"Sinh con cho anh!"
Hàn Thiên vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm, anh còn đưa tay vén mấy sợi tóc vươn trước mặt cô ra đằng sau.
"Anh ép giá cao quá đấy!"
"Anh thích thế đấy? Em có ý kiến?"
"Có! Em có..."
Hàn Như còn chưa kịp thốt ra hết câu nói thì đã bị anh dùng môi khóa chặt. Cô bị tấn công bất ngờ chỉ có thể trợn mắt nhìn anh đầy căm phẫn, cô mín chặt môi nhất quyết không cho Hàn Thiên tự ý làm càng.
Hành động phản kháng của Hàn Như khiến Hàn Thiên bất giác nhíu mày, đưa tay cấu nhẹ vào eo cô một cái. Hàn Như bị nhột, không tự chủ hé miệng, chỉ là còn chưa kịp cười thì anh đã chiếm luôn khoang miệng cô một cách đầy ngọt ngào, còn ngang nhiên lộng hành, Hàn Như cũng không phải dạng vừa, cô cũng trả đũa Hàn Thiên, nhẹ nhàng cắn cắn nhá nhá vào cánh môi mỏng của anh, còn đưa tay nhéo vào hai bên má anh đầy khiêu chiến.
Tuy nhiên Hàn Như đã sai khi dám nhờn với Hàn Thiên, kết quả là cả hai tay cô đều bị một bàn tay anh giữ chặt, tuy cô có sức lực nhưng so với Hàn Thiên thì như "châu chấu đá voi" nghĩ đến đây Hàn Như không khỏi phiền lòng, tặc lưỡi, chửi thầm trong lòng một câu, thiết nghĩ chưa có cái dại nào như cái dại này mà.
"Em nghĩ mình còn có khả năng chống đối à?"
"Em còn..!"
Vừa dứt câu nói cô lại một lần nữa bị Hàn Thiên bịt miệng, môi anh nhẹ nhàng duy chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần rồi dừng tại nơi thanh xuân đẹp đẽ của người con gái. Khoảnh khắc ấm áp, ngọt ngào đấy khiến Hàn Như mụi hết cả người, đầu óc trở nên trống rỗng, tay chân trở mềm nhũn chẳng còn sức lực, môi anh di chuyển đến đâu tim cô lại thổn thức đến đấy, đến bây giờ cô mới chợt nhận ra định kiến của bản thân lại rất dễ lung lay khi ở cạnh Hàn Thiên. Điển hình là ngay tại thời điểm này, cô đã phó mặc cho trời, cứ làm theo quy luật tự nhiên, điều gì đến sẽ đến, điều gì nên làm thì làm, tóm lại cô đã chịu thua Hàn Thiên.
....
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu mới thấy Hàn Như xuống phòng khách. Mộc An nhìn thấy vẻ mặt không thể mệt mỏi hơn nữa của Hàn Như thì bất giác che miệng cười khúc khích.
Hàn Như ngồi xuống bên cạnh, lừ mắt nhìn Mộc An một cái sắc lẹm.
"Cười cái gì? Chị đây lên đấy sẽ xử đẹp Lý Nghị!"
Nghe Hàn Như nói mà Mộc An nghệch mặt, cái này có thể nói là giận cá chém thớt không? Nhưng suy cho cùng thì cũng vì cô mà ra nên cô cũng chẳng dám phản bác, chỉ lặng lẽ bóc quả cam đưa cho Hàn Như.
"Chị! Xe chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Nghi bên ngoài hí hởn chạy vào, vừa mới ngồi xuống đã bị Hàn Như kéo lại dò xét.
"Ai tặng nhẫn cho em? Khai mau?"
Mộc An nghe Hàn Như nói mới để ý, ngón áp út bàn tay trái của Tiêu Nghi có một chiếc nhẫn, trên đó còn có đính một chiếc cỏ bốn lá, dòng chữ "H-N" uốn lượn trên mặt lá. Một lát sau cô mới cười lớn.
"Là Khắc Hùng!"
