Dù Vương Thiện có nói thế nào đi nữa thì Tả Mạc vẫn nhất quyết không cho cô bước chân xuống giường dù chỉ là một bước. Hắn cơ hồ là ở cạnh cô cả ngày.
Nhưng cô cũng không phải là kiểu người có thể dễ dàng nghe lời hắn như vậy. Cứ một, hai tiếng cô lại kêu muốn đi vệ sinh một lần. Sau đó là ở lì trong ấy gần 30 phút.
Ờ thì đi xung quanh nhà vệ sinh mấy chục vòng cũng là một cách luyện tập đấy nhỉ..
Lạnh nhạt nhìn Vương Thiện đang nhấp nha nhấp nhổm tính tiếp tục đi vệ sinh, Tả Mạc cảnh cáo một câu:
"Em có tin tôi cho em đi khám thận không?"
Vương Thiện lập tức yên ổn ngồi đung đưa chân.
Một lúc sau, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa. Ngô Duy cùng Ngữ Hàn Phong một người ôm hoa, một người ôm bánh kẹo phi vào. Ngô Duy ngay lập tức rống lên:
"Hú hú hú. Vương Thiện thối tha, bản thiếu gia hảo soái tới thăm bà đây."
Vương Thiện còn chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt trả lời:
"Phòng bệnh có người bện*** đang hấp hối mong Ngô nhị thiếu gia không làm ồn."
Ném bịch bánh kẹo lên giường bệnh, Ngô Duy hừ một tiếng:
"Cho hỏi người bệnh giờ đã thoát cơn nguy kịch hay chưa?"
Vương Thiện vừa nhìn thấy đồ ngọt mắt đã liền sáng lên, gật đầu:
"Đã ổn. Đã ổn. Người bệnh giờ rất khỏe."
Ngô Duy nhìn cô vui vẻ như vậy tâm tình cũng an ổn đôi chút, khẽ gật đầu với Tả Mạc rồi ngồi xuống, bóc bánh kẹo cho cô.
Ngữ Hàn Phong gật đầu chào Tả Mạc rồi mang theo nụ cười nắng ấm tiến tới gần Vương Thiện, dơ lẵng hoa lên lắc lắc:
"Quà của cả lớp nè. Ai cũng mong cậu mau khỏe lại đấy."
Vương Thiện rời mắt khỏi đồ ăn, thoáng nhìn qua lẵng hoa rồi lạnh nhạt trả lời:
"Cho tôi gửi lời cám mơn tới những người thực lòng mong tôi khỏe lại."
Ngữ Hàn Phong cười trừ rồi đặt lẵng hoa lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó cậu kéo ghế ngồi đối diện Vương Thiện, nhẹ cầm lấy chân cô, xoa P0'p.
Vương Thiện ban đầu thấy Ngữ Hàn Phong bất ngờ chạm vào mình thì toan đá cậu một cái nhưng sau lại thôi. Cơ bản thì chân cô cũng đang cần được người có tay nghề trị liệu nên cứ để cậu thử xem sao.
Tả Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt mà tức giận không thôi. Bên cạnh Vương Thiện đột nhiên xuất hiện hai con kỳ đà to đùng đùng, đã vậy chúng còn thuộc giống đực thì kêu hắn giữ bình tĩnh làm sao đây.
Tả Mặc cau mày, đặt tài liệu xuống bàn rồi đi tới phía sau Vương Thiện. Hắn đặt mình lên giường bệnh rồi từ phía sau cẩn thận vòng tay qua ôm lấy eo cô. Sau khi xác định bản thân không có động tới vết thương của cô hắn mới gục đầu vô hõm cổ cô, nói nhỏ:
"Mệt rồi. Ngồi im để tôi nghỉ một lát."
Vương Thiện không nói gì, mặc kệ Tả Mạc làm càn. Những lúc thế này trông hắn thật đáng yêu.
Nhưng Ngô Duy bên cạnh thì lại không nghĩ như vậy. Cậu biết, anh họ của cậu là cố tình, cố tình làm vậy cho cậu xem. ૮ɦếƭ tiệt, anh em mà đối xử với nhau như thế đấy. Chỉ nói chuyện thôi cũng không yên.
Ngữ Hàn Phong trái lại chỉ nhìn qua rồi cũng không nói gì mà vẫn chăm chú xoa P0'p chân cho Vương Thiện. Dù sao thì cậu cũng chỉ là fan của cô mà thôi.
