– Anh ơi, em có việc muốn nhờ anh, anh giúp em được không?
– Sao thế? Có việc gì thế em?
– Em… em…
– Bình tĩnh, không sao. Hít sâu vào nào. Thở ra rồi từ từ nói cho anh nghe.
– Em… lúc nãy chồng em say… em… em xô anh ấy ra… chồng em bị ngã… đập đầu vào ghế… giờ ngất xỉu rồi. Anh ơi, giờ phải làm sao hả anh…?
– Em kiểm tra xem sau đầu có máu không?
– Không có, nhưng em… lay mãi… mà anh ấy không tỉnh.
– Kiểm tra mạch cổ xem còn không em? Đặt ngón trỏ và ngón giữa vào cổ, lệch sang bên khí quản. Không cần gấp, chỉ cần xem còn mạch không là được.
Tôi luống cuống làm theo lời anh, thấy mạch đập vẫn còn thì lại vội vàng nói:
– Còn anh ạ. Nãy em xem thấy mũi vẫn còn thở, giờ mạch vẫn có.
– Ừ. Thế thì không cần phải lo. Giờ em cứ ngồi yên đó chờ anh đến nhé.
– Vâng. Địa chỉ nhà em là ……..
– Mười lăm phút nữa anh đến đó. Em cứ bình tĩnh, không sao cả, vẫn còn mạch thì chồng em chỉ bị ngất xỉu thôi. Cứ yên tâm nhé.
– Vâng. Anh đi cẩn thận. Em cảm ơn anh.
Có bác sĩ động viên như thế nên tôi thấy đỡ lo đi nhiều, nhưng thực tâm là vẫn sợ Thái xảy ra chuyện gì cho nên không dám đi đâu cả. Tôi cứ ngồi thu lu ở dưới sàn ngay cạnh anh ta, run như cầy sấy, tưởng tượng ra đủ thứ rồi tự mình dọa mình.
Mười lăm phút sau có tiếng ô tô dừng ở ngoài cổng, hôm ấy trời mưa rất to, tôi thì chẳng quan tâm đến mưa gió gì mà đầu trần chân đất chạy như bay ra mở cửa. Anh Thành thấy tôi thế thì cứ nhíu mày xua tay, ý bảo tôi đi vào bên trong đi để anh tự đi vào.
Tôi không dám không nghe lời nên đành quay về hiên nhà đứng đợi, lát sau khi anh đỗ xe xong, đội mưa chạy lại phía tôi. Còn chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước:
– Mưa thế này em chạy ra làm gì? Cửa tự động sao không dùng điều khiển?
– Em… em quên…
– Vào trong nhà đi. Chồng em đâu?
– Đang trong nhà ạ… vẫn chưa tỉnh.
– Để anh xem.
Tôi dẫn anh vào nhà, sau đó nín thở đứng bên cạnh nhìn anh kiểm tra từ đầu đến chân cho chồng mình.
Anh kiểm tra rất kỹ, từ sờ các vùng phía sau đầu đến đồng tử, tay chân, kiểm tra mạch, tất tần tật được làm rất cẩn thận, hệt như một vị bác sĩ tận tụy vì công việc chứ không đơn thuần chỉ giống như một người bạn đang giúp đỡ một người bạn.
Mà nhìn thấy anh thế này, tôi lại càng thấy người đàn ông ấy cao quý hơn, đáng kính trọng hơn, và đáng để người khác dựa dẫm hơn…
Qua một lúc sau, anh quay sang nhìn tôi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ thông báo kết quả hoặc là hỏi tôi chuyện gì đó liên quan đến việc Thái bị ngất. Thế nhưng anh lại nói:
– Sao em còn đứng đây? Người ướt hết rồi sao không đi thay đồ đi?
– Em… em lo. Chồng em sao rồi hả anh? Có sao không ạ?
– Tạm thời chưa thấy chấn thương gì. Hôm nay chồng em uống nhiều R*ợ*u à?
– Vâng, uống cũng nhiều ạ.
– Khả năng do bị choáng, cộng thêm say R*ợ*u nữa nên mới ngất. Em cứ để chồng em ngủ một giấc đi, nếu ngày mai tỉnh dậy vẫn thấy đau đầu thì đến bệnh viện chụp CT.
