Sơ Vân thật sự không ngờ Chu Cảnh Diệu mới bị cô từ chối ngày hôm qua đã xuất hiện trước cửa nhà cô vào sáng hôm sau.
Chiếc xe bình thường, cách ăn mặc thoải mái, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng vừa mới cắt xong, xinh đẹp ***. Dáng người kia điển trai khí chất khiến ngay cả dì bảo mẫu trên 50 tuổi của nhà họ Thẩm trong lúc vào nhà nói chuyện cũng phải cười toe toét.
Mẹ Thẩm giật mình sửng sốt vài giây rồi phản ứng rất nhanh, nói bảo mẫu mặt mày đang hớn hở lên lầu gọi con gái bà xuống.
Sơ Vân hơi nhíu mày, sau khi để mặc cho mẹ chọn quần áo cho mình thì ra ngoài ngồi vào xe của Chu Cảnh Diệu.
“Cảnh sát Chu, anh làm vậy sẽ khiến mẹ tôi hiểu lầm đấy.” lúc bị đưa đến một câu lạc bộ tư nhân yên tĩnh, Sơ Vân bình tĩnh nhìn anh.
“Hay là…đã có tin tức rồi?” Đáy mắt Sơ Vân đột nhiên lóe sáng.
“Không, không phải vậy.” Chu Cảnh Diệu lắc đầu, rót cho cô một ly trà xanh mình vừa pha sau đó mỉm cười với cô gái mặt mày đột nhiên ỉu xìu, dịu dàng nói.
Bởi vì lời nói hôm qua của cô mà suốt cả tối hôm qua anh không thể ngủ yên, nhưng anh đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã yêu thì cũng không nên quá để ý đến quá khứ của cô, chỉ cần sau này cô thuộc về anh là được.
“Em nói em chỉ muốn biết đứa bé có sống tốt thôi không, phải không?” Chu Cảnh Diệu hỏi cô.
Vẻ mặt cô trở nên bi thương, cắn môi gật đầu.
“Anh sẽ giúp em tìm ra đứa trẻ, nhưng anh cũng hy vọng em hãy cho anh một cơ hội theo đuổi em.” Chu Cảnh Diệu lẳng lặng nhìn sang cô gái với tay là có thể dung đến, thâm tình nói.
“Thật sự xin lỗi, tôi…” Sơ Vân nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chỉ cần cho anh một cơ hội, trước tiên em có thể xem anh như một người bạn hoặc một người anh trai, cái gì cũng được.” Chu Cảnh Diệu cắt đứt lời cự tuyệt của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nguyện ý bỏ qua lòng tự trọng, hèn mọn khẩn cầu cơ hội được tiếp cận một cô gái. Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô cự tuyệt.
Sau khi cô ngốc nghếch giật mình một cái, anh lập tức chuyển chủ đề, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi về chuyện của đứa trẻ năm năm trước. Quả nhiên cô đã quên mất lời thông báo của anh, cố gắng nhớ lại từng ly từng tí một chuyện năm đó.
Nhìn vẻ mặt đau xót cắn đôi môi đỏ mọng mà nhớ lại của cô, Chu Cảnh Diệu khẽ cười lên. Mấy năm trước, vẻ mặt lạnh nhạt từ chối áo của anh khiến anh khắc sâu trong đầu, mà hiện giờ anh đã có cơ hội tiếp cận cô. Chỉ cần cho anh chút thời gian, sớm muộn gì anh cũng có thể đánh gục trái tim cô. Nhớ nhớ thương thương mấy năm nay, cuối cùng cũng đã chờ đợi được!
Từ đó về sau, số lần anh đến nhà họ Thẩm đón Sơ Vân dần dần tăng lên, ở trước mặt ba Thẩm mẹ Thẩm luôn biểu hiện rất chân thành. Việc này trong mắt nhà họ Thẩm và nhà họ Chu thì đôi trẻ đã bắt đầu chuyện yên đương.
Mà càng tiếp xúc với cô thì Chu Cảnh Diệu càng động lòng. Cô rất đẹp, nhưng so với vẻ đẹp của cô thì thứ hấp dẫn anh lại là những cử chỉ dịu dàng mềm mại, thuần khiết đáng yêu của cô.
