Hai ngày sau, da mặt đã lành hẳn nên tôi được xuất viện. Lần này không như lần phải nằm viện trước, chồng tôi đến từ sớm để làm thủ tục xuất viện cho tôi rồi đưa tôi về bên nhà bố mẹ ăn cơm.
Trên đường đi, tôi cố ý hỏi:
– Chuyện ly hôn anh đã suy nghĩ chưa?
– Tạm thời từ từ đã. Cô vội vàng làm gì?
– Sợ trôi qua hết thanh xuân.
Tôi nói câu này bằng thái độ rất bình thản và nhẹ nhõm, chồng tôi nghe xong thì không nhịn được, nghiêng đầu nhìn tôi. Nếu như là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ nói “Loại đàn bà dơ bẩn như cô thì làm gì có thanh xuân”, nhưng hiện tại thì đã khác rồi. Tôi còn trẻ, tôi có nhan sắc, tôi vẫn có thể làm lại cuộc đời. Cho nên anh ta không nói như vậy mà chỉ bảo:
– Lúc khác bàn.
Về nhà bố mẹ ăn cơm, tôi với Thái vẫn giả vờ vui vẻ ăn uống trò chuyện như mọi lần. Thế nhưng lúc ăn xong, chỉ có tôi với mẹ dọn dẹp trong bếp, thấy dạo này sức khỏe của bố mẹ có vẻ khá hơn nên tôi quyết định thăm dò:
– Mẹ ơi, con bảo này.
– Sao thế hả con?
– Mẹ thấy đời phụ nữ thì hạnh phúc lớn nhất là gì?
– Gia đình, con cái. Là phụ nữ thì dù có học rộng biết nhiều, hay ra xã hội quen biết bao nhiêu người đi nữa thì khi về nhà cũng chỉ là vợ, là mẹ thôi. Gia đình phải là số 1. Thế nên mẹ mới bảo con nhanh nhanh kiếm lấy đứa con đi, phụ nữ phải có đứa con.
Tôi úp bát đĩa lên kệ, không dám nhìn mẹ mà chỉ lặng lẽ cười buồn:
– Nếu cả đời không có con thì sao hả mẹ?
– Sao con lại nói thế? Có con chứ sao lại không có con?
– Vẫn có những người lấy nhau nhưng không có con mà.
– Giờ y học phát triển rồi, có giống ngày xưa nữa đâu. Tự nhiên không có được thì nhờ y học can thiệp. Con đừng có nghĩ tiêu cực, kiểu gì hai vợ chồng cũng có con thôi.
– Mẹ có bao giờ nghĩ là do con với anh Thái không yêu nhau nên không có con không?
Động tác lau dọn của mẹ tôi chợt khựng lại, mẹ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên:
– Thế là sao hả con? Có chuyện gì, nói cho mẹ nghe đi.
– Lúc đầu bố mẹ giới thiệu anh Thái cho con, rồi bọn con cứ thế lấy nhau. Không tìm hiểu, không yêu đương gì cả. Con cứ nghĩ lấy nhau rồi thì từ từ có tình cảm, nhưng đến bây giờ con cũng không hiểu là con với anh ấy có yêu nhau không nữa.
– Các cụ ngày xưa cũng cưới như thế, rồi vẫn đẻ bảy tám đứa con, ở với nhau đến hết đời đó thôi. Mẹ thấy thằng Thái nó thương con, đối xử với con tốt thế, sao hai đứa lại không yêu nhau được?
– Đối xử tốt phải xuất phát trên nền tảng tình cảm. Con với anh Thái sống với nhau đến bây giờ là hai năm rưỡi rồi, nhưng con nghĩ mãi rồi mẹ ạ. Con không thấy con có tình cảm gì với anh ấy cả. Mẹ, sống với người mình không yêu hết cả đời thì có vui vẻ được không?
– Có con vào rồi sẽ khác con ạ. Tại hai đứa chưa có con nên con mới nghĩ thế thôi, phải có đứa con vào rồi mới gắn bó được.
– Không đâu, con không muốn có con với anh ấy.
– Con nói gì thế Trà? Con lấy chồng rồi, con không muốn có con với chồng thì con muốn có con với ai? Giờ đàn bà một đời chồng thì lấy được ai nữa hả con?