– Ngày mai sẽ tỉnh hả anh? Ngủ một giấc là tỉnh ạ?
– Ừ, anh kiểm tra rồi, không sao cả.
– Em cảm ơn anh. May quá. Không sao rồi. Cảm ơn anh.
– Đừng nói nữa, mau đi thay đồ đi.
– Vâng.
Tôi vào phòng tắm, ban đầu cứ nghĩ do mình mặc đồ ướt, bác sĩ nhắc nhở đi tắm vì sợ mình bị cảm lạnh. Thế nhưng khi soi gương mới thấy váy áo trên người tôi đã bị xé rách không ít chỗ, cổ áo tả tơi lộ ra một phần áσ ɭóŧ ở bên trong, nhìn vừa thảm hại vừa lôi thôi lếch thếch. Khi có thêm nước mưa dính vào vải còn trở nên trong suốt, dính chặt vào người.
Thấy mình thế này, ngay cả tôi cũng ngượng chín cả mặt, chẳng biết khi nãy anh Thành nhìn thấy thì nghĩ như thế nào. Vừa rồi chỉ lo đến chuyện của Thái mà tôi chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì cả, giờ mới thấy đúng là xấu hổ thật, chỉ ước mặt đất nứt ra một kẽ mà chui.
Nhưng mà tất nhiên là mặt đất sẽ chẳng bao giờ nứt ra vào thời điểm này được, cho nên tôi đành tạt nước lạnh vào mặt cho bình tĩnh lại, sau đó tắm rửa sơ qua một lúc, soi gương thấy ổn rồi mới đi ra ngoài.
Anh Thành vẫn chưa về mà vẫn ngồi ở bàn uống nước trông chừng chồng tôi, thấy nửa đêm nửa hôm mà anh vẫn chạy đến đây để giúp tôi như vậy, tôi thấy áy náy, mà cũng ngại với anh lắm, nhưng chẳng còn cách nào cả. Đành rót ra một cốc nước ấm rồi đặt lên bàn, gượng gạo nói:
– Xin lỗi anh nhé, nửa đêm rồi mà còn làm phiền anh.
– Phiền gì đâu. Em có bị thương chỗ nào không?
– Không… em không sao.
– Hình như lúc nãy anh thấy một bên bả vai chảy máu, đi lại đây anh xem.
– Không sao đâu ạ. Xước một ít thôi.
– Lại đây.
Tôi không nghĩ anh sẽ nói thế nên ngẩn ra mấy vài giây, định bảo “không cần” nhưng thấy thái độ của anh kiên quyết hệt như bác sĩ vừa y lệnh cho bệnh nhân, cho nên tôi không thể không nghe theo. Đành đi lại gần anh, ngồi xuống rồi kéo một bên áo ra, để lộ bờ vai vẫn còn một vết rách sâu hoắm do lúc nãy giằng co với Thái.
Anh nhìn máu vẫn còn chảy trên vai tôi, cau mày nói:
– Đυ.ng phải cái gì đây?
– Chắc là… va vào cạnh tủ ạ.
– Rách sâu thêm tý nữa là phải khâu rồi. Em không thấy đau à?
– Hơi hơi thôi ạ.
– Ngồi yên để anh sát trùng rồi băng lại.
– Vâng.
Trước đây mỗi lần cãi nhau hoặc bị chồng đánh, tôi cũng bị thương nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ có ai hỏi tôi “có bị thương không?”, cũng chẳng có ai hỏi tôi “em không thấy đau à?”. Tôi cứ nghĩ mọi thứ mình chịu đựng đã quen rồi, không có gì đáng để than vãn cả. Thế nhưng hôm nay nghe anh nói vậy, thực sự tôi lại rất muốn trả lời một câu thật lòng: “Đau, em thấy rất đau”.
Anh cẩn thận đổ cồn vào sát trùng vết thương trên vai tôi, sau đó dùng bông băng để băng lại, động tác rất cẩn thận, cũng hết mực nhẹ nhàng. Trong suốt quá trình đó cả hai chúng tôi chẳng ai nói chuyện cả, thế nhưng khi sắp băng xong, bỗng nhiên anh lại bảo với tôi:
– Trong nhà em không còn ai nữa à?