Thấy con trai để ý như vậy, mẹ Chu đối với Sơ Vân hài lòng không thể hài lòng hơn nữa, hận không thể lập tức rước cô gái này vào nhà làm dâu. Mà ba Chu là cán bộ cao cấp trong quân đội, ít có thời gian quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ nghe thấy con trai đang cố gắng theo đuổi tiểu thư nhà họ Thẩm cũng khá hài lòng nên không hỏi nhiều.
Mẹ Thẩm mẹ Chu rất ăn ý với nhau, bắt đầu thường xuyên gặp mặt, chưa tới hai tháng đã bắt đầu trao đổi chuyện hôn nhân, trong thành phố không ai không biết đóa hoa yêu kiều vừa lộ mặt trong bữa tiệc xã giao đã bị nhà họ Chu bắt mất.
Chỉ có Thẩm Sơ Vân là vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không hề biết gì.
“Có tin tức gì chưa ạ?”
Trong một góc nhà hàng, cô vẫn chưa ngồi xuống đã sốt ruột hỏi.
“Ngồi xuống trước đi.” Chu Cảnh Diệu đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi.
“Cảm ơn!” Sơ Vân mím môi ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn anh.
Vừa rồi khi nhận được điện thoại của anh về việc này, cô gấp đến độ mặc cả váy ngủ chạy ra khỏi nhà, đến khi bị dì bảo mẫu giữ lại ngoài cửa mới nhận ra, đỏ mắt xông lên lầu thay quần áo rồi chạy đến đây.
“Đứa trẻ sống rất tốt.” Chu Cảnh Diệu nhìn cô dịu dàng cười nói, tầm mắt rơi trên những ngón tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lại của cô, sau đó không nhịn được phủ bàn tay mình lên.
Cô hoàn toàn không chú ý đến động tác của anh, chỉ ngơ ngác nhìn anh, đôi môi căng mọng run rẩy kịch liệt, đôi mắt to trong phút chốc cũng tuôn ra hai dòng nước mắt.
“Năm đó mẹ em cho người mang đứa trẻ đi, người kia đã đưa đứa trẻ cho đôi vợ chồng giáo viên không có con cái, bọn họ rất thương đứa trẻ.” Chu Cảnh Diệu nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay trơn mềm như cỏ của cô, chậm rãi nói.
“Nhưng nhà ấy đã đưa đứa trẻ dọn đi mất rồi, lại còn chuyển nhà rất nhiều lần, bây giờ không có cách nào tra ra được địa chỉ cả.” Chu Cảnh Diệu nắm lấy hai tay cô, dùng giọng nói trầm thấp nói, giữa hai hàng chân mày hiện lên một vẻ mất tự nhiên.
“Đừng lo lắng, ít nhất thì hiện giờ con của em cũng sống tốt, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.” Anh hạ thấp giọng an ủi cô.
“Vâng, cảm ơn, cảm ơn anh!” Cô nghẹn ngào rơi nước mắt gật đầu, sau đó không thể khống chế được tâm trạng, rút hai tay ra bưng lấy mặt mà khóc thành tiếng.
Cô chỉ phát ra tiếng nấc nhỏ nhưng đôi vai gầy yếu lại co rúm lại.
Chu Cảnh Diệu muốn vươn tay vỗ vỗ bờ vai cô nhưng tay nâng lên một nửa rồi bỗng đặt xuống. Nhìn dáng vẻ nức nở không ngừng rất đáng thương của cô, anh không nhịn được siết chặt lòng bàn tay, mặt hiện lên vẻ chán ghét mình.
Thật ra anh đã tìm được đứa bé kia, hơn nữa đã cho người chụp ảnh lại. Vừa nhìn qua ảnh chụp thì anh đã biết ba đứa bé là ai.
Quá giống! Mắt, mũi đẹp đến mức làm cho người ta vừa nhìn thấy đã khó quên, quả thật giống người năm đó ở căn biệt thự kia như đúc.
Trong nháy mắt, anh đã biết nếu như anh còn muốn có được cô gái trước mặt thì quyết không thể để cho cô trông thấy đứa bé kia. Không chỉ có thế, anh còn phải giấu nhẹm việc này đi. Bởi vì nhà họ Chu tuyệt đối không thể chấp nhận quá khứ của Thẩm Sơ Vân.
Một lúc sau, Sơ Vân đã ổn định lại tâm trạng, hai mắt sưng đỏ hạ thấp giọng nói lời cảm ơn với Chu Cảnh Diệu.
Chu Cảnh Diệu im lặng, chỉ gọi phục vụ mang một chiếc khăn nóng tới. Đến khi lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô, anh mới bắt đầu gọi cơm giúp cô. Lúc hai người ra khỏi nhà hàng thì tâm trạng Sơ Vân đã ổn định lại.
