, như đang bị ai đó đánh cắp mất lí trí.
“Sao cháu lại ở đây!” Nhìn rõ là ai rồi nên Euler như đang lên tiếng rít gào.
“Em…chú ơi” Tiểu Huyên bị tiếng rống dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, không biết phải mở lời giải thích thế nào mới phải.
Em co người lại, ngay cả thở cũng không dám, đầu óc hỗn đạo, ngoại trừ bối rối thì vẫn là bối rối. Bàn tay nhỏ bé run run sờ lên đôi môi đỏ mọng, vừa rồi em, cùng chú ấy, đã hôn môi sao?
“Con mẹ nó, hơn nửa đêm cháu chạy đến phòng tôi để làm cái gì? Hả? Tuổi còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông rồi à?” Euler xách cô bé dậy, chửi ầm lên.
Cảm giác say dâng lên, Euler cảm thấy huyệt thái dương co rút đau nhức, bộ phận bên dưới sôi sục không ngừng kêu gào phải giải phóng, nhưng cảm giác còn bết bát hơn cái này chính là cảm giác thẹn quá hóa giận sau khi nhìn rõ là Tiểu Huyên.
Mẹ nó, thiếu chút nữa anh đã đần độn u mê làm ra cái chuyện xấu xa đối với cô nhóc mình đã nuôi như con!
“Cháu không có! Cháu chỉ…” Tiểu Huyên nũng nịu khóc lóc, gương mặt nhỏ nhắn bối rối không thôi.
“Con nhóc xấu xa này, lông còn chưa mọc đủ đã biết chạy đến phòng đàn ông rồi, tiếc là ông đây không có hứng thú với một đứa trẻ! Cút!” Một tay Euler đẩy cô bé ra, rồi nhanh chóng bắt lấy cánh tay em rồi kéo thẳng ra cửa.
“Cháu không còn nhỏ nữa! Cháu đã mười bốn rồi!” Không biết vì sao Tiểu Huyên phát hiện ra mình rất để ý đến chuyện chú ấy ghét bỏ mình còn nhỏ tuổi, vừa liều mạng ôm lấy cánh tay của anh ta vừa kêu to.
“Ông đây không rảnh chơi trò chơi với một đứa trẻ, tốt nhất là cháu nên tranh thủ mà cút đi cho tôi!” Men rượu khiến cho Euler ngang ngược kéo bung cánh tay nhỏ bé đang ôm lấy cánh tay mình ra, gọn gàng kéo em đến cửa phòng.
Rốt cuộc, anh mở cửa chính đẩy cô bé ra ngoài, tuy căn bản anh không hề dùng sức nhưng Tiểu Huyên vẫn bị đẩy ngã trên sàn nhà bằng gỗ.
Khuỷu tay cô bé bị đập xuống khiến em phải ôm chặt lấy cánh tay mình, sau khi khóc nức nở, em đau thương giương mắt nhìn Euler đang khoanh tay đứng trước cửa. Hai người nhìn nhau vài giây, Euler nhìn vẻ đau khổ trong đáy mắt cô bé, đột nhiên giật mình sững sờ.
“Xin lỗi chú Euler, cháu chỉ vì quá sợ sấm đánh cho nên mới trốn vào giường chú, vì chỉ có mùi hương của chú mới khiến cho cháu không còn sợ sấm sợ bóng tối nữa.” Tiểu Huyên từ từ bò dậy, xoay người nói lời xin lỗi với Euler.
“Xin lỗi, sau này cháu sẽ không dám nữa.” ngẩng đầu lên, cả gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô bé đều đầy nước mắt. Nhưng em cũng không lau đi, chỉ xoay lưng đi với Euler rồi không ngẩng đầu lên bước trên hành lang đi về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé giữa hành lang, Euler nhíu chặt mày lại, ng thấy khó chịu, nói không nên lời đó là cảm giác gì. Hình như sự thô lỗ nhất thời lúc nãy của mình đã phá vỡ cái gì đó. Hơn nữa thứ này lại còn là thứ mà Tiểu Huyên trân trọng nhất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.