– Không ạ. Có mỗi hai vợ chồng em thôi.
– Hai người thường xuyên thế này à?
Tôi lắc đầu, gượng gạo cười buồn:
– Không, đây là lần đầu tiên em thắng. Mọi lần toàn là người bị đánh thôi.
– Sức con gái không so được với sức đàn ông. Đánh nhau thì em sẽ là người thiệt, hiểu không?
– Em biết mà. Nhưng không làm gì được. Chống cự cũng bị đánh, mà không chống cự cũng bị đánh. Phải làm sao được hả anh?
– Không có cách nào ngồi nói chuyện bình thường với nhau hả em?
– Có.
Tôi quay sang nhìn anh, cố tỏ ra như mình hiện tại rất bình tĩnh, trả lời:
– Khi nào lên tòa anh ạ. Lúc đó kiểu gì cũng sẽ nói chuyện bình thường với nhau thôi.
Anh lặng lẽ cắt sợi băng dính cuối cùng trên băng gạc, sau đó đặt đồ đạc vào hộp dụng cụ gọn gàng rồi mới đáp:
– Đã suy nghĩ kỹ chưa?
– Rồi ạ. Suy nghĩ đủ rồi. Tạm thời vẫn chưa ly hôn được nhưng chắc là sớm thôi. Khi nào em độc thân, anh mời em đi uống R*ợ*u một bữa nhé.
– Để ăn mừng trở thành người tự do hả?
– Vâng. Bác Hồ nói rồi còn gì, không có gì quý hơn Độc Lập Tự Do.
Nghe tôi nói xong câu này, anh cũng bật cười:
– Ừ, độc lập hay tự do gì cũng được. Đừng bị thương vì những chuyện như thế này nữa là được rồi.
– Em nhớ rồi. Cảm ơn bác sĩ.
– Tý nữa lấy chăn đắp thêm cho chồng em nhé. Không sao đâu. Ngủ một giấc sẽ bình thường lại thôi.
– Vâng, em biết rồi. Anh uống nước đi.
– Anh vẫn trực ở viện, không đi lâu được. Tý ba giờ còn có ca mổ nữa. Anh về bệnh viện luôn đây. Có việc gì thì cứ gọi anh nhé.
– Ơ, tối nay anh vẫn trực ạ?
– Ừ, trực hộ cho một bác sĩ trong khoa.
– Vâng, ngại quá, làm phiền anh mất công chạy đến đây.
– Không phải ngại với anh. Điện thoại anh mở 24/24, cần gì thì cứ gọi nhé. Anh về đây.
– Vâng.
Sau khi ra về, anh còn dặn tôi không cần chạy ra tận nơi mở cổng mà cứ ở trong nhà bấm điều khiển là được rồi. Tôi đứng dưới mái hiên nhìn theo anh rất lâu, nhìn cho đến tận khi xe anh đi khuất dưới màn mưa trắng xóa mới chịu đi vào. Phòng khách lúc đó vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng trên áo anh, còn cả mùi vị của sợ ấm áp và bình đạm khiến tâm trạng hỗn loạn của người ta có thể bình yên trở lại.
Tôi đứng đó hít sâu một hơi, sau đó lấy một tấm chăn mỏng, phủ lên người Thái rồi ngồi ở ghế bên kia, gật gù nửa thức nửa ngủ suốt cả một đêm. Đến sáng hôm sau đang lơ mơ ngủ thì bỗng nhiên có cảm giác ai đó đắp chăn cho mình, mở mắt ra thì thấy chồng tôi đang đứng ngay trước mặt từ bao giờ.
Anh ta hình như không nhớ gì đến chuyện hôm qua nên vẫn tử tế bảo tôi:
– Sao lại ngủ ở đây?
Tôi dụi dụi mắt, vì đã chuẩn bị sẵn những lời cần nói rồi nên sau vài giây im lặng, tôi vẫn thản nhiên bảo:
– Qua anh say R*ợ*u ngủ ở ghế, sợ nửa đêm cảm lạnh hay cần gì mà không gọi được ai nên tôi ngủ ở đây trông anh.
