Trời đã gần mờ tối Linh bỏ chiếc mũ trên đầu xuống đi vào trong quán cháo, bà chủ đang đeo tạp dề thấy cô vào bà cười làm khuôn mặt mũm mĩm thêm thân thiết hỏi:
- Đến rồi à? Ăn tối chưa?
Linh bước vào đáp:
- Dạ cháu ăn rồi.
Chỉ một câu đơn giản lạnh nhạt, bà chủ cũng đã quen nên vẫn luyên thuyên trò chuyện câu được câu không với cô.
Vừa qua Tết quán không đông khách lắm, bà chủ tâm trạng cũng tốt nên cho nghỉ sớm ba mươi phút, Linh dọn hết bàn ghế vào rồi đội mũ lên đi về.
Con đường được ánh đèn vàng nhạt soi sáng, Linh bật đèn đi vào con ngõ tối nhỏ hẹp, tiếng chó sủa vang vọng cô tăng nhanh bước chân, đến khi về đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lau khô tóc rồi mới nằm lên giường ngủ, một hôm qua đi xương cốt rã rời Linh vừa nhắm mắt đã thiếp đi.
Sáng hôm sau vừa lên lớp mọi người đồng loạt nộp vở bài tập Tết môn toán cho Linh, số lượng đã đủ cô ôm một núi vở lên văn phòng giáo viên.
Giáo viên cũng hơn bốn mươi người, nhưng nhà trường nhỏ phòng giáo viên lại chỉ có một nên giáo viên được xếp vào một phòng, Linh mở cửa đi vào đã nghe được tiếng nhắc nhở của giáo viên chủ nhiệm Xuân của lớp 11A1.
- Sao em lại muốn chuyển lớp?
Giọng nói lạnh lùng trầm trầm của thiếu niên vang lên:
- Em không hợp với lớp chọn.
Giáo viên nghe vậy cau mày hỏi:
- Lý do.
Cậu ta tùy ý nói:
- Điểm trung bình học kỳ I của em được 5,5.
Giáo viên tức đến bật cười:
- Chúng tôi đã xem qua học lực của em, đều rất tốt.
Cậu ta lại thản nhiên nói:
- Đấy là từ cấp một, cấp hai.
Chủ nhiệm Xuân đứng dậy đập vào mặt bàn.
- Chị gái của em xin cho em vào lớp chọn tập thể giáo viên đã đồng ý, muốn đổi thì tự đi mà xin hiệu trưởng tôi không giải quyết.
Trung học cơ sở với tiểu học thì có sao, mỗi năm đều xếp loại xuất sắc trên chín phẩy, nói sao chứ làm giáo viên nhiều năm cô cũng đã có ánh mắt nhìn người, một học sinh xuất sắc như Dương cô không thể dễ dàng từ bỏ, mà phải đào tạo ra một học sinh xuất sắc như ngày trước.
Vì cuộc trò chuyện này Linh có hơi tò mò, đặt bài tập xuống mặt bàn quay đầu nhìn thiếu niên đứng trong góc đang nghe giáo huấn kia.
Cô hơi ngạc nhiên, thiếu niên bên kia mặc một bộ quần jean áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, gương mặt cậu rất đẹp, da rất trắng trắng hơn đẹp hơn mấy người cô từng gặp, cô đưa mắt nhìn mái tóc nâu của cậu ta, không biết có phải cảm nhận được hay không, cậu ta quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc nhìn Linh, gương mặt như thế đâu có hợp với một thiếu niên.
Giáo viên môn toán lên tiếng làm cô tỉnh lại từ suy nghĩ.
- Cảm ơn em.
Linh vâng một tiếng rồi quay đầu lại đi ra ngoài, chủ nhiệm Xuân nói thêm vài câu rồi khoát tay, Dương đút tay vào quần đi ra ngoài, nhìn qua ngôi trường nhỏ này rồi đi lên cầu thang tầng hai.
Dương lên lớp nằm xuống bàn ngủ, một lát sau tiếng đập bóng vang lên cậu nhíu mày ngẩng đầu nhìn thiếu niên đầu đinh đang đập bóng chuyền qua lại vào bảng, Quân cũng quay đầu lại nhìn Dương quát.
- Mày nhìn gì mà nhìn.
