Chở cô về đến nhà an toàn, Lâu Vĩnh lúc này mới trở lại công ty xử lý một số văn kiện còn tồn đọng.
Nhưng còn chưa ngồi ấm cái ghế, bên ngoài đã truyền vào một tràn gõ cửa.
Không phải là gõ, chính xác hơn nên dùng từ đập.
Mà người đập cửa này, đáng lý ra nên ở nước khác, điều khiển công ty NN mà Lâu Vĩnh đã giao phó, Độ Ngôn.
Vừa nhìn thấy bản mặt của người xuất hiện, Lâu Vĩnh hơi cau mày, âm thanh phát ra có chút bực bội.
"Tôi bảo với cậu không cần phải về thành phố V này mà.
Có chuyện gì thì cứ bàn bạc online là được rồi."
Độ Ngôn nghe được sự hời hợt trong lời nói của lão đại, cậu không nhịn được mà cáu giận.
"M.ẹ kiếp, lão đại, dù gì tôi cũng đường đường là người thừa kế của một gia tộc danh giá, ngài cho tôi chút sĩ diện không được hay sao? Bây giờ ngài ở đây cùng bé con của ngài tình chàng ý thiếp mặn nồng, còn lại công việc của NN cũng như tổ chức mật thì sao?! Nói cho ngài biết, cũng bởi vì ngài mà sợi tơ hồng vừa nối của tôi đã không cánh mà bay."
Vừa nói, Độ Ngôn vừa khoanh tròn tay lại, khuôn mặt vênh lên vẻ bất cần đời.
"Nếu ngài không bồi thường thì tôi xin nghỉ việc, tôi thà trở về nhà thừa kế công ty của mình còn hơn bị ngài bóc lột sức lao động."
Nhưng dường như mọi uất ức kể khổ của cậu đem ra trước mặt Lâu Vĩnh giống như lông vũ vậy, thổi hơi nhẹ đã biến mất không còn vết tích.
Lâu Vĩnh ngoài cái nhìn đầu tiên ra, thì toàn bộ thời gian còn lại đều nhìn vào sổ sách trên bàn, còn không ngước mắt nhìn lấy thanh niên trai tráng trước mặt dù chỉ là một lần.
Khiến Độ Ngôn dù đã trưng ra bộ dạng kháng nghị hết mức, lại hoàn toàn không thu về kết quả gì.
"Cậu nói xong chưa?"
"Ngài...!Ngài...!Ngài không sợ tôi thật sự nghỉ việc hả?!"
"Cậu dọa bao nhiêu lần rồi nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy một cái đơn xin nghỉ việc chính thức của cậu."
Độ Ngôn nghe thấy lời tuyệt tình của lão đại, ngoài mặt bức xúc, trong lòng một tầng nước mắt đã rơi.
Được lắm, Lâu Vĩnh đối với cậu hoàn toàn vô tình.
Được rồi, để cậu tìm giấy 乃út viết đơn ly thân à nhầm đơn nghỉ việc ngay và luôn cho nóng!
Tuy suy nghĩ muốn lật đổ chính quyền là thế, nhưng sau cùng lại Độ Ngôn vẫn phải cắn răng tiếp tục trở về với công việc của mình, đặt tập hồ sơ mang trong người xuống bàn, cậu bắt đầu báo cáo.
"Ngài đợi đó, lần sau Độ Ngôn này nhất định sẽ mang cho ngài một đơn thôi việc đúng nghĩa! Còn bây giờ thì...!Đây, kết quả điều tra của tổ chức, đã xác mimh được số tiền bị thâm hụt kia vào túi của ai rồi.
Aiza, nói sao ta, người thân gia đình ấy mà, ngài nhẹ tay chút là được."
Khóe môi nhếch lên, cười như không cười mà nhìn tới tập hồ sơ kia.
Lúc này đôi mắt lam mới nhìn về phía Độ Ngôn, nét mặt lạnh nhạt chậm rãi hỏi.
"Tên?"
"Lâu Chính Thần."
"Không quen biết."
"Aiza, ngài đừng làm người ta tổn thương vậy chứ.
Người kia theo vai vế thì ngài nên gọi người ta một tiếng chú Lục đấy."
Vừa nói, Độ Ngôn còn không quên cất tiếng cười khanh khách, tự nhiên ngồi xuống ghế rồi tiếp tục khai báo.