– Thế… thế à?
– Ừ. Qua uống nhiều, chắc là rát ruột lắm rồi hả? Ăn cháo không, tôi nấu?
Ánh mắt chồng tôi sượt qua một tia cảm kích, lại có một chút áy náy. Anh ta ngần ngừ một lúc rồi trả lời:
– Em ngủ thế cả đêm mệt rồi, nằm nghỉ thêm tý nữa đi. Anh nấu cho.
– Anh có biết nấu đâu mà nấu, để đấy tôi nấu cho.
– Bảo em nghỉ thì em cứ nghỉ đi. Anh tự biết nấu mà.
– Nhưng mà…
– Có thịt bò trong tủ lạnh đúng không?
– Ừ.
– Thế băm thịt bò ra rồi nấu thôi nhỉ?
– Băm ra, xào thịt bò lên. Cháo thì nấu bằng nồi áp suất cho nhanh.
– Ừ, biết rồi. Em lên phòng nghỉ đi, tý nấu xong anh gọi. Hôm nay đi làm muộn tý cũng được.
Tôi bày ra vẻ mặt miễn cưỡng nghe lời anh ta, sau đó đi lên phòng. Mấy năm nay chỉ có tôi hầu hạ chồng, anh ta chưa làm cho tôi bất kỳ điều gì cả, toàn nói miệng là nhiều. Bây giờ anh ta biết đắp chăn cho tôi, biết dặn tôi nghỉ ngơi, còn tự động vào bếp nấu cháo cho tôi ăn. Tôi nghĩ sau chừng ấy thời gian giăng lưới, cá đã nhìn thấy miếng mồi rồi.
Cho anh ta thấy tôi không cần anh ta, nhưng lại cố ý cho anh ta rõ, tôi mới là người ở cạnh anh ta khi anh ta cần. Trong hoàn cảnh này, tâm lý chung của con người tất nhiên sẽ sản sinh ra cảm giác mặc cảm tội lỗi, sau đó sẽ tự khắc phải đối xử tốt với đối phương hơn. Hôm nay tôi đi nước cờ này, cũng coi như là tự cho chính bản thân mình một cơ hội, đòi lại không những vật chất mà còn đòi lại cả tình cảm mà mấy năm qua đã luôn cho đi.
Cuộc đời vốn không thể được lựa chọn đúng sai, nhưng chắc chắn vẫn có thể tìm cách để nhận lại sự công bằng mà, phải không?
Trong lúc chờ anh ta nấu nướng thì tôi tranh thủ tắm rửa thêm lần nữa, sau đó trang điểm đơn giản rồi ngồi đợi, đến hơn tám giờ thì Thái lên phòng gọi tôi xuống ăn sáng.
Anh ta dọn ra bàn hai tô cháo còn nóng, kéo tôi ngồi xuống:
– Em thử ăn xem có ngon không?
– Ừ.
Tôi múc một muôi lên nếm thử, thấy mặn đến nỗi không nuốt được, thế nhưng tôi không nói ra mà vẫn bình thản bảo:
– Cũng được. Anh cũng ngồi xuống ăn đi.
– Ừ. Ăn thôi.
Anh ta cũng ngồi xuống ăn, cuối cùng lúc sau chính mình cũng không nuốt nổi một thìa, đành nhăn nhó nhổ ra. Lúc đó tôi vẫn nín nhịn múc từng thìa, bày ra điệu bộ ăn uống rất bình thường, không chê bai cũng không khó chịu. Anh ta thấy tôi thế thì sững lại vài giây, sau đó cau mày quát lên:
– Em đừng ăn nữa, mặn thế còn ăn làm gì?
– Anh nấu mà. Lần đầu tiên anh nấu, dù ngon hay không ngon cũng là thành ý của anh. Mặn tý cũng không sao đâu.
Nghe xong câu này, Thái lập tức sửng sốt nhìn tôi. Mấy năm nay dù tôi nấu ngon hay dở thì anh ta đều chê bai hết, hôm thì chê ngọt quá, hôm thì chê nhạt quá, có lúc thì lại bảo nấu như thế này chỉ có chó mới nuốt được.
