Những tưởng yêu nhau và đến với nhau là điều dễ dàng, ai ngờ... mọi chuyện không đơn giản như Hạ và Vũ nghĩ. Sự ngăn cấm qua lại của bố mẹ Hạ khiến cho hai người phải suy nghĩ và đau khổ biết bao. Nhất là Hạ, cô đã yêu hết mình, trao đi cả thứ quý giá nhất của đời con gái cho Vũ... cô không tiếc điều đó, vì Vũ là người đàn ông mà cô thật lòng yêu thương. Nhưng nếu không đến được với nhau thì.... chuyện sau này cô thực sự ko muốn nghĩ đến.
Dù bố mẹ phản đối nhưng Hạ kiên quyết ko bỏ cuộc, cô không rời xa Vũ, vì lý do gì thì trong lòng cô rõ nhất... Nói nhẹ không được, nặng không xong, bố cô bắt đầu can thiệp vào đời tư của Hạ. Bố mẹ cô là người có địa vị quyền chức ở huyện, cán bộ cấp cao, Hạ có gen thông minh từ bố mẹ nên cô khá lanh lợi, tự lập từ khi còn là sinh viên, ra trường đi dạy tự mua được nhà riêng. Căn nhà Hạ đang ở chính là do cô đi làm và tự mua được.
Khuyên nhủ mà con gái không chịu nghe lời, bố cô bắt Hạ về nhà ở chung với bố mẹ, căn nhà đó ông gọi người đến bán đi. Hạ như phát khùng lên vì sự áp đặt thái quá ấy, cô không ngờ bao năm qua bố mẹ nuông chiều và tôn trọng ý kiến cô bao nhiêu..
Thì giờ đây lại áp đặt bấy nhiêu, vô lý hết sức vô lý. Cô giận không thể tranh luận tay ba với bố mẹ của mình, bởi cô hiểu họ là người thân sinh ra cô, có ngăn cản cấm đoán cũng là vì tốt cho cô mà thôi... Nhưng con gái đã trót yêu rồi thì mấy tâm tư đó của bố mẹ cô đâu có để vào đầu tí nào. Chỉ thấy lời bố mẹ thật quá đáng mà thôi.
Hạ về nhà bố mẹ ở thành ra cô ko còn cơ hội gặp gỡ Vũ nhiều như trước, chỉ tranh thủ lúc tan làm hẹn nhau đi cafe, trà đá vớ vẩn... điện thoại thì ko dám liên lạc. Bởi điện thoại cố định nếu gọi qua bên Vũ thì bố mẹ cô chắc chắn biết được... nên cứ về đến nhà là Hạ lủi thủi trốn vô góc phòng tiu nghỉu, hy vọng một ngày nào đó bố mẹ hao tâm chuyển ý.
Vũ thì buồn thiu, hằng ngày anh đi làm về mong ngóng đc gặp Hạ biết bao, cứ đến cổng trường chờ đợi. Tranh thủ gặp gỡ một chút thời gian quý báu... một chút thôi mà bịn rịn không nỡ về. Bố mẹ cô kiên quyết phản đối như vậy, lại khẳng định anh có vấn đề, nếu như Vũ cứ mặt dày đến ăn vạ xin đc cưới có lẽ ko phải cách hay, ngược lại có khi còn bị đánh giá: thằng này nó Bị Não nặng cũng nên.... bởi vậy hai đứa suy tính đủ điều để làm sao có thể làm bố mẹ đồng ý.
Kế hoạch chưa kịp vẽ ra thì một ngày nọ khi Hạ vừa tan trường về nhà, trong sân xuất hiện một chiếc xe con 4 chỗ sang trọng, nghĩ là khách của bố mẹ nên cô vô tư không nghĩ gì. Bước vào trong, bố cô đang ngồi uống nước cùng một thanh niên dáng hơi mập, Hạ lễ phép:
Con chào bố!
Em chào anh!
Thanh niên kia nhìn thấy Hạ thì lập tức mỉm cười và đáp lại:
Hạ đi dạy về hả em?. ?
Bố cô tiếp lời:
Thay quần áo rồi vào phụ mẹ chuẩn bị bữa trưa đi con, nhanh lên, anh Huấn chiều còn bận đi làm nữa.
Dạ.
Hạ vô tư không nghĩ gì, gương mặt lúc này hãy còn chút vui vẻ, cô xắn tay vào làm bếp rất nhanh. Mẹ cô thì nói gần nói xa:
Con thấy anh khách trên nhà thế nào?
Ui giời. Bạn của bố có bao giờ con để ý đâu mẹ. Toàn mấy ông khô khan thôi mà...
Mày... thật là!
Mẹ cô bĩu môi.
Khô khan nhưng người ta làm ở ngân hàng mình đấy, giỏi thế chứ, mới có tí tuổi đã mua được xe hơi rồi. Con xem, bố mày làm bao năm rồi còn chả dám mua xe...
Mẹ ơi... xe pháo có quan trọng gì đâu hả mẹ... giàu có thì đã sao. Nhà mình gần cơ quan, bố mẹ đi về bằng xe máy cũng được mà...