– Con không cần lấy ai cả, con chỉ cần tự do thôi. Mẹ, mẹ có bao giờ nghĩ cho con không? Hỏi con có vui vẻ không? Hỏi con thích sống cuộc sống này không? Trước giờ con chưa từng yêu ai cả, ngay cả lúc lấy chồng con cũng không yêu chồng. Nhưng giờ con gặp được người con thích rồi, con không muốn sống thế này nữa.
– Trời ơi, con như thế là nɠɵạı ŧìиɧ đấy con biết không? Đàn bà con gái sao lại có tư tưởng đấy. Dẹp, dẹp ngay.
Tôi thở dài một hơi, tựa lưng vào kệ bếp lạnh buốt, hạ quyết tâm nói với mẹ mình:
– Con không nɠɵạı ŧìиɧ. Con chỉ nói với mẹ thôi. Mẹ, chắc mẹ cũng biết là chẳng có người dưng nào tự nhiên tốt với mình mà không vụ lợi cả, đúng không?
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Mẹ biết, nhưng mà lấy con rồi Thái nó vẫn tốt với con đó thôi. Nó…
Tôi lặng lẽ vén chỗ tóc che đi vết sẹo vẫn còn đỏ au trên đầu mình, mẹ tôi vừa nhìn thấy đã lập tức khựng lại, mấy vế sau chuẩn bị khen con rể đành không nói nữa. Bà lắp bắp bảo:
– Cái… cái gì… đây con?
– Có những việc con không nói với bố mẹ. Nhưng đến giờ con suy nghĩ kỹ rồi. Con muốn ly hôn. Nếu giờ con nói chuyện ly dị với bố thì bố sẽ buồn rồi suy nghĩ, nên mẹ thuyết phục bố giúp con được không?
– Trà…
– Cổ phần của nhà mình, từ từ rồi con tìm cách lấy lại. Mẹ đừng lo cũng đừng buồn. Con lớn rồi, con tự giải quyết được.
– Bao nhiêu chuyện như thế sao con không nói với mẹ? Giờ con đường đột bảo li dị thế thì mẹ biết làm sao? Giờ làm sao đây hả con?
– Không sao mà. Thôi để lần khác có thời gian rồi con kể đầu đuôi cho mẹ. Giờ anh Thái đang ở đây, nói không tiện. Mẹ con mình rửa tay rồi lên nhà đi.
Tôi biết mẹ là người dễ mềm lòng nhất, cũng dễ thuyết phục nhất, cho nên tôi mới chỉ nói một vài chuyện để mẹ có thể suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi sợ nếu nói ra tất cả những gì kinh tởm mà chồng tôi đã làm, chắc chắn bà cũng sẽ tức không chịu nổi.
Sang tuần tiếp theo, tôi bắt đầu đi làm lại. Lúc đi ăn trưa thì tình cờ đυ.ng mặt Thủy và chồng tôi ở thang máy, cô ta thấy tôi thì giả vờ sốt sắng hỏi:
– Hôm nay chị đi làm rồi ạ? Chị khỏe chưa?
– Cảm ơn, tôi khỏe rồi.
– Chuyện cốc café kia em nghĩ mãi mà vẫn áy náy lắm. Chị bỏ qua cho em chị nhé. Lúc đó tại sàn trơn nên em trượt chân ấy chị ạ, em không cố ý đâu. Em xin lỗi chị.
– Ừ, tôi biết cô không cố ý mà. Nếu cô cố ý thì đã dội luôn nước nóng rồi chứ mất công pha café làm gì.
– À… à vâng.
Thang máy dừng ở tầng một, tôi vừa định bước ra ngoài thì chồng tôi bỗng nhiên nói:
– Cô ăn trưa ở đâu đấy?
– Ở căntin, sao thế ạ?
– Thế đi ăn cùng luôn, trưa nay tôi cũng ăn ở căntin. Tiện bàn luôn chuyện ngày mai đi ký hợp đồng với công ty Bảo Long. Bản kế hoạch hôm trước là cô làm nên cô phải đi.
Tôi quay sang liếc Thủy thấy vẻ mặt cô ta tối sầm lại, chắc là tức lắm nhưng bảo tôi đi ăn cùng là chủ ý của Thái nên cô ta không dám cãi, chỉ len lén lườm tôi một cái.