Tối đến, Tả Mạc cũng chỉ về nhà tắm rửa, thay đồ một chút rồi lại chạy đến bệnh viện với Vương Thiện. Hắn đây chính là vô cùng kiên quyết không để cô hoạt động quá sức như đêm qua.
Vương Thiện nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cái con người đang nằm bên cạnh. Cô đẩy người để bản thân cách xa hắn hơn một chút rồi mới mở miệng nói chuyện:
"Anh có thể kêu người mang chiếc giường mini tới để nằm."
"Nằm trên đó không thoải mái."
Vương Thiện cau mày:
"Nhưng anh nằm đây tôi không thoải mái."
"Em không muốn nằm cạnh tôi vậy có hay không muốn ở *** tôi?"
Vương Thiện mặt nổi rõ ba vạch đen:
"Anh nằm im đấy và đừng có làm bậy."
Nói xong cô nhẹ nhàng trở mình, rất tự nhiên mà tặng cho Tả Mạc một tấm lưng nhỏ.
Tả Mạc khẽ thở dài, cẩn thận ôm lấy eo cô. Chần chừ một chút mới mở lời, giọng nói mang theo vài phần lo lắng, bất an:
"Tiểu Thiện, tôi muốn cho em một danh phận."
"Danh phận gì?"
"Người phụ nữ của tôi."
Vương Thiện cứng người lại.. Đây có được coi là một lời thổ lộ?
Cô cười chua chát:
"Anh đã có vị hôn thê. Tô Nhiên Nhiên mà nghe được lời này chắc sẽ rất buồn."
"Tôi chỉ để tâm đến em."
Nghe được lời này, trong lòng Vương Thiện chợt có một dòng nước ấm chảy thẳng vào tim. Cô vui vì có được thứ tình cảm đáng trân trọng này của Tả Mạc, nhưng cô không thể nhận.
"Tả Mạc, nếu như anh muốn, tôi có thể làm trâu làm ngựa của anh, ℓàм тìин nhân trên danh nghĩa của anh, thậm chí là làm bạn giường của anh. Nhưng tôi vĩnh viễn không thể làm một nửa của anh."
Tả Mạc nghe nhưng nhất nhất không trả lời. Hai người cứ thế mà trải qua một đêm dài.
Hôm sau Vương Thiện vẫn như thường lệ ngồi thẩn thơ nhìn trời, thỉnh thoảng sẽ lại lấy lý do để vào nhà vệ sinh luyện tập một chút.
Chỉ là tâm trạng của cô có chút bồn chồn. Cảnh Thác mới tới kiểm tra lại cho cô, nói cô hết hôm nay là có thể xuất viện. Với lại người đó nói cho cô ba ngày để hồi phục, hôm nay chính là ngày thứ ba rồi, tại sao vẫn chưa thấy bên đó có động tĩnh gì. Còn không hành động sợ là sẽ không kịp nữa.
Nhưng là Vương Thiện đã lo lắng thừa rồi. Hôm nay, cô y tá truyền lời ấy lại xuất hiện. Trong khi chải tóc cho cô, cô ấy khẽ lên tiếng:
"Năm rưỡi chiều, nhà vệ sinh chung, lỗ thông gió phía trên."
Vương Thiện mặt không đổi sắc chỉ âm thầm siết lấy ga giường. Cô dường như có thể cảm nhận được mỗi giây mỗi phút trôi qua. Thời gian như chậm lại khiến cô càng thêm lo lắng.
Sợ Tả Mạc nhìn ra điểm không bình thường của mình, Vương Thiện làm như mệt mỏi rồi quay người nằm xuống. Thần kinh cô càng lúc càng căng như sợi dây đàn khiến cô không dám ngủ, chỉ sợ bản thân ngủ quên mà bỏ lỡ giờ hẹn.
Hơn 5 giờ chiều, Tả Mạc như thường lệ dừng lại công việc đang làm. Hắn đưa mắt nhìn sang thì thấy cô đã lăn ra ngủ ngon lành, dáng nằm còn rất xấu.
Tả Mạc bật cười, nhẹ nhàng tiến tới đắp lại chăn cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới rời đi.
Đợi Tả Mạc đi được tầm 10 phút, Vương Thiện - cái người vốn đang ngủ say bất chợt mở mắt. Cô ngồi thẳng dậy, với tay lấy điện thoại gọi cho Ngô Duy, đôi môi nhợt nhạt khẽ đóng mở, thốt ra hai chữ:
"Tạm biệt."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.