Bệnh viện tư nhân ngoại ô thành phố
Trong phòng bệnh VIP tầng cao nhất, ba Thẩm mẹ Thẩm lo lắng đợi kết quả kiểm tra của con gái.
Ba Thẩm ngồi trên ghế salon, tay cầm ly trà run run, mẹ Thẩm ngồi trong một góc ghế salon, dựa mặt vào ghế salon, tay cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt. Đôi mắt đẹp của bà đã sớm sưng đỏ lên. Bởi vì trên đường đi đều ôm lấy con gái nên tóc của bà có hơi mất trật tự, gương mặt được chăm sóc tốt cũng có vẻ tiều tụy.
Sơ Vân té xỉu đột ngôt làm cho tâm trạng vốn đã căng như dây đàn của hai người vốn đã thả lỏng lại căng lên lần nữa. Nơi này là bệnh viện tư của người thân thân thiết với ba Thẩm, bọn họ còn chưa tới thì bên này đã chuẩn bị xong hết các trình tự kiểm tra, chỉ là đã hơn hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa có kết quả.
Trên đường đến đây, mẹ Thẩm đã dùng đôi tay run rẩy kiểm tra sơ lượt trên người con gái mình. Trên người cô không có vết thương nào, vành tai, ngón tay và vài chỗ khác cũng không bị tổn thương gì, trên người cũng không hề có vết bầm hay sưng đỏ do dấu răng này kia, cánh tay cũng chẳng có lỗ kim. Nhìn bên ngoài thì cô hoàn hảo không chút thương tổn.
Bà có thể nhìn ra được mái tóc con gái vẫn mềm mại mượt mà như trước, làn da nhẵn mịn trắng nõn, ngón tay mềm mại không chút thô ráp. Thậm chí ngay cả móng tay cũng rất mượt mà sạch sẽ. Nhìn qua là biết đã có người chăm sóc cô rất tốt. Nói cách khác, hơn nửa năm nay chuyện ăn ở của con gái chẳng những không thô sơ mà ngược lại rất tỉ mỉ, hoàn toàn không giống như mấy cô bé bị giày vò đến biến dạng mà bà đã gặp trước kia.
Nhưng vì sao con bé lại té xỉu? Đến tột cùng là làm sao đây? Là do sức khỏe quá yếu lại nhất thời kích động nên ngất xỉu sao? Hay còn vì lí do khác?
Mẹ Thẩm không tự chủ được siết chặt lòng bàn tay, trong lòng thấy kinh hoàng một cách khó hiểu.
Đột nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy ra, mẹ Thẩm cùng ba Thẩm lập tức đứng bật dậy từ trên ghế salon.
“Chị dâu, anh hai, Sơ Vân sao rồi?” Người bước vào không phải bác sĩ mà là Thẩm Lan cô của Thẩm Sơ Vân định cư ở Toronto.
Thẩm Sơ Vân mất tích đã hơn nửa năm nhưng nhà họ Thẩm vẫn bịt kín mọi tin tức, chỉ nói với người ngoài Sơ Vân sang Toronto du học. Bởi vì tin tức của cảnh sát cũng được giữ kín nghiêm ngặt, ba người lại cùng nhau giấu diếm, thậm chí bà ngoại và em trai của Thẩm Sơ Vân cũng cho rằng bây giờ cô không có trong nước mà bị đưa sang chỗ Thẩm Lan du học.
Năm nay Thẩm Lan gần bốn mươi, độc thân chưa lập gia đình, từ trước đến nay đều rất yêu thương Sơ Vân. Sau khi gặp chuyện không may, cô cũng vô cùng đau xót, mấy lần bay về nước tìm hiểu tình hình nhưng lần nào cũng thất vọng bay về. Lần này nghe thấy đã có tin tức của Sơ Vân nên cô lập tức bay về, lại không ngờ rằng nơi đầu tiên mình đến lại là bệnh viện.