Tôi giả vờ đắn đo vài giây rồi mới trả lời:
– Thế cũng được.
– Đi thôi.
Bữa trưa hôm ấy, tôi với chồng thỉnh thoảng nói với nhau về công việc, Thủy thì ngồi bên, thỉnh thoảng giả lả tươi cười gắp cái này cái kia cho hai người bọn tôi.
Cô ta đã thích diễn thì tôi cũng diễn lại, lần nào gắp đồ ăn cho tôi, tôi cũng vẫn lịch sự bảo cảm ơn, cô ta chọc tức tôi không được nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng gạo cười đến mức suýt méo cả miệng.
Ngày hôm sau, tám giờ sáng mấy người trong công ty chỗ tôi đến công ty Bảo Long để chính thức ký hợp đồng. Công ty này là doanh nghiệp lớn, quy mô lớn gần gấp đôi công ty của bố tôi, cho nên để có được hợp đồng lần này Thái chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Còn thư ký của anh ta thì khỏi phải nói, trang điểm lộng lẫy như đi tiệc, còn cố tình mặc áo sơ mi cổ trễ để phô ra một phần *** vĩ đại của mình.
Nhìn cô ta thế này, tôi thấy không giống thư ký đi làm việc mà giống chuẩn bị đi Bán th*n cho đại gia hơn. Trong kinh doanh người ta dùng đầu óc để nói chuyện, chỉ có kẻ không có thực lực thì mới phải dùng đến cơ thể để mua vui cho người khác thôi. Chẳng hiểu mắt chồng tôi thế nào mà lại đâm đầu vào thứ phụ nữ như vậy được.
Khi chúng tôi bắt đầu vào phòng họp để tiến hành thương thảo, lúc nói đến kế hoạch, Thủy định đứng lên diễn thuyết thì bỗng nhiên tổng giám đốc bên công ty Bảo Long nói:
– Bản kế hoạch này là Trà làm phải không em?
Thực ra tổng giám đốc bên đó là người quen của tôi, trước tôi còn nhỏ, gia đình tôi với gia đình anh ấy có quen biết nên hay qua lại. Anh Luân biết tôi có thói quen ký chữ T ở cuối mỗi trang, cho nên đọc bản kế hoạch mới biết tôi làm.
Giờ anh ấy chỉ định đích danh tôi triển khai, tôi không chối được nên đành gượng gạo đứng dậy:
– Vâng, bản kế hoạch này là em làm. Sếp Luân chỉ đích danh thì em xin phép triển khai sơ bộ cho mọi người nghe ạ.
– Bắt đầu đi em.
– Vâng. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trà, phụ trách kế hoạch dự án lần này. Hiện nay tình hình nhập khẩu các nguyên liệu từ nước ngoài vào gặp nhiều khó khăn, đây là khó khăn chung do tình hình dịch bệnh, lệnh cấm biên và khan hiếm nguyên liệu. Cho nên bên A ưu tiên sử dụng các nguyên liệu có sẵn ở nước ta, bao gồm…
Bản kế hoạch do tôi tự mày mò làm, cho nên không cần cầm giấy vẫn có thể đọc như thường. Tôi đứng trình bày suốt hơn một tiếng, không rõ mình có làm tốt hay không mà mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Đến khi diễn thuyết xong, anh Luân là người vỗ tay đầu tiên, cả phòng thấy sếp tổng vỗ tay thì cũng vỗ tay rần rần. Anh Luân nói:
– Kế hoạch được đấy. Bây giờ ưu tiên sử dụng nguyên liệu trong nước. Vừa giúp nông dân có đầu ra, mà có thể giảm được chi phí vận chuyển nhập khẩu. Chỉ cần nguyên liệu xanh, sạch, an toàn là duyệt ngay.
– Cảm ơn sếp.
Anh Luân nói xong, lại quay sang chồng tôi bảo:
– Nhân viên này được đấy, vừa trẻ vừa xinh lại vừa có năng lực. Sếp Thái hơi bị có phúc đấy nhỉ?
– Cảm ơn anh, nhân viên bên tôi phải học hỏi bên Bảo Long nhiều.