Hàn Như như hóa đá, có vẻ thời gian này cô đã bỏ lỡ khá nhiều thứ, từ chuyện Mộc An quen Lý Nghị cho đến chuyện Tiêu Nghi và Khắc Hùng, bây giờ ngẫm lại mới thấy những người ở cạnh Hàn Thiên đều làm việc rất nhanh chóng, từ thuộc hạ cho đến bạn thân, hành động quá nhanh khiến Hàn Như hơi choáng, phải mất một lát sau mới bình tĩnh.
"Được rồi, đừng dọa người nữa, đi thôi."
Hàn Như bỏ lại câu nói sau đó đi thẳng ra xe. Mộc An thấy vậy cũng đi theo.
...
Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến ngọn núi mà Hiểu Thần và Lý Nghị ẩn cư.
Trên đây cây cối um tùm, đường đầy dốc đá khiến việc di chuyển cũng trở nên khó khăn, để đến được chỗ hai người họ cũng đủ mất nửa tiếng.
Chỗ Lý Nghị và Hiểu Thần sống khá lý tưởng, ngôi nhà bằng gỗ nằm bên cạnh con suối nhỏ, bên cạnh còn có cây hoa anh đào, đây cũng là điều Hàn Như thắc mắc, giữa chốn rừng núi hoang sơ thì lấy đâu ra cây anh đào đang nở hoa rực rỡ thế kia? Thắc mắc được giải đáp khi cô hỏi Mộc An, cây anh đào này là do Hiểu Thần đã tìm cách đem từ nước ngoài lên đây, và vì một lý do nào đó mà anh đã nghiên cứu khiến nó nở hoa mặt dù trái mùa.
"Đang đi nghỉ dưỡng à?"
Hàn Như lãnh đạm lên tiếng khi thấy Hiểu Thần đang nhàn nhã ngồi trên phiến đá thả mồi câu cá, cạnh anh là miếng gỗ lớn, trên miếng gỗ có một con ốc sên và cái đồng hồ nhỏ.
"Tôi đang tính vận tốc ốc sên đấy thưa phu nhân!"
Bên trong căn nhà gỗ, Lý Nghị nghe tiếng ồn ào thì vội vàng chạy ra, điều đầu tiên là vẻ mặt bất ngờ sau đó là nụ cười tươi, anh lao nhanh về phía Mộc An, ôm chầm lấy cô.
"Này hai bạn trẻ, ở đây còn có người đơn thân, xin hãy giữ ý, còn nữa chúng ta chỉ mới xa nhau có năm ngày thôi, đâu phải năm năm?"
Hiểu Thần bất mãn lên tiếng, quay sang bên cạnh nhìn con ốc sên, đã bò được hai giờ đồng hồ nhưng còn chưa được một phần ba miếng gỗ khiến anh đột nhiên chán nản vô cùng.
"Người đơn thân đâu hiểu được cảm giác gặp lại người mình yêu sau bao ngày xa cách!"
Hàn Như nghe Lý Nghị phản mà nghẹn ngào, câu nói của anh như đâm một nhát dao vào trái tim đơn thuần của một chàng trai chưa mảnh tình vắt vai như Hiểu Thần, đau đến rỉ máu, nghĩ đến đây Hàn Như ôm bụng cười ngắt nghẻo.
"Thần! Anh vẫn ổn đấy chứ!"
"Tôi câu xong rồi, đi rán cá đây!"
Hiểu Thần bỏ lại câu nói rồi lẳng lặng bỏ vào nhà.
Giờ đến Lý Nghị, mãi đến khi Mộc An kêu khó thở mới chịu buông cô ra, nhìn anh bây giờ rất chững chạc, khuôn mặt bây giờ còn có thêm điểm nhấn là vài vết đen của nhọ nồi tuy nhiên vẫn không giảm đi vẻ đẹp đậm chất ngông cuồng của anh.
"Có vẻ ở đây anh vẫn sống rất tốt?"
"Không tốt vì thiếu Mộc An nhưng dù sao bây giờ anh cũng tự mồi lửa nấu cơm được!"
