"Bé cưng, nhận ra anh không?"
Ánh Huyền giật bắn mình. Cô lập tức ngẩng đầu dậy thì chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Thiện Nhân.
Lúc này Ánh Huyền mới nhớ ra. Giọng nói này rõ ràng là của người yêu cô. Khi nãy nghe anh giới thiệu tên sao cô lại không nhận ra chứ.
Nhìn người con trai bằng xương bằng thịt trước mặt, Ánh Huyền vẫn chưa hết kinh ngạc. Yêu xa bao lâu nay, hôm qua mới nói chia tay thì hôm nay anh lại xuất hiện trước mặt cô. Ánh Huyền cảm thấy không chân thực.
Đã thế, Thiện Nhân còn được cô chủ nhiệm xếp ngồi cạnh Ánh Huyền khiến cô rầu rĩ cả buổi.
"Anh biết anh đẹp trai, nhưng bé đừng nhìn anh như thế, anh ngại."
Giọng nói đầy ý trêu chọc của Thiện Nhân vang lên kéo Ánh Huyền về thực tại. Cô lập tức lúng túng rời mắt đi.
Dù sao cũng đang ở trong lớp nên Thiện Nhân không làm gì quá đáng. Chỉ là thi thoảng anh lại liếc Ánh Huyền khiến cô thấy chột dạ.
Đến khi tiếng trống ra chơi vang lên, Ánh Huyền vốn định trốn ra ngoài thì lại bị Thiện Nhân tóm lại. Anh áp sát cô rồi híp mắt hỏi:
"Bé cưng, em chạy đi đâu thế?"
"Anh... Cậu..."
Vì không biết phải xưng hô thế nào nên Ánh Huyền lắp bắp nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Trước kia cô vẫn xưng anh em với Thiện Nhân. Nhưng đó là qua tin nhắn nên cô thấy bình thường. Giờ người ở trước mặt làm cô thấy ngượng ngượng kiểu gì ấy.
"Bé cưng sao thế? Gặp anh không vui hả?"
Thiện Nhân dí sát mặt mình vào mặt Ánh Huyền hỏi. Cô giật mình vội đẩy anh ra rồi nói:
"Đây là lớp học, cậu đừng như vậy."
"Không ở trong lớp học là được chứ gì?"
Dứt lời Thiện Nhân liền bế bổng Ánh Huyền lên đi ra ngoài trước con mắt kinh ngạc của học sinh trong lớp.
Đến khi Ánh Huyền phản ứng lại thì thấy chính mình đang được Thiện Nhân ôm bế vào phòng hiệu trưởng.
"Cậu làm gì thế? Bỏ tôi xuống. Đây là phòng hiệu trưởng đấy. Cậu đưa tôi vào đây làm gì?"
Sau khi đặt Ánh Huyền lên ghế, Thiện Nhân mới lên tiếng:
"Đương nhiên là để hỏi tội bé cưng. Nói đi, tại sao lại muốn chia tay anh?"
"Tôi..."
Ánh Huyền ngập ngừng mãi cũng không biết phải nói gì.
Thiện Nhân thấy vậy liền nâng cằm cô lên híp mắt nói:
"Sao thế? Bé cưng có chuyện gì khó nói hả?"
Nghe anh hỏi thế, Ánh Huyền càng khó mở lời. Cuối cùng cô quyết định im lặng luôn.
Thiện Nhân không hỏi được gì đành phải nói:
"Bé cưng cứ suy nghĩ kỹ đi rồi cho anh câu trả lời. Nếu không trả lời được thì anh sẽ đến nhà hỏi mẹ em đấy."
"Không được!"
Nghe Thiện Nhân nhắc đến mẹ mình, Ánh Huyền lập tức phản đối. Đùa gì chứ, anh mà làm vậy có khi chọc tức mẹ cô rồi bà ấy bắt cô chuyển trường luôn ấy chứ.
"Bé cưng phản ứng mạnh như thế làm gì? Hay là... Chuyện em chia tay anh liên quan đến mẹ em?"
Thiện Nhân xoa cằm nói ra những suy đoán của mình. Ánh Huyền không dám thừa nhận nên cô vội vã tìm cớ để chuồn:
"Tôi về lớp trước."
Nói xong, Ánh Huyền đứng phắt dậy chạy một mạch ra ngoài như bị ma đuổi. Ai ngờ vừa ra đến cửa ***ng trúng thầy hiệu trưởng.
"Em xin lỗi thầy!"
Thầy hiệu trưởng chưa kịp phản ứng gì thì Ánh Huyền đã chạy biến. Ông chỉ biết lắc đầu rồi đi vào phòng. Thấy thằng con quý tử của mình đang ngồi vắt vẻo trên ghế ông liền không nhịn được mà hỏi:
"Mày làm gì mà con dâu của bố chạy trối ૮ɦếƭ thế kia?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.