Sau khi đưa Sơ Vân về nhà, Chu Cảnh Diệu không lái xe về nhà riêng của mình mà quay trở về biệt thự nhà họ Chu.
Đêm nay, lần đầu tiên Chu phu nhân nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột muốn kết hôn của đứa con trai trước giờ vẫn phong lưu của mình, giễu cợt một lúc rồi bà mới cười tủm tỉm nói cho con biết hai nhà đang thương lượng chuyện kết hôn.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của con trai, mẹ Chu không nhịn được phải bật cười, trong đầu đã liên tưởng đến đứa cháu nội béo trắng đáng yêu.
Mà đêm nay, sau khi Sơ Vân về đến nhà đã khiếp sợ nghe tin hai nhà Thẩm Chu đã bàn chuyện đính hôn.
“Không, mẹ, con không muốn kết hôn.” Lần đầu tiên, cô lên tiếng ngắt cơn thao thao bất tuyệt của mẹ.
Nghe thấy cô cự tuyệt, nụ cười trên mặt mẹ Thẩm vẫn không thay đổi.
“Việc này không phải do con quyết, Cảnh Diệu là đứa tốt, mẹ và ba con rất hài lòng, nhà họ Chu cũng rất hài lòng với con.” Mẹ Thẩm nhàn nhạt trả lời.
“Mẹ, con còn nhỏ, hơn nữa con và anh ấy…” Sơ Vân nhíu mày giải thích.
“Không sao, chỉ cần đính hôn trước, hôn lễ thì cứ chờ con học xong rồi tổ chức.” Mẹ Thẩm mỉm cười, kéo con gái đang ngơ ngẩn ngồi xuốn ghế salon.
“Cảnh Diệu rất quan tâm đến con, mẹ nhìn ra được, cho nên…” mẹ Thẩm nắm bàn tay hơi lạnh buốt của con gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Mẹ, con chỉ nhờ anh ấy giúp con tìm đứa bé thôi.” Sơ Vân lẳng lặng nhìn nụ cười mừng rỡ của mẹ, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nụ cười của mẹ Thẩm bỗng dưng cứng lại.
“Bốp!” Mẹ Thẩm giận dữ đứng dậy cho con gái một cái tát!
Bà không hề khống chế lực, Sơ Vân bị đánh ngã sang một bên, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, đầu óc choáng váng, gò má trắng nõn nhẵn nhụi sưng đỏ lên, in hằn năm dấu ngón tay.
Mẹ Thẩm sửng sốt, lòng bàn tay tê tê, không ngờ mình lại không khống chế được như vậy. Bà muốn vươn tay sờ lên gương mặt còn in dấu tay của con gái nhưng Sơ Vân lại rụt lại, tránh né sự dung chạm của bà.
“Mẹ, trước khi chưa tìm được đứa bé con sẽ không đính hôn với bất kì ai.” Sơ Vân đưa tay sờ lên má mình, vẫn bình tĩnh lên tiếng.
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn con gái, dường như không thể tin được những gì mình đã nghe thấy.
“Tao không cho phép! Mày hãy quên đi cái thứ nghiệt chủng ấy ngay cho tao!” Vẻ mặt bình tĩnh của Sơ Vân làm cho mẹ Thẩm tức đến phát run.
“Không phải nghiệt chủng” rốt cuộc hai chữ này cũng làm cho nước mắt Sơ Vân rơi xuống.
“Không phải nghiệt chủng thì là cái gì? Cô mày nói những chuyện kia với tao là thế nào? Cô mày nói mày yêu thằng kia! Mày có còn liêm sỉ không hả? Tao nuôi mày lớn đến chừng này không phải để cho mày chạy theo cái thằng thấp hèn kia!” mẹ Thẩm tức giận mắng mỏ, tàn nhẫn xé mở tầng ngăn cách năm năm qua của hai mẹ con.
Sơ Vân lẳng lặng rơi nước mắt, nhìn người mẹ gần như mất kiểm soát của mình, nghe những lời nói tàn khốc phát ra từ trong miệng bà.
Đó là người thân của cô, cơ thể hai người đã từng gắn liền với nhau, đứa bé đã từng được cơ thể nóng hổi của cô vây quanh.
Hai người vốn đã có quan hệ thân thiết nhất. Nhưng vì sao lại làm tổn thương nó, vì sao lại không bảo vệ người thân của cô chứ?