Lý Nghị tự hào trả lời, Hàn Như nhún vai sau đó cười cười rời đi nhường lại không gian riêng cho hai người họ, trước khi vào nhà còn không quên căn dặn bọn thuộc hạ đi theo cô.
"Mọi người vào núi tìm heo rừng đi, có thì bắt về tối làm tiệc, mọi người có S***g mà đúng không? Rồi đi đi đừng làm tôi thất vọng."
Cả bọn thuộc hạ nghe mà khóc không ra nước mắt nhưng vẫn ngậm ngùi bước đi không một lời than vãn hay oán trách.
....
Tầm chiều tối, khi Hàn Như đang ngồi thần thờ trên cành cây đợi đom đóm lên đèn thì nhận thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng xa, vội vàng hét lớn.
"Thiên! Em ở đây!"
Bên này, Hàn Thiên nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, vẻ mặt nhanh chóng đen lại khi nhìn thấy Hàn Như.
"Em bước xuống cho tôi! Nếu để trầy xước thì đừng trách tôi!"
Giọng anh lạnh thấu can tâm khiến Hàn Như rùng mình. Cẩn thận trèo xuống, chỉ là lúc lên thì dễ nhưng xuống lại là vấn đề nan giải, chới với mãi mới trèo xuống cành thứ ba, đang cẩn trọng đưa chân xuống cành thứ tư thì cành gãy, trượt chân, may mắn là tay cô vẫn bám được.
"Thiên! Cành gãy rồi, em bám không được! "
Hàn Thiên sa sầm mặt, nhanh chân chạy về phía Hàn Như.
Đến lúc tưởng chừng không trụ được nữa thì thấy có cánh tay vòng qua eo cô. Còn chưa kịp nhìn xuống đã nghe lời đe dọa vang vẳng bên tai.
"Em muốn ૮ɦếƭ phải không?"
"Không! Em không muốn."
Hàn Như mếu máo trả lời, ban đầu Hàn Thiên rất tức giận nhưng nhìn vẻ mặt này của Hàn Như thì lại mềm lòng, anh giận cô chưa đến một phút, biết thế nhưng anh cũng đành bất lực, cẩn thận kéo cô xuống.
"Bám chắc vào!"
Nghe vậy Hàn Như vội vàng choàng tay lên vai anh, tình hình bây giờ Hàn Thiên vừa trèo xuống vừa cõng Hàn Như trên vai.
Xuống tới mặt đất, Hàn Như mới ngẩng đầu lên nhìn, bây giờ mới nhận thấy rằng mình lúc nãy đang ngồi trên một cành cây cao, té xuống chắc chắn sẽ phải đi gặp diêm vương để chào hỏi. Nghĩ ngợi một hồi mới nhận ra mình vẫn đang trên lưng Hàn Thiên.
"Em xin lỗi, cho em xuống đi!"
"Im lặng!"
Hàn Thiên gằn giọng, Hàn Như lập tức im bặt, không dám nói gì thêm.
Anh đưa cô vào nhà, xử lý vết xước đang rỉ máu ở chân, vừa thoa thuốc vừa nhíu mày.
"Đừng để anh thấy việc này xảy ra thêm một lần nào nữa."
Anh tức giận nhưng Hàn Như lại bật cười, cúi xuống đặt môi lên trán anh miết nhẹ theo đường sống mũi.
"Em xin lỗi."
Hàn Thiên hơi nguôi nguôi, không nói không rằng bế cô ra ngoài bờ suối.
...
Tối đến, Hàn Thiên ra lệnh cho bọn thuộc hạ trở về bản doanh. Bây giờ chỉ còn anh, Hàn Như, Mộc An, Lý Nghị và Hiểu Thần. Tất cả đang ngồi ở cái bàn dưới tán cây anh đào trò chuyện. Mãi đến bảy giờ tối mới thấy Khắc Hùng, Tiêu Nghi và cả Tiểu Tĩnh xuất hiện.
Bây giờ thì đã có mặt đông đủ, Hàn Thiên mới bàn vào chuyện chính.