Ba người thấy nhau tự nhiên lại dâng lên nỗi thương cảm, Thẩm Lan ôm bờ vai chị dâu hạ giọng an ủi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng người nói, cửa lớn của phòng bệnh bị mở ra, giường bệnh được đẩy vào phòng rồi cố định vào tường, Sơ Vân vừa được y tá đưa vào lẳng lặng nằm mê man trên giường bệnh, trên tay vẫn còn truyền nước. Gương mặt nhỏ không chút huyết sắc của cô cùng màu với tấm ga giường và chiếc chăn màu trắng.
“Sơ Vân à!” Mẹ Thẩm lập tức chạy lại.
“Lão Thẩm à, mọi người chờ một chút.” Bạn thân của ba Thẩm là Trịnh Sinh cầm kết quả kiểm tra trong tay đi vào phòng bệnh, dùng tay ngăn mọi người đang muốn đứng dậy đi về chỗ Sơ Vân lại.
Đến khi y tá sắp xếp xong giường bệnh rồi rời khỏi phòng bệnh, ông nhìn cô gái nhỏ đang ngủ mê man trên giường bệnh, khẽ thở dài thật thấp không thể nghe được, sau đó cầm kết quả rồi mời ba Thẩm sang phòng khách kế bên.
Lúc đi qua cánh cửa nhỏ ngăn cách hai phòng, ông còn cẩn thận kéo cảnh cửa lại.
“Lão Trịnh này” ba Thẩm lo lắng nhìn về phía ông ta, mẹ Thẩm dựa vào Thẩm Lan, không dám chớp mắt nhìn kết quả trong tay lão Trịnh.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba người, lão Trịnh lắc đầu đưa kết quả trên tay tới, giọng điệu trầm trọng, “Sơ Vân té xỉu là vì mang thai, hơn nữa có dấu hiệu sảy thai.”
Ông ta nói xong câu đó thì phòng khách nhỏ đã trở nên yên tĩnh.
“Anh, anh nói cái gì?” sắc mắt mẹ Thẩm thoáng chốc trở nên trắng bệch!
Bà bám thật chặt tay Thẩm Lan, sức lực mạnh đến mức gần như muốn Ϧóþ nát xương cô, nhưng Thẩm Lan cũng khiếp sợ đến mức không còn biết đau đớn, chỉ xanh mắt nhìn lão Trịnh.
Mà trong nháy mắt ánh mắt ba Thẩm cũng trở nên trống rỗng, đứng ngẩn người một chỗ không nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn ông bạn già đưa tới xấp giấy tờ kiểm tra.
“Xóa sạch nó! Xóa sạch nó! Xóa sạch nó! Xóa sạch nó!….” Đột nhiên mẹ Thẩm la lên. Sắc mặt bà vốn đã trắng bệch, nay vì kích động nên trán bà cũng đổ mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng không bình thường khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã biết giờ phút này bà phẫn nộ, hoảng sợ cỡ nào.
“Chị dâu chị yên lặng một chút đi! Anh Trịnh còn chưa nói xong mà!” Thẩm Lan bị tiếng kêu sắc lạnh, the thé của bà gọi lại thần trí, lập tức ôm lấy bà, để thân thể gần như đã ngã của phía sau của bà dựa vào người mình, sau khi mẹ Thẩm được cô đỡ lấy cũng vuốt ng mà thở từng ngụm một.
“Tôi mặc kệ! Lão Trịnh, anh cũng đã chứng kiến Sơ Vân lớn lên mà! Nó còn nhỏ như vậy, làm sao có thể! Nhất định anh phải giúp tôi!” Mẹ Thẩm ôm lấy ng, sau khi thở dồn dập thì kiệt lực bình tĩnh lại khẩn cầu người bạn lâu năm.
“Lão Trịnh à” lúc này ba Thẩm cũng hoàng hồn lại từ cơn khiếp sợ, nhìn bạn mình lên tiếng.
“Không làm được đâu.” Lão Trịnh khẽ lắc đầu.
