"Huyền, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, mày có nghe không hả? Ai cho phép mày yêu đương?"
Bà Phượng vừa chỉ tay vào điện thoại vừa giận dữ nói.
"Sao mẹ lại động vào điện thoại của con?"
Ánh Huyền giật lấy điện thoại trên tay bà Phượng nói với giọng bực bội không kém.
"Mày con dám nói. Nếu hôm nay mẹ không xem thì mày tính giấu mẹ đến bao giờ hả? Nói đi, mày bắt đầu yêu đương từ bao giờ?"
Bà Phượng nói xong thì nhìn chằm chằm vào Ánh Huyền chờ cô đáp lại. Nhưng Ánh Huyền lại chỉ cúi gằm xuống không chịu hé răng nói lời nào.
Thấy con gái im lặng, bà Phượng liền nghĩ cô muốn chống đối. Thế là bà thẳng tay xách tai cô lên rồi gằn từng chữ:
"Cứng cáp rồi ha? Giờ còn bày đặt khinh mẹ mày không thèm trả lời. Được thôi, mẹ không muốn nhiều lời với mày. Bây giờ lập tức chia tay thằng kia ngay cho mẹ."
Ánh Huyền vẫn ngây ra đấy. Dường như những lời của bà Phượng nói chẳng lọt vào tai cô.
"Không làm được thì để mẹ mày làm."
Bà Phượng thả tai của Ánh Huyền ra rồi giật lấy điện thoại trên tay cô vào messenger ghi hai chữ "chia tay" rồi gửi đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi Ánh Huyền phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong xuôi. Đã vậy bà Phượng còn tịch thu luôn điện thoại của cô.
"Năm nay mày lên 12 rồi. Học hành đàng hoàng vào cho mẹ. Chuyện này mà tiếp diễn lần nữa thì đừng có trách."
Ánh Huyền mệt mỏi trở về phòng. Yêu đương cũng gần một năm, cô cứ nghĩ mình sẽ giấu được mẹ, ai ngờ.
Ánh Huyền yêu xa. Một năm trước hai người quen nhau qua một trận game. Sau một thời gian nói chuyện, họ cảm thấy hợp nên bắt đầu yêu đương. Cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Không ngờ cuối cùng lại kết thúc như vậy.
Vì không có điện thoại, Ánh Huyền cũng chẳng biết phản ứng của người kia ra sao. Nhưng có lẽ anh sẽ dần quên cô đi và có một mối tình mới.
Sáng hôm sau, Ánh Huyền vừa lái xe đến trường thì Lan Anh, bạn thân của cô đã lao ra đầy hớn hở nói:
"Huyền, hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy. Nghe nói là con trai của thầy hiệu trưởng trường mình."
Vì chuyện hôm qua, Ánh Huyền chẳng thèm quan tâm mà về chỗ nằm rạp ra bàn. Thấy biểu hiện lạ của bạn, Lan Anh liền híp mắt lại tra hỏi:
"Bạn tôi hôm nay bị sao thế? Thất tình hả?"
Vốn chỉ muốn chọc Ánh Huyền ai ngờ Lan Anh lại nghe thấy tiếng "ừ" phát ra từ miệng cô. Nhỏ liền trố mắt kinh ngạc nói:
"Mày bị người ta đá rồi hả?"
"Đấy, tao bảo rồi. Mấy thằng đẹp trai có thằng nào mà không đào hoa, đều cả thèm chóng chán thôi. Mày lại cứ đâm đầu vào. Giờ bị người ta đá. Ngu chưa con."
Lan Anh tuôn ra một tràng dài khiến Ánh Huyền đang gục trên bàn phải ngồi dậy giải thích:
"Là mẹ tao đá, không phải anh ấy đá tao."
"Hở?"
Mặt Lan Anh ngệt ra. Thấy vẻ mặt ngu ngơ của con bạn, Ánh Huyền đành nói thêm:
"Mẹ tao biết chuyện tao yêu đương. Nên bà ấy giúp tao đá người ta luôn."
Lan Anh lắc đầu đầu tiếc nuối. Vốn định nói thêm gì đó thì tiếng trống vào lớp vang lên, nhỏ đành lủi thủi về chỗ.
Ánh Huyền lại tiếp tục gục mặt xuống bàn. Được một lúc thì tiếng reo hò của cả lớp vang lên làm cô giật mình. Nhưng Ánh Huyền cũng chẳng muốn để ý vì lúc này tâm trí của cô đang nghĩ đến người nào đó.
Âm thanh ồn ào bỗng biến mất. Cùng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Mình tên Nguyễn Hoàng Thiện Nhân, mong được các bạn giúp đỡ."
Ánh Huyền cảm thấy giọng nói này quen quen nhưng cô lại không nhớ ra từng nghe ở đâu. Đang mải vắt óc ra nghĩ thì bên tai cô lại vang lên giọng nói khi nãy:
"Bé cưng, nhận ra anh không?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.