"Ông nội của ngài trước khi ngắm gà *** lại có thể tinh lực dồi dào mà tạo ra một baby ngoài giá thú, thua cha ngài đến 20 tuổi haha.
Sau đó theo motip cũ, ân oán địa vị gia tộc, vài năm sau người phụ nữ lên giường kia dắt theo con nhỏ muốn một khoản bồi thường thích đáng, thật buồn thay lúc này ông nội ngài đã lên chầu ông cố của ngài rồi.
Bà nội ngài vì thương đứa nhỏ, dù sao người có tội cũng đã ૮ɦếƭ, vậy nên bà ấy đã đáp ứng nhu cầu tiền bạc cho người phụ nữ kia.
Nhưng mà lòng tham vô đáy, người phụ nữ đó càng ngày đòi càng nhiều, cha của ngài bởi vì chán ghét thói ỷ tiền của người khác sống mà cho một lần số tiền lớn rồi tống cổ đi.
Ngài biết mà, tiền nào tiêu chả hết, vì hết tiền nên trà trộm vào Lâu thị, nhờ khuôn mặt cùng dòng máu, cha ngài châm chước cho làm...!Lại không ngờ được việc mình đang nuôi ong tay áo haha."
Kể một mạch dài nhưng Độ Ngôn lại không có cảm giác mỏi miệng, chính xác hơn là cậu còn vô cùng khoái trí với chuyện hài như thế này.
Lâu Vĩnh đối với chuyện này quả thực lần đầu nghe đến, thì ra đây chính là nguyên do mà lúc hắn còn nhỏ luôn được cha dăn dạy không bao giờ được giống ông nội...!Bất quá Lâu Hà Uy cũng không phải người sẽ vì người thân mà bỏ mặc không để ý...!Lâu Chính Thần này khả năng cao đã cùng ai đó hợp tác.
Nhìn về phía Độ Ngôn đang cười ngạo nghễ, Lâu Vĩnh khẽ hắng giọng gọi cậu.
"Đã tìm ra đồng bọn chưa?"
Nụ cười ngả ngớn của Độ Ngôn lúc này đã chậm rãi thu lại, dưới đôi mắt kia là tia sát ý không thèm che dấu.
"Cũng là người quen đấy, Vương Hào Kiệt."
Lâu Vĩnh nhướng mày, sâu trong ánh mắt là tia cảm xúc quỷ dị.
"Chậc, bản tính khó dời."
"Năm đó hắn ta thuê người tới mưu sát ngài.
Lần này lại tìm cách đạp đổ Lâu thị, không thể hiểu được thằng cha đó thích ૮ɦếƭ như thế nào nữa."
"Vậy còn NN thì sao?"
"Đang giải quyết tốt, bất quá mấy tuần rồi tôi không nhìn thấy động tĩnh nào của Hoắc Kỳ Vũ."
"Tiếp tục theo dõi rồi báo lại tình hình cho tôi, cậu ta không dễ lui như vậy đâu.
Còn cậu, lo trở về NN đi, 1 tuần nữa sẽ cho cậu nghỉ phép." - Ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, phát ra âm thanh thâm thúy.
Độ Ngôn nhún nhún vai, có nghỉ phép hay không thì cậu vẫn phải vác mặt mo tới công ty mà thôi.
Lâu Vĩnh thừa biết như vậy nên mới cho điều kiện như thế.
Nhưng biết làm sao được, cậu không thể trở về quá khứ và kêu Độ Ngôn năm 16 tuổi đừng chọn vị huynh đài này làm lão đại của hắn được, đành chịu thôi haiz...
Tuy nhiên trước khi đi, Độ Ngôn không quên nhắc Lâu Vĩnh một chuyện.
"Ngài lo để ý Hứa Thanh Thanh đi, tôi thấy cô ta cùng với người của Phó gia giao lưu với nhau đấy.
Trông khuôn mặt gớm ૮ɦếƭ đi được."
Lâu Vĩnh nghe vậy chỉ cười, lại xua tay kêu cậu ta mau rời đi.
Hứa Thanh Thanh và Phó Diệu Nghiên sao? Hắn có nên lợi dụng bọn họ để đi tiếp bước nữa với bé con không nhỉ?.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.