Nhưng nhà mình có thiếu tiền đâu.. mẹ cũng thích mua con xe chạy cho đã...
Hạ chẳng để ý đến lời mẹ nữa, cô nghĩ đó chỉ là chuyện nói cho vui mồm vui miệng, nhưng mẹ cô thì khác. Ý tứ của bà là, ưng thanh niên đi ô tô này, làm ngân hàng,... như thế với ông bà là oai lắm. Cả bữa cơm, thanh niên dáng mập cứ chen ngồi bên cạnh Hạ, cô có chút ngạc nhiên. Song cô nghĩ rằng bạn của bố nên phải giữ lịch sự, Hạ vui vẻ cho qua bữa, nhưng anh ta thấy Hạ e thẹn thì lại được đà. Liên tục gắp thức ăn cho cô, suốt bữa chỉ chăm chú hỏi chuyện:
Em đi dạy ở trường nào?
Chủ nhiệm lớp mấy?
Cuối tuần em có rảnh không?
Em có biết món ăn ABC ở nhà hàng XYZ ngon thế nào ko, hôm nào anh dẫn em đi...
Bố mẹ Hạ vừa ăn vừa nhường lời cho ông con rể hờ mà ông cố ý sắp đặt cho con gái. Thấy thanh niên này săn đón con gái mình như vậy ông hài lòng lắm. Buổi chiều Hạ đi làm, anh Huấn đề nghị được đưa cô tới trường, vì tiện ghé ngang qua nên Hạ khó từ chối. Khi Hạ xuống xe anh ta còn nói thêm câu khiến cô nghe mà nổi da gà:
Em vào đi, chiều tan làm anh lại qua đón em. À chiều chúng mình cùng đi đạp vịt nhé!
Dạ. Chào anh!
Hạ đã mơ hồ hiểu được sự gặp gỡ ngày hôm nay rồi, thanh niên dáng mập này chắc chắn không phải bạn bè gì của bố, anh ta chính là người mà bố muốn chọn làm con rể. Chẳng có bạn bè nào mà cả bữa cơm không nói chuyện với bố mẹ câu nào, đã vậy còn săn đón cô hết mực nữa. Haizz, Vũ của cô có gì ko tốt chứ? Anh ko may bị người ta hãm hại thôi mà, nghề nghiệp cũng ổn định đâu thua kém ai. Sao bố mẹ cô lại cổ hủ như thế???
Chiều hôm ấy vừa lúc tan trường thì Vũ đến đón Hạ đi chơi, thấy cô đi bộ ra ngoài anh ngạc nhiên:
Xe em đâu? Sao hôm nay lại đi bộ thế?
Xe em ở nhà. Nay có anh bạn của bố em ghé qua nhà ăn cơm, tiện đường nên đưa em đi làm luôn.
Mình đi nhanh đi anh kẻo anh ta lại tới đó!
Ừ em ngồi lên đi!
Hạ ngồi sau chiếc xe đạp phượng hoàng của Vũ, xe cũ tải nặng nên nó kêu cót két cót két... nhưng ngồi sau người mình yêu thì xe có tồi tàn hơn nữa Hạ vẫn thấy thích. Lẻn vào góc tối của quán cafe, Hạ tranh thủ ôm Vũ thật lâu. Từ lúc bị bố mẹ cấm đoán, cả hai chưa được gần gũi nhau chút nào cả, cô nhớ cái thân thể rắn chắc này biết bao. Vũ cũng thế, anh nhớ Hạ, ước được ở bên cô hằng đêm... Nhìn ngó nghiêng không có ai ở gần, Vũ cúi đầu và hôn lên môi cô, Mỗi ngày gặp nhau chỉ được làm thế này, nụ hôn đắm đuối vẫn ko lấp đầy được nỗi nhớ nhung của cả hai.
Đúng lúc cả hai đang ôm hôn say đắm thì có tiếng nói ồn ào từ bên ngoài vọng vào, một lát nữa Hạ chột dạ, bởi tiếng nói này nghe quen quen, dường như là giọng của bố cô. Không phải dường như mà chính xác là thế! Hạ buông Vũ ra, cô nhìn về phía cửa, quả không sai, bố cô hăm hở tiến vào, không biết ông đến đây có việc gì, tuy nhiên để ông bắt gặp cô đang đi hẹn hò với Vũ khiến cô thấy run run...
Bố Hạ tiến đến gần, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ:
Anh kia, tôi đã nói với anh thế nào?
Tránh xa con gái tôi ra, tôi đã nói dứt khoát là tôi không gả con gái tôi cho người như anh đâu. Từ bỏ đi!
Hạ?
Dạ.
Đứng dậy theo bố về nhà. Con gái con đứa hư hỏng, đi làm ko về nhà mà la cà theo mấy đứa mất dạy! Đứng lên khẩn trương.