Dương vẫn cau mày nhìn cậu ta, cậu ta ném bóng chuyền trong tay nện xuống bàn Dương, tiếng động rất lớn mọi người quay đầu nhìn sợ hãi rụt cổ lại.
Quân là đại ca trong trường, ngày xưa giáo viên xếp Quân vào lớp chọn chắc có lẽ là xếp nhầm, cậu ta luôn là thành viên đội sổ của lớp cũng là thành viên nổi bật nhất lớp, hiện tại có một ánh hào quang là Dương đến cậu ta có phần khó chịu nên đang tìm chỗ trút giận.
Dương cười khẩy né nắm đấm đang đến, con trai là vậy nói đánh là đánh.
Dương nheo mắt, giơ nắm đấm lên đáp thẳng vào mặt cậu ta khiến cậu ta lui lại vài bước, nói đến đánh nhau thì cậu cũng là một người dẫn đầu ở trường cũ.
Thấy đánh nhau mọi người đồng loạt chạy ra ngoài để tránh, Dương đạp thêm một lần vào ng cậu ta rồi quay đi.
Quân tức giận đá mạnh chiếc ghế đơn bị đổ hồi nãy đi vang lên một tiếng ma sát lớn, mọi người lập tức cúi đầu không dám nhìn.
Dương đứng trước vòi nước rửa tay, bên cạnh cũng có một học sinh đang đứng rửa tay, cậu đưa mắt nhìn, bên cạnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt không trắng mịn cũng không xinh đẹp lắm chỉ ở mức độ ưa nhìn nhưng khí chất lạnh nhạt rất khác biệt, đủ người ta nhìn mặt là nhớ, quần áo trên người cô đã bị giặt đến bạc màu, chính là cô gái đã nhìn cậu ở trong văn phòng bằng ánh mắt không tốt lắm.
Linh cũng nhìn qua Dương rồi quay đi về lớp.
Dương lên đến lớp mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác, hôm qua nhận lớp mọi người đều rất thích Dương vì cậu có gương mặt rất nổi bật, nhưng hôm nay họ mới biết lớp mình có thêm một thành viên đội sổ mới.
Đại ca trường bị học sinh mới đánh, tin tức hot như thế thì không thể giấu được, hôm sau toàn trường đã biết đến Dương 11A1, có một nhóm fan sắc đẹp còn gọi cậu là hot boy trường.
Dương đeo cặp một bên đi trên sân, mấy học sinh nhát gan không dám nhìn thẳng, nếu đã đánh thắng đại ca trường thì sẽ là đại ca đương nhiệm, nên tránh xa thì hơn.
Dương cau mày đi lên lớp, chị gái cậu đưa cậu đi học ở một trường thị trấn nhỏ như thế vì nghĩ ở đây bình yên, cũng muốn Dương trong tương lai tâm lý sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ được vừa quay về đến nhà giáo viên chủ nhiệm Xuân đã gọi đến nói Dương đánh nhau với bạn.
Hai bên đánh nhau cũng không có gì lớn nên giáo viên chỉ phạt hai người viết bản tường trình, rồi tự bắt tay giảng hoà, chị Khánh gọi điện dạy dỗ Dương hơn ba mươi phút cậu nghe câu được câu không, cũng may chị Khánh lại có việc bận nên tắt máy.
Dương đặt cặp vào ngăn bàn rồi ngồi nhìn những đồng ruộng bậc thang phía sau trường, gia đình cậu là một nhà tài phiệt lớn ở Hà Nội, từ nhỏ đã sống trong cuộc sống hoa lệ, cậu chưa từng thấy một nơi có đồi núi và ruộng bậc thang như vậy.
Con người cũng giản dị không cần phải cạnh tranh khốc liệt để kiếm tiền, không có lợi dụng không có lừa gạt.
Một bóng người che đi tầm nhìn, Dương nhíu mày quay đầu lại rồi nằm xuống bàn, cô gái đang tô son trước cửa sổ thấy Dương không quan tâm thì có hơi tức giận phụng phịu bĩu môi.
Chuyện đánh nhau này An rất hứng thú, sau khi nghe được cô ấy lập tức ríu rít kể tường tận lại những gì nghe được cho Linh, Linh nghĩ đến dáng vẻ như thiên thần của Dương rồi lắc đầu, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.