“Chẳng những không thể làm giải phẫu mà còn phải bảo vệ đứa bé này trước đã.”
“Thai nhi đã gần bốn tháng rồi, cuốn rốn cũng đã dài ra, bây giờ mà bỏ đi thì chỉ có thể tiến hành ***.” Ông tỉnh táo lại lên tiếng giải thích.
“*** thì ***! Đau đớn nhất thời còn hơn cả đời đau đớn!” Không đợi ông ta nói xong, mẹ Thẩm đã cắn răng lên tiếng.
“Nhưng tình hình không cho phép!” Lão Trịn*** nề trả lời bà một câu.
Ông ta hít một hơi, nói tiếp, “Con bé bị nhau tiền đạo! Nếu tùy tiện làm phẫu thuật sẽ xuất huyết rất nhiều, có khả năng rất lớn sẽ không thể sinh nở được nữa!” (nhau tiền đạo là bánh nhau nằm trước đường đi của thai nhi khi sanh ngã âm đ*o thay vì bình thường nhau thường bám ở vùng đáy hoặc thân cổ țử çɥñğ)
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh lần nữa. Nửa ngày sau mới vang lên giọng nói run rẩy của mẹ Thẩm, “Tại sao có thể như vậy chứ?”
“Thân thể Sơ Vân vẫn chưa dậy thì hết, có thai quá sớm đối với cháu nó mà nói là một rủi ro rất lớn cho nên mới tạo thành tình huống này. Thai vị cũng chưa xác định được, cuống rốn đã dài đến thành țử çɥñğ, nếu tình hình sức khỏe của cháu tốt thì cũng không phải không thể làm phẫu thuật nhưng bây giờ sức khỏe của cháu…” Lão Trịnh đẩy mắt kính, hạ thấp giọng nói, “Cháu nó còn nhỏ tuổi, thành țử çɥñğ còn yếu, sảy thai hay *** đều sẽ xuất huyết rất nhiều, hậu quả thiết nghĩ sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Nếu bồi dưỡng sức khỏe tốt sẽ có thể làm phẫu thuật sao?” Thẩm Lan nhíu mày hỏi, cô chưa từng sinh con nên không hiểu những thứ này.
“Khi thai nhi được 28 tuần cuống rốn sẽ không phát triển dài thêm nữa nhưng đến lúc đó thai nhi đã được bảy tám tháng, nếu làm *** thì tổn thương đối với sức khỏe Sơ Vân còn lớn hơn sinh sản, làm bác sĩ tôi không đề nghị như vậy.”
Ba Thẩm nhận lấy kết quả từ bạn rồi cúi đầu chậm rãi xem, càng xem lòng càng thấy sợ.
Thẩm Lan cũng cứng họng, một câu cũng nói không nên lời.
Chỉ có mẹ Thẩm im lặng một lát rồi nói như chém đinh chặt sắt, “Phải xóa sạch!” Bà hơi giương cằm lên, tỉnh táo nói.
“Bà xã” ba Thẩm vươn tay vịn chặt cánh tay bà, muốn nói gì đó nhưng lại bị bà lờ đi.
“Tôi là mẹ của Sơ Vân, so với bất kì ai tôi đều không hy vọng nó bị thương tổn!” Mẹ Thẩm nhìn ba người khác đứng trong phòng, hít một hơi thật sâu, “Nhưng đứa bé kia nhất định không thể giữ lại!” Trên mặt bà hiện lên nỗi thống hận cực kì.
“Con gái của tôi, bản thân nó vẫn còn là một đứa trẻ!”
“Con đường đời của nó còn dài vô số kể! Chẳng qua là trên đường đời nó chỉ gặp phải một ngã rẽ thôi! Tôi quyết không cho phép tương lai con của tôi để lại một vết nhơ vĩnh viễn không thể rửa sạch được!”