Mẹ à, vì sao mẹ lại không hiểu?
Người kia, có lẽ con yêu anh ấy. Nhưng mà con biết con và anh ấy căn bản là không thể, tựa như trắng và đen, vĩnh viễn thuộc hai thế giới khác nhau.
Có lẽ một ngày nào đó, con sẽ quên đi quá khứ, quên đi anh ấy, thật lòng tiếp nhận một người yêu con.
Nhưng không phải là bây giờ, cũng không phải là lúc ngay cả con của con sống ૮ɦếƭ thế nào con cũng không biết.
***
Vùng trung bộ Yangon phía bắc Myanmar
Con đường rộng lớn sáu làn xe chạy thưa thớt xe, hai bên đường thỉnh thoảng lại có một con đường rẽ dài hẹp, những ngôi nhà với kiểu kiến trúc không tương đồng nhau, mà từng ngôi nhà là từng bộ chính phủ và ủy ban trung ương.
Trong lối ra của một tòa nhà to lớn bề thế, một chiếc xe cảnh sát theo đi theo một chiếc xe chống đạn có rèm che rời khỏi gara. Người ngồi trong xe là quan viên cao cấp của chính phủ.
Một tháng trước, thế lực vũ trang lớn mạnh nhất vùng Tam Giác Vàng bắt đầu đàm phán với quân chính phủ, yêu cầu ngừng chiến cũng như thành lập khu vực độc lập.
Thật ra hai bên cũng đã chiến tranh nhiều năm, người không diệt được ta, ta cũng không diệt được người, đa số các quan viên cao cấp có khuynh hướng đàm phán, tán thành ý kiến ký kết hiệp nghị ngừng chiến. Nhưng đồng thời cũng có số ít ủy viên kiên trì tiến hành chiến tranh, thề tiêu diệt sạch sẽ những phần tử *** vũ trang chống lại bọn họ. Mà người ngồi trên chiếc xe chống đạn vừa ra khỏi con đường cái chính là đại biểu của phái chủ chiến.
Xe nhanh chóng rẽ ra khỏi đường cái, đi vào một con đường vắng vẻ không kém.
Xe vừa rẽ vào một con đường khác thì phía sau đã có một chiếc xe máy màu đen chạy vọt qua chiếc xe con cùng xe cảnh sát. Khi đi ngang qua hai chiếc xe, người ngồi trên xe máy dán một khối màu đen lên cửa xe. Sau đó chiếc xe máy tăng tốc, vượt qua hai chiếc xe khoảng mười mét rồi phanh lại!
“Oành!” Xe cảnh sát và xe con dường như đồng thời phát ra tiếng nổ mạnh. Lực của quả bom đánh vào khiến hai chiếc xe bay lên hai ba thước rồi nặng nề nện xuống.
Lúc này chiếc xe máy quay đầu xe nhanh chóng quay trở lại, hai người trên xe đều đội mũ bảo hiểm, người lái xe một tay cầm lái một tay cầm S***g bắn vài phát về chiếc xe cảnh sát, ép mấy đặc công vừa lấy lại tinh thần đang định chui từ trong xe ra.
Chiếc xe máy áp sát vào chiếc xe con. Người ngồi đằng sau cầm trên tay một khẩu S***g máy, bắn vào chiếc xe chống đạn. Khẩu S***g 127mm có uy lực cực mạnh, xuyên qua cửa sổ xe chống đạn một cách đơn giản, bắn tên quan viên cao cấp trên trong thành người máu!
Vài giây sau, chiếc xe máy chuyển hướng tăng tốc chạy thật nhanh!
Cả quá trình ám sát, trước sau đều không tới một phút đồng hồ!
Năm sáu đặc công chật vật chui ra từ chiếc xe cảnh sát, ra sức bắn về phía chiếc xe máy màu đen đang chạy đi nhưng sau khi đối phương quẹo cấp tốc vào một ngã rẽ thì viên đạn của bọn họ chỉ bắn vào góc tường, mà lúc này xa xa cũng truyền đến tiếng xe cảnh sát.
Chiếc xe máy màu đen đi vào một con đường xuyên qua một tòa nhà nhỏ, sau đó quẹo vào một đống rác rưởi hẻo lánh. Động tác của hai người trên xe rất nhanh, cởi mũ xuống rồi hất đống rác lên, một chiếc xe hơi đã chuẩn bị từ trước xuất hiện trong góc.