– Làm gì có. Tôi muốn tìm người như Trà còn không được.
Chồng tôi mặc dù miệng thì cười nhưng tôi thấy khóe miệng anh ta cứng ngắc. Hợp đồng lần này lớn, nếu ký thành công thì có thể mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ cho công ty trong lúc kinh tế lao đao thế này, chồng tôi tất nhiên không ngu để làm mất lòng đối tác, cho nên đành nhẫn nhịn ngậm bồ hòn làm ngọt cho xong.
Sau khi hai bên ký kết xong, theo phép lịch sự, công ty tôi phải mời công ty Bảo Long liên hoan một bữa. Anh Luân đồng ý nhưng còn kèm theo một điều kiện, yêu cầu tôi phải tham gia cùng. Tất nhiên là chồng tôi có mấy lá gan cũng không dám từ chối.
Tối đó, tôi trang điểm rất nhẹ, cũng chỉ mặc một bộ váy ôm sát màu trắng đơn giản. Lúc đến nhà hàng thì chồng tôi đã ở đó rồi, anh ta với Thủy đang đứng nói chuyện gì đó, thấy tôi bước vào, cả hai bọn họ đều ngẩng lên nhìn. Một người thì ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên, một người thì mặt mày bỗng nhiên sầm xuống. Thấy bọn họ thế, tôi chỉ có thể cười nhạt trong lòng.
Tôi không biết mình có thực sự đáng để người khác phải ngoái đầu nhìn lại lần thứ hai hay không, nhưng tôi chỉ thích theo đuổi hình tượng phụ nữ vừa có nhan sắc lại vừa có đầu óc, chứ không muốn làm kiểu đàn bà thích khoe cơ thể giống như ai đó.
Trong lúc mấy người bọn tôi đang sáu mắt nhìn nhau thì anh Luân từ sảnh đi vào, vừa thấy tôi đã toét miệng cười:
– Càng lớn càng ra dáng mỹ nữ đấy cô ạ. Bao năm không gặp, đẹp lên bao nhiêu rồi.
– Thôi đi, anh đừng có trêu em. Anh ở nước ngoài gặp thiếu gì người đẹp.
– Ừ, nhưng không thấy ai đẹp bằng em luôn. Thề đấy.
– Đứng đắn tý đi tổng giám đốc.
– Anh đang nói thật mà. Da trắng nhé, cao ráo đẹp gái nhé, mắt to lông mi dài. Biết thế ngày trước anh không đi Mỹ nữa, ở nhà tán em.
– Em có chồng rồi.
– Anh nghe tin rồi. Em tranh thủ anh vắng nhà để lấy chồng chứ gì?
– Sao anh biết?
– Việc gì mà anh chẳng biết. Cả việc chồng em đang cặp kè với con bé thư ký anh cũng biết. Mắt mũi em thế nào mà chọn đúng thằng đấy hả?
– Vừa về nước mà biết nhiều thế, anh thuê thám tử ở đâu đấy?
– Anh có nhãn thần. Mà anh bảo này, có cần anh trị nó giúp em không?
– Không cần đâu, nhưng mà cần anh giúp một việc đây.
– Đừng bảo anh giúp ký thêm hợp đồng đấy nhé, nếu ký thêm thì phải dùng thân báo đáp đấy.
– Sao mãi mà anh không bớt ngả ngớn đi được thế hả? Em cần anh giả vờ theo đuổi em, cho chồng em thấy em cũng đáng đồng tiền bát gạo đi.
– Chuyện đó có gì mà phải giả vờ. Anh theo đuổi thật cũng được mà.
– Xùy.
Tôi với anh Luân vừa nói đến đó thì Thái đi lại, anh ta bỗng nhiên khoác vai tôi, nâng cốc với anh Luân:
– Sếp Luân hôm nay phải ở lại đến cùng đấy nhé, không say không về.
– Ở lại đến cùng thì được nhưng tôi bị bệnh dạ dày, chắc là không say được rồi.
– Bệnh tật thì không thể ép được rồi. À, quên giới thiệu với sếp Luân, Trà không những là phó giám đốc công ty tôi mà còn là vợ tôi nữa.