Mẹ Thẩm liếc nhìn mọi người chung quanh, vừa tỉnh táo vừa tàn nhẫn nói với lão Trịnh, “Nếu như anh không muốn giúp tôi, tôi sẽ tìm bác sĩ khác. Đợi cho Sơ Vân tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa sẽ cho nó làm phẫu thuật, chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị thì nhất định Sơ Vân sẽ không sao!”
Lão Trịnh há hốc miệng, lắc đầu muốn nói gì đó.
“Tôi không đồng ý!” Thẩm Lan nhíu mày lớn tiếng phản đối.
“Chị dâu à, em cảm thấy hẳn là phải nghĩ đến thân thể của Sơ Vân trước.” Cô nhìn về phía chị dâu sắc mặt cực kì tỉnh táo nhưng thật ra thân thể đã run rẩy, thành khẩn khuyên bảo.
“Không” Mẹ Thẩm quay lại thật mạnh nhìn cô, đáy mắt nhóm lên một ngọn lửa.
“Dù cho thân thể sẽ phải chịu một ít tổn hại thì nhất định Sơ Vân cũng sẽ hiểu! Tôi tuyệt đối không cho phép…” Bà liếc nhìn ba người trong phòng, gương mặt méo mó, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều khắc sâu ý niệm trong đầu bà.
“Quyết không cho phép con của tôi sinh ra cái thứ nghiệt chủng đó!”
Nghiệt chủng.
Không biết từ khi nào cô gái nhỏ đã nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, lúc xuyên qua khe cửa nghe thấy hai chữ kia của mẹ, thân thể nhỏ gầy mặc bộ quần áo bệnh nhân thùng thình bỗng chấn động.
Cô…mang thai sao?
Cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé ra xoa xoa bụng mình. Chỗ đó vẫn không mang lại cảm nhận sâu sắc gì, hơn nữa sờ vào vẫn bằng phẳng.
Nhưng mà bên trong….có một đứa trẻ sao?
Cô chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ ra, mọi người trong phòng khách cùng đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.
Sơ Vân dùng tay vịn lấy khung cửa, sắc mặt trắng bệch khẽ gọi một tiếng, “Mẹ”
***
“Sơ Vân, cháu vào đây tự quyết định đi!” Lão Trịnh cầm lại kết quả rồi rời khỏi phòng bệnh. Chuyện này mặc kệ có quyết định thế nào thì đối với Sơ Vân mà nói đều là một loại thương tổn, ông không có tư cách thay nhà họ Thẩm đưa ra quyết định, chỉ có thể rời khỏi đây trước.
Trong căn phòng nhỏ, mẹ Thẩm kéo con gái ngồi xuống chiếc ghế salon mềm mại, ba Thẩm và Thẩm Lan cũng ngồi đối diện. Nếu Sơ Vân đã biết hết thì chuyện này cũng không phải gạt cô nữa.
Sau khi mẹ Thẩm giảng giải một đống đạo lý nhân sinh tương lai này kia xong đã lên tiếng bảo cô hãy quyết định số phận của mình. Đứa bé này là một sự sỉ nhục của nhà họ Thẩm, trên người đứa con gái hoàn mỹ của bà dính một vết bụi, bà nhất định phải quét sạch nó. Con gái bà làm sao có thể sinh ra một đứa không rõ lai lịch, có lẽ là đứa nghiệt chủng của một thằng đàn ông đê tiện chứ!
Loại bỏ nó rồi, quên đi cơn ác mộng hơn nửa năm nay, sau đó con gái của bà có thể đi học, phát triển, kết hôn, sinh con. Bà rất chắc chắn Sơ Vân sẽ không chút do dự mà làm phẫu thuật. Đây là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, bà hiểu nó nhất. Từ nhỏ đến lớn nó đều biết nghe lời, chưa bao giờ cãi lời bà, cũng tuyệt đối sẽ không có ngoại lệ.
Ở sâu trong lòng ba Thẩm cũng cảm thấy đứa bé là một sự sỉ nhục nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đối diện con gái, không nói một lời.
Chỉ có Thẩm Lan mang vẻ mặt phức tạp nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của Sơ Vân, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.