“A Tiến này, cùng ra tay với cậu thật là sướng! Vài động tác đã dọn xong.” Euler vừa lên xe vừa sảng khoái nói.
Lục Tiến mỉm cười, ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng khởi động xe hơi chạy đi.
Đã lâu hai người không hợp tác nhưng nhiệm vụ lần này cực kì nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng sẽ khiến hai bên đại chiến kịch liệt. Sau khi đã chuyển cho đối phương một lời cảnh cáo nhưng vẫn không nhận được phản hồi gì, vì vậy hai người đã nhiều năm không đồng loạt ra tay rốt cuộc đã có cơ hội hợp tác.
Sau khi trở lại địa bàn của mình, Lục Tiến cùng Euler lên tầng thượng của quán bar. Cả diện tích tầng thượng không dùng để kinh doanh, mấy tên nhà thiết kế không ngừng khoa chân múa tay, dựa theo yêu cầu của khách hàng nên đã thiết kế khá trang nhã, đồ gia dụng cũng khá phong cách. Nơi đây chính là Lục Tiến tự tay cẩn thận chuẩn bị cho cô gái sắp trở về của hắn.
Lục Tiến vốn đang nhìn mọi người bận rộn lại nhận được một bản báo cáo từ binh lính đưa lên rồi lập tức thay đổi sắc mặt. Trong nháy mắt, không khí chung quanh Lục Tiến làm cho cả Euler đứng kế cũng cảm thấy không rét mà run.
Sau khi chậm rãi vo bản báo cáo thành một cục, Lục Tiến lạnh lùng nói với Euler, “Euler, tôi đi đón người phụ nữ của tôi đây.”
“Cài gì?” Euler ngạc nhiên.
“Cậu tự đi à?” Euler nhìn Lục Tiến đang bước đi thật nhanh, kinh ngạc há hốc miệng.
***
Sơ Vân ngồi ngẩn người trong phòng hai ngày trời.
Hai ngày nay, cô không nhận điện thoại của Chu Cảnh Diệu hay bất kì ai. Ngoại trừ đưa thức ăn lên, mẹ Thẩm cũng không cho bất kì ai quấy rầy cô. Bà vẫn hẹn gặp Chu phu nhân như trước, cũng không hề đề cập một chữ đến phản ứng của Sơ Vân. Bà nghĩ con gái chỉ cần thời gian để tỉnh táo lại sau đó tiếp nhận một cuộc sống hoa lệ chăn êm đệm ấm mà bà đã sắp đặt.
Đến ngày thứ ba, bầu trời cũng bị không khí áp bức trong nhà họ Thẩm ảnh hưởng. Bầu trời được ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng đến chạng vạng lại đột nhiên bị mây đen lũ lượt kéo đến.
Sơ Vân gọi điện sang Toronto, thông báo cho cô mình biết cô sẽ trở về đó.
Màn đêm buông xuống, mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi. Cả ngôi biệt thự dần dần trở nên yên tĩnh u ám.
Sơ Vân ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ.
Trong phòng không có một ngọn đèn ào, chỉ có ánh sáng trắng từ chiếc đèn điện ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu sáng cô gái đang ôm gối ngồi trên mặt thảm.
Đêm kia khi ra đi trời cũng mưa lớn như vậy.
Sơ Vân nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, hốc mắt đỏ bừng.
Mưa to ào ào xối lên bề mặt cây lá trong vườn hoa của biệt thự, làm cho cây lá phải cụp xuống hết. Thanh âm kia quá lớn, lớn đến mức làm cô gái trong phòng không thể nghe thấy gì nữa. Đến khi thân thể của cô phản ứng nhanh hơn đại não một nhịp, làn da sau cổ nổi da gà, cô mới cảm giác được có người đang đứng sau mình.
Cô vẫn chưa quay đầu lại thì một mùi hương quen thuộc mà lạ lẫm đã vây quanh cô.
Cánh tay vô cùng quen thuộc, vô cùng ấm áp duỗi ta từ sau lưng cô, nhẹ nhàng cuốn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Bên tai cũng truyền đến một giọng nói ung dung khẽ khàng, “Bảo bối, em nói xem tôi phải trừng phạt em thế nào đây?”
Nương theo giọng nói thanh mát lạnh lùng nỉ non, đôi môi lạnh buốt cũng dán vào da thịt non mịn sau cổ cô, ấn xuống một nụ hơn cực kì dịu dàng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.