– Ồ thế à? Nhìn không ra đấy. Nhìn Trà trẻ quá, tưởng còn chưa lấy chồng chứ? Hóa ra là vợ của anh à?
– Lấy vợ kém nhiều tuổi thì cũng thích, mà đi ra đường thì người ta lại cứ nhầm là chú cháu sếp ạ.
– Có vợ ít tuổi lại xinh như thế này ai chẳng muốn lấy nhỉ? Tôi cầu còn chẳng được đây.
Anh Luân thì tình trường dài dằng dặc, chép đầy mấy quyển sách không hết, ông này đúng kiểu công tử con nhà giàu nên gái theo nhiều như quân Nguyên. Trình độ tán gái thì khỏi phải nói. Giờ cần phối hợp với tôi thì ăn ý kinh khủng, vừa nói còn vừa cố tình nhìn chằm chằm tôi, làm chồng tôi tức điên.
– Sếp cứ đùa, người như sếp thì thiếu gì gái theo. Muốn đẹp hơn nữa còn có ấy chứ.
– Thật mà. Giờ nhân có Trà ở đây thì ta nâng ly thôi nhỉ? Cạn ly, chúc mừng thành công hôm nay của hai công ty chúng ta nhé. Nhờ công của Trà phần nhiều đấy. Trà cũng phải uống với anh một ly nhé.
– Vâng.
Suốt cả buổi tiệc hôm đó, chồng tôi không rời tôi nửa bước, đi đâu cũng giới thiệu tôi là vợ của anh ta. Thủy hôm nay mất công ăn mặc trang điểm lộng lẫy mà không được ai ngó ngàng, lại còn bị chồng tôi bỏ rơi nên ấm ức đứng một góc uống R*ợ*u.
Lúc sau khi Thái bị mấy người bên công ty Bảo Long kéo đến bàn riêng toàn con trai, tôi không tham gia cùng nên rảnh tay tự đi lấy cốc nước cam cho mình. Vừa mới nâng lên uống một ngụm thì Thủy cô ta từ đâu tiến đến, đứng sát vào người tôi:
– Hôm nay được chồng dẫn đi tiệc chắc chị thích lắm nhỉ? Quanh năm chui rúc ở nhà, giờ được anh Thái thương hại cho ra ngoài, chắc thấy mình như ếch ngồi đáy giếng đúng không?
– Sao cô biết hay thế? Đúng là thấy mình như ếch ngồi đáy giếng thật đấy.
– Thì chị không có trình độ, ăn may copy được bản kế hoạch trên mạng, biến thành công chúa một hôm. Sau mười hai giờ đêm hết phép, lại biến thành con bé lọ lem với cái giày rách. Chả phải ếch ngồi đáy giếng còn gì?
– Tôi thấy con người ai cũng là con ếch ngồi dưới đáy giếng thôi. Chẳng qua là phải xem cái miệng giếng của ai to. Ví dụ như tôi, miệng giếng của tôi đủ ngẩng lên trời, còn cô thì…
Tôi liếc cô ta, mỉa mai đáp:
– Chui rúc bẩn thỉu quen rồi nên nhìn ai cũng thấy bẩn thỉu giống mình đấy à?
– Chị…
– Một chiêu không dùng được hai lần đâu. Tôi khuyên cô đừng mất công hắt nước hắt R*ợ*u vào người tôi, ở đây có camera cả đấy. Nếu hôm nay là nhân vật phụ thì tốt nhất nên về nhà đắp chăn ngủ đi, đừng làm loạn nữa.
Nói xong, tôi chẳng buồn nghe cô ta lải nhải mà quay người đi thẳng ra chỗ Thái đang đứng. Anh ta vừa nhìn thấy tôi đã giơ tay lên, khoác vai tôi rồi lại tiếp tục giới thiệu với mọi người.
Mặc dù rất kinh tởm cảm giác đυ.ng chạm này của anh ta nên tôi vẫn cố nhịn, nhịn đến tận khi về nhà thì chồng tôi cũng đã say rồi, thế mà anh ta vẫn nhất quyết không buông tôi ra mà cứ ôm ghì lấy.
Giọng anh ta lè nhè bảo:
– Sao trước tôi không nhìn ra cô cũng ngon nghẻ như này nhỉ? Vòng nào cũng ra vòng nấy đấy chứ?