"Dự định khi nào kết hôn?"
Lý Nghị đang uống nước thì ho sặc sụa. Khắc Hùng thì điềm tĩnh hơn.
"Bất ngờ gì chứ?"
Hàn Thiên ảm đạm lên tiếng, ánh mắt nhìn sang Hàn Như.
"Hay là tổ chức cả hai hôn lễ chung một ngày như thế sẽ rất vui."
Tiểu Tĩnh nhanh nhẹn lên tiếng, Hàn Như nghe vậy thì vỗ tay tán thành.
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật lớn vào tháng sau."
Lý Nghị hơi sững người nhìn Mộc An, Khắc Hùng nhìn sang Tiêu Nghi. Cả bốn nhìn sang nhau một lát bật cười rồi gật đầu.
"Vậy cứ thế tiến hành đi, ngày mai mọi người quay về, rồi bàn chuyện tiếp!"
Hàn Thiên bỏ lại câu nói sau đó kéo Hàn Như rời đi, Tiểu Tĩnh thấy vậy cũng chạy lại chỗ Hiểu Thần, níu níu tay áo.
"Em muốn tính vận tốc ốc sên!"
Hiểu Thần nghe vậy thì cười hiền, đưa tay xoa đầu cậu, sau đó dắt cậu đi vào trong nhà, lấy vài ngọn đèn đã được thắp sáng sẵn đi ra bờ suối, nơi chú ốc sên vẫn đang miệt mài di chuyển.
...
Trong đêm tối, tiếng suối chảy rốc rách, tiếng côn trùng kêu về đêm phút chốc trở nên tĩnh lặng, ánh sáng dịu nhẹ từ của đêm trăng tròn rọi xuống mặt nước thật lung linh.
"Anh muốn đưa em đi đâu?"
Hàn Như nghiêng đầu hỏi, bước chân Hàn Thiên đột ngột dừng lại, anh quay ra sau bế phắt Hàn Như lên.
"Nặng lắm! Bỏ em xuống, em tự đi được."
Có người dãy giụa đòi xuống, có người bỏ lời nói ngoài tai, đến cuối cùng Hàn Như vẫn là người chịu thua.
Sau mười lăm phút đi bộ thì cũng tới nơi Hàn Thiên muốn đến, bây giờ anh mới chịu thả cô xuống.
Biểu hiện đầu tiên của Hàn Như khi đặt chân xuống là vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Trong một giây nào đó cô đã thật sự chìm đắm trước vẻ đẹp ở đây.
Trước mắt cô là một bãi cỏ rộng lớn, ở chính giữa còn có cả một cây cổ thụ to lớn đang vươn mình trong màn đêm, một cơn gió nhẹ lướt qua làm những ngọn cỏ khẽ dao động, đâu đó còn có một vài cánh hoa bồ công anh ẩn mình trong làn gió. Còn có cả ánh sáng yếu ớt từ những con đom đóm, tất cả tạo nên một khung cảnh thiên nhiên thật hoàn mỹ.
Hàn Thiên đứng phía sau ngắm nhìn cô gái đứng trước mặt, bất giác nở một nụ cười thật tươi, sau đó vòng tay ôm cô thật chặt.
"Có em rồi thật tốt!"
Hàn Như nghe vậy thì mỉm cười, xoay người lại, vùi mặt vào lòng anh.
"Thật tốt khi anh đồng ý ở cạnh em!"
Nói đây cả hai đều phì cười. Đúng vậy, tất cả đều thật tốt khi hai ta được ở cạnh nhau. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế.
Trời cao có trăng vàng, dưới đất có núi rừng, ngay lúc này Hàn Như đang ngồi gọn trong lòng Hàn Thiên, cả hai cùng nhau ngắm nhìn vầng trăng sáng ấy, cùng nhau hẹn thề bên nhau mãi mãi. Và tại đây tất cả mọi vật đều làm chứng cho tình yêu của họ. Tất cả thật viên mãn, thật hạnh phúc.
(Hết)
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.