Mỗi lần như vậy, tôi chưa bao giờ thanh minh cũng chưa bao giờ phản bác, đến bây giờ anh ta nấu cho tôi ăn mà lại cư xử như thế này, có lẽ cũng làm chính anh ta cũng phải tâm phục khẩu phục.
Thái đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay tôi:
– Trà.
– Ừ.
– Mấy năm nay anh sai nhiều lắm rồi phải không?
Tôi cười nhạt, lặng lẽ rút tay ra rồi đáp:
– Không, anh chẳng sai gì cả. Lúc đầu tôi cũng thấy ấm ức, nhưng sau khi nghĩ lại tôi lại thấy đó không phải lỗi của anh. Ngay từ đầu anh đã không thích tôi, ép anh phải lấy một đứa tâm thần như tôi là làm khó anh rồi. Anh ghét tôi cũng là tâm lý bình thường của con người thôi, anh chẳng sai gì cả.
– Em đừng nói thế. Đúng là ban đầu anh khó chịu vì phải lấy em, nhưng giờ anh hiểu ra rồi. Trà, tạm thời mình đừng nói đến chuyện ly hôn nữa. Thử ở cạnh nhau thêm một thời gian xem sao, được không?
– Không đâu. Anh đừng miễn cưỡng mình như thế, anh còn Thủy, còn nhiều người tốt hơn, có thể bây giờ anh nghĩ quan hệ mình có thể cải thiện được, nhưng lỡ sau này lại phải hối hận thì sao?
– Anh sẽ chấm dứt với Thủy, mình bình thường với nhau nhé em? Từ giờ anh sẽ thay đổi, anh sẽ đối xử tốt với em. Mình cùng suy nghĩ lại rồi làm lại từ đầu nhé?
Tôi biết là sẽ chẳng có chuyện dễ dàng thay lòng như thế, chẳng qua là vì anh ta đột nhiên thấy tôi có nhiều người theo đuổi, đột nhiên nhận ra vợ mình cũng là kẻ có nhan sắc, và cuối cùng là hiểu ra tôi vẫn là con mồi béo bở. Có nhà, có tiền, còn có thể cho anh ta cả danh tiếng, cho nên mới không nỡ buông tay thôi.
So với một người như Thủy, tôi làm chính thất thì anh ta vẫn có thể nở mày nở mặt hơn.
Trước ánh mắt trông đợi của anh ta, tôi cố ý như mình suy nghĩ rất lâu, sau đó mới chậm chạp đáp:
– Em thấy thế này. Đời phụ nữ chẳng ai muốn phải mang tiếng qua một lần đò cả. Nhưng để đi đến quyết định ly hôn thì em phải trải qua những gì, chắc anh cũng hiểu đúng không?
– Ừ, anh biết.
– Em không cần tiền, không cần công ty hay gì gì cả. Em cũng giống như những người bình thường thôi anh ạ. Em chỉ cần có một mái mà, một tổ ấm. Đơn giản thế thôi. Phụ nữ không tham vọng như đàn ông, chỉ cần có người dựa dẫm là đủ rồi.
– Anh hiểu rồi.
– Còn chuyện có thể suy nghĩ lại chuyện ly hôn hay không thì anh cho em thời gian đã nhé. Em cũng phải xem anh thay đổi như thế nào, đúng không?
– Ừ, em yên tâm đi. Anh sẽ thay đổi.
– Ừ. Thế hôm nay đi làm muộn một tý nhé, em pha mì, mình ăn xong rồi đi.
– Ừ, thế vợ nấu đi. Lúc khác anh học nấu cháo rồi nấu lại cho em ăn sau nhé.
– Vâng.
Kể từ hôm đó trở đi, anh ta bắt đầu chú ý đến tôi hơn, đối xử tốt với tôi, thường xuyên quan tâm đến việc hôm nay tôi ăn gì, uống gì, đồng thời cũng tỏ thái độ rõ ràng với Thủy. Tuy nhiên khi nhắc đến chuyện chăn gối, bao giờ tôi cũng khéo léo từ chối.