– …
– Quay một vòng tôi xem nào.
– Anh say rồi, bỏ tôi ra.
– Say đâu mà say, tôi vẫn tỉnh lắm. Cởϊ qυầи áo ra cho tôi ngắm kỹ hơn xem nào.
– Bỏ tôi ra.
– Trước cô chẳng muốn tôi ngủ với cô à? Giờ tôi ngủ với cô nhé. Cô muốn kiểu gì để tôi chiều cô? Muốn làm cả đêm tôi cũng làm được. Nào, cởϊ qυầи áo ra.
Trước đây tôi đã suy tính đến hoàn cảnh này rồi, cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, cứ tưởng mình đã cứng cỏi mạnh mẽ lắm, thế nhưng bây giờ khi đối diện với kẻ say R*ợ*u thì mới biết sức mình không thể so được với sức đàn ông, có giằng ra thế nào cũng không được.
Tôi cố vùng vằng đẩy anh ta ra, nhưng càng đẩy thì chồng tôi lại càng sáp vào rồi vồ lấy tôi hôn lấy hôn để. Người anh ta toàn mùi R*ợ*u, còn có cả mùi của sự đê tiện và bỉ ổi, đυ.ng đến chỗ nào là tôi sởn gai ốc chỗ ấy.
Tôi gào lên:
– Này anh buông tôi ra, bỏ tôi ra, anh đang say R*ợ*u thì ngủ đi.
– Không ngủ. Giờ anh muốn ngủ với em. Mình ngủ với nhau đi.
– Không mà, tôi không muốn. Buông ra.
– Nhưng anh muốn.
– …
– Quay mặt lại anh hôn một cái, ng này vừa tay thế? Cởϊ qυầи áo ra đi, vướng thế nhỉ?
Càng lúc tôi càng cảm thấy không chịu nổi, cảm giác kinh tởm này làm nỗi ám ảnh năm mười tám tuổi bỗng nhiên hiện về. Khi đó những kẻ đã *** tôi cũng đầy mùi R*ợ*u và giọng lè nhè như thế này, chúng không quan tâm tôi chống cự thế nào, không để ý tôi khóc lóc van xin ra sao, chỉ điên cuồng giày vò tôi để thỏa mãn thú tính.
– Vợ anh ngon thật, thơm thật. Biết ngon thế này anh đã không để em ngủ riêng mấy năm nay. Hôm nay anh chiều em nhé, mình đẻ mấy đứa con được không em?
– Biến ra, cút, tránh xa tôi ra…
Bóng ma tâm lý cuối cùng cũng khiến tôi không thể kiềm chế được nữa, đột nhiên phát điên xô anh ta ra. Không biết lúc đó có phải do cơn tâm thần bộc phát hay là do tôi cố sống cố ૮ɦếƭ dồn hết sức vào để chống cự hay không, chồng tôi không phản ứng kịp nên lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó vấp vào sofa rồi bật ngửa ra, đập đầu vào thành ghế rồi ngất xỉu.
Nhìn thấy anh ta thế, cơn cuồng nộ của tôi ngay lập tức dịu đi, thay vào đó là sự hoảng loạn. Tôi đần người ra mấy giây rồi vội vàng lao lại, lay thế nào anh ta cũng không tỉnh, lúc đó sợ quá đành đưa tay lên sờ mũi xem anh ta còn thở không, thấy anh ta vẫn còn sống thì tâm trạng mới có thể tạm chùng xuống.
Khi ấy tôi luống cuống định gọi cấp cứu để đưa Thái đến bệnh viện, nhưng khi ấn hết dãy số 115 rồi tôi lại quyết định xóa đi. Dù sao thì việc này cũng không thể làm ầm ỹ được, kế hoạch của tôi đã đi được một nửa đường rồi, bây giờ đưa anh ta đến viện sẽ lộ hết, cho nên sau gần một phút đắn đo, tôi lại quyết định tìm đến số của anh Thành.
Bây giờ đã là gần mười hai giờ đêm, điện thoại đổ chuông đến hồi thứ năm thì có người nhấc máy. Giọng của anh vẫn đầy từ tính như thế, nhẹ nhàng nói với tôi:
– Ừ, anh đây.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.