Sơ Vân ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn mặt mẹ mình. Cô mới 16 tuổi, làm sao có thể sinh con được chứ? Cô rất sợ sinh con, rất sợ đau, rất sợ ánh mắt xem thường của mọi người. Đương nhiên cô phải làm phẫu thuật, phải xóa bỏ đứa con này.
Mẹ đã nói chỉ cần ngủ một giấc, có lẽ sẽ hơi đau một chút nhưng sau khi tỉnh lại mọi việc đều sẽ được giải quyết. Sau này cô sẽ tiếp tục đi học, học tập cùng với bạn bè, cùng họ đi dạo phố, trải qua cuộc sống yên ổn vốn thuộc về cô.
Khu rừng rậm thần bí, biển hoa sáng lạn cùng lắm cũng chỉ là một giấc mơ cô từng trải qua mà thôi. Người đàn ông từng làm cho cô đau đớn, từng khiến cô phải khóc, khiến cô yêu thương cùng lắm cũng chỉ là một phút chệch đường ray trên con đường vận mệnh, chỉ từng ngẫu nhiên giao nhau với cô thôi.
Bây giờ cô đã về nhà, cuộc sống của cô đã khôi phục lại quỹ đạo, không thể giao nhau với hắn nữa.
Sơ Vân mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn mọi người trong phòng khách, cô không nghe thấy bọn họ nói gì cả. Vì sao mặt mẹ lại căng thẳng như vậy? Miệng bà lúc đóng lúc mở, bà đang nói gì vậy?
Con không muốn sinh con, không phải con vừa nói sẽ làm phẫu thuật sao? Nhưng vì sao họ còn truy vấn cô?
“Sơ Vân? Sơ Vân? Con nói đi!” Mẹ Thẩm nhìn ánh mắt mờ mịt của con gái, không nhịn được lắc lắc đôi vai gầy của cô.
“Chị dâu chị đừng ép nó.”
“Sơ Vân à con đừng sợ, mẹ sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con.”
Mẹ Thẩm và Thẩm Lan mỗi người một câu, căn phòng nhỏ lại bắt đầu ầm ĩ.
Cô gái với vẻ mặt mờ mịt nhìn mẹ mình, cô há miệng muốn nói sẽ nghe lời mẹ nói, đồng ý làm phẫu thuật, nhưng môi mấp máy một lúc lâu cũng không thể nói ra bất kì chữ nào.
Cô nhìn mọi người, hàng mi dài có hơi rung rung, nhanh chóng trở nên ươn ướt, hơi nước đọng trên mí mắt biến thành từng giọt nước mắt lớn, mãnh liệt lăn từ hốc mắt xuống.
Mẹ Thẩm và mọi người giật mình nhìn cô đau đớn khóc.
“Mẹ” nước mắt cô chảy dài nhìn ba mẹ và cô mình, đôi đồng tử hiện lên một vẻ bi thương.
“Con không làm phẫu thuật đâu.” Cô ngồi ở đó, thân thể rung động, cả người mặc một bộ quần áo bệnh nhân gần như lọt thỏm vào ghế salon.
“Con nói cái gì?” mẹ Thẩm không thể tin được nhìn con gái.
“Con không muốn làm phẫu thuật đâu.” Môi cô run rẩy, nói thêm lần nữa.
Trước ng áo cô sớm đã bị nước mắt thấm ướt, nhưng đôi mắt to xinh đẹp của cô vẫn không ngừng rơi lệ, từng giọt từng giọt một chạy dọc theo gò má tái nhợt chảy xuống quai hàm trắng nõn rồi thấm ướt cổ áo màu xanh.
Tiền đồ của cô, tương lai của cô có lẽ sẽ vì quyết định này của cô mà bị hủy diệt hết.
Có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không thể đơn thuần hoàn hảo như trước nữa.
Nhưng mà…
Sơ Vân run run dùng tay sờ vào bụng.
Không phải nghiệt chủng, con của anh ấy, không phải là nghiệt chủng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.