Tôi bảo:
– Đã thống nhất là cho nhau thời gian mà, tạm thời mình cứ ngủ riêng đi. Đợi em chấp nhận anh thì mình ngủ chung cũng chưa muộn.
Chồng tôi có vẻ bức bối vì cả tuần rồi không được giải quyết, anh ta đã hứa với tôi không qua lại với Thủy nữa cho nên cứ hết giờ là về nhà, còn chuyển Thủy xuống làm phòng hành chính nên trong giờ làm cũng không thể gian díu với nhau được như lúc cô ta còn làm thư ký nữa.
Giờ không được đυ.ng vào tôi, dù khó chịu nhưng ngày xưa cũng chính anh ta nói với tôi những lời ấy, bảo “Anh với em cũng mới quen nhau một thời gian, với cả anh biết em cũng chưa sẵn sàng nên mình ngủ riêng nhé. Đợi khi nào em có thể thoải mái chấp nhận anh thì mình ngủ chung với nhau, được không?”. Bây giờ tôi dùng những lời nói đó để từ chối anh ta, cho nên Thái không phản bác được, chỉ có thể đáp:
– Nhưng… anh khó chịu…
– Ngoan nào, về phòng ngủ đi. Sáng mai em dậy nấu đồ ăn sáng cho anh nhé.
– Không được thật hả em?
– Về phòng ngủ đi anh.
Không đòi được, chồng tôi đành phải ỉu xìu đi về phòng. Nửa đêm tôi đi uống nước ngang qua phòng anh ta, thấy bên trong vang lên mấy tiếng thở gấp khe khẽ. Đêm hôm thế này, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được là anh ta đang phải dùng tay để giải quyết, không ngủ với gái được thì chỉ có thể tự mình giúp mình thôi.
Mà thấy anh ta thế thì tôi cũng chỉ biết cười nhạt. Anh ta mới phải chịu đựng một tuần thôi, còn tôi thì mấy năm dài đằng đẵng rồi, tôi không có nhu cầu về tìиɧ ɖu͙© không có nghĩa là tôi không có cảm giác muốn được yêu thương. Những gì anh ta phải trải qua ngày hôm nay, vẫn còn ít hơn so với tôi nhiều lắm…
Bẵng đi thêm nửa tháng, có một lần tôi mang tài liệu lên phòng giám đốc để Thái ký. Thế nhưng lúc còn chưa kịp nâng tay lên gõ cửa thì lại nghe tiếng của Thủy trong đó, cô ta nói:
– Anh dạo này sao thế? Sao mỗi lần em nhắn tin anh toàn bảo bận là sao? Anh không nhớ em à?
– Em không thấy dạo này anh bận thật à? Bù đầu bù óc lên rồi. Thôi em xuống phòng làm việc đi.
– Tại anh tự nhiên chuyển người ta xuống phòng hành chính nên mới không có người đỡ việc cho anh đấy. Vợ anh bắt anh phải chuyển em phải không? Chị ấy bảo bố chị ấy ép em đúng không?
– Thôi em đừng suy đoán linh tinh nữa. Chuẩn bị họp cổ đông bầu lại giám đốc rồi, mình nên giữ khoảng cách đi. Tránh để người khác thấy lại dị nghị, lúc đó ảnh hưởng đến uy tín của anh.
– Nhưng mà….
– Không nhưng gì cả. Em ra ngoài đi.
Trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh thút thít, chồng tôi không nói gì nhưng Thủy thì khóc lóc níu kéo này kia:
– Anh chán em rồi đúng không? Anh chán em nên mới tìm cách đá em đi đúng không?
– Em khóc với lóc cái gì nhỉ? Đυ.ng tý là khóc không biết mệt à?
– Anh không đối xử với em như thế thì em khóc làm gì. Em yêu anh nên em không chịu được việc phải rời xa anh. Với cả… với cả… giờ em có thai rồi. Con của mình cũng cần có đủ cả bố lẫn mẹ, anh bỏ em thì mẹ con em biết làm sao đây hả anh? Con cũng là máu mủ của anh mà.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.