Hạ sợ tái mét mặt, cô khép nép đứng dậy đi theo bố ra về, Vũ ngồi ૮ɦếƭ trân ở đó nhìn theo bóng cô mà tay chân rụng rời. Anh thấy mình sao hèn quá, tại sao không đáp trả lại lời của bố cô, tại sao lại chịu sự khinh thường và mỉa mai ấy??
Vì anh không có gì để cãi lại cả? Chuyện trước đây xảy ra với anh như một cái gì đó gọi là vết nhơ cuộc đời, dù anh ko muốn nhưng làm sao anh có thể ngăn cản được suy nghĩ của mọi người đây??? Hạ về rồi, Vũ cũng lủi thủi đi về nhà, từ lúc ấy anh như người mất hồn, không tập trung vào việc gì được cả, gần như là suy sụp hoàn toàn. Hạ bị bố mẹ quản chặt như vậy, từ đây cơ hội gặp lại nhau e là cũng khó khăn hơn rồi.
Tối hôm ấy Hạ bị bố giáo huấn cho một bài ca nhạc, dù ko phải lần đầu nghe nhưng những từ nói đay nghiến, chỉ trích quá khứ của Vũ, về đứa con trai của anh nữa... khiến cô mệt mỏi. Dù Hạ cố gắng giải thích và nói tốt cho anh nhưng vẫn ko làm ông xoay chuyển quyết định. Trong lời nói của Bố, Hạ đã vô tình đoán ra được vì sao hôm nay ông biết cô và Vũ đi hẹn hò riêng.
Có lẽ lúc chiều đưa Hạ đi làm Huấn đã hẹn sẽ về và qua đón cô đi đạp vịt ở công viên. Nhưng Hạ đã quên mất ngay khi Vũ xuất hiện, Huấn đến tìm nhưng Hạ ko còn ở trường nên anh bỏ đi cafe với bạn bè và vô tình gặp Cô đi hẹn hò với bạn trai. Anh tức giận vì bố Hạ muốn gả con gái cho mình mà giờ lại thấy cô đi hẹn hò với người khác... nên anh báo cho bố Hạ biết để tới dạy dỗ lại con gái mình... Kết quả là bây giờ cô ngồi thu lu không dám ngửng mặt lên mà nghe bố mắng chửi nữa.
Bố Hạ sợ ko sớm quyết định thì Vũ vẫn sẽ quấy rầy đến cuộc sống của con gái mình. Bởi vậy ông bà âm thầm tính toán chuyện cưới xin cho Hạ và Huấn. Ngày ăn hỏi và ngày cưới được định sẵn, Hạ bị quản thúc chặt giờ giấc đến trường và về nhà, cô bực đến phát cáu, tâm trạng tồi tệ không sao diễn tả được. Huấn thì đắc ý, anh truyền tin đi khắp bạn bè về đám cưói như mơ với cô giáo trẻ xinh đẹp.
Đến ngày ăn hỏi thì bỗng nhiên cô dâu mất tích, bố mẹ Hạ như ngồi trên đống lửa. Lo lắng cho sự an toàn của con thì ít mà họ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng thì nhiều. Bố cô sợ bẽ mặt với gia đình nhà trai, lại sợ bạn bè đồng nghiệp chê cười vì dạy dỗ con không tốt nên ráo riết cho người đi tìm con gái về.
Vũ thì như người mất hồn, anh buồn vì mình ko thể làm gì khi người con gái anh yêu bị gả cho người khác. Mẹ Vũ cũng buồn, biết hai đứa yêu nhau, nhưng lý lẽ của bố mẹ Hạ như vậy... bà biết giúp con trai mình thế nào.
Đêm trước ngày ăn hỏi, chờ gia đình ngủ say, Hạ lén xuống nhà bếp uống nước, cố ý tạo ra tiếng động xem có ai biết gì không. Nào ngờ ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho ngày lễ ăn hỏi nên ngủ rất sâu, ko ai nghe thấy tiếng động. Nhân cơ hội, Hạ trèo cổng ra khỏi nhà. Trong đêm tối, Hạ run rẩy sợ hãi. Cô sợ bóng tối, sợ ma, Hạ chưa bao giờ đi một mình ngoài đường vắng vào khung giờ khuya thế này. Từ nhà cô đến nhà Vũ tận 5km, Hạ vừa đi vừa chạy, cô sợ có ai đó đi theo mình... nên cắm đầu bước thật nhanh.
Bây giờ cô còn có thể đi đâu được nữa, chỉ có đi tìm Vũ thôi, lúc này cô ước được ở bên anh, cùng anh chia sẻ nỗi sợ hãi và cô đơn này. Nhưng rồi Hạ nghĩ, một chút sợ hãi này sẽ ko thấm vào đâu nếu cô cứ ở nhà và ngoan ngoãn chịu sự sắp đặt của bố mẹ, lấy Huấn. Một người đàn ông mà cô ko hề có tình cảm, cuộc sống sau này ắt sẽ nhạt nhẽo vô cùng... Nghĩ vậy Hạ ko thấy sợ nữa, cô vững tin hơn, cố gắng đi nhanh để tìm đến nhà Vũ, cùng anh nghĩ cách giải quyết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.