"Chủ nhân? Em tại sao em phải học võ?"
Cô của 12 năm trước, ngước đôi mắt tròn xoe hỏi chủ nhân của mình.
"Để bảo vệ chủ nhân và chính bản thân."
Chủ nhân nhìn cô, đôi mắt anh lạnh lẽo nhưng khi nhìn cô lại dịu dàng đến lạ.
[...]
"Chủ nhân? Tại sao lại để em học ở tại nhà mà không đi đến trường để học như mọi người?"
Cô hỏi đầy thắc mắc, nhưng đáp lại câu hỏi của cô chỉ vỏn vẹn mấy từ.
"Vì em khác họ."
Cô gật đầu nhưng vẫn thắc mắc, cô khác là khác ở chỗ nào? Nhưng lại không dám hỏi nhiều. Chủ nhân bảo thế nào thì cô nghe thế đó.
[...]
"Chủ nhân sao lại ɡɪếт mấy người đó? Họ làm gì sai à?"
Cô nhìn đám người nằm trên sàn mà không khỏi lạnh người, họ bị ɡɪ.ếт rất tàn bạo. À không phải là nhẹ nhàng vì chủ nhân chỉ cho mỗi người vài phát s/ún/g.
"Vì họ không đáng được sống."
"Nhưng..."
"Em đang thương hại họ?"
Cô nghe chủ nhân hỏi, giật mình quay sang phía anh, khuôn mặt anh bây giờ lạnh tanh, vô cảm, khiến người khác khẽ rùng mình, cô vội cuối gầm mặt.
"Sống ở xã hội này tuyệt đối không có lòng thương hại, một là người ch/ết, hai là ta ch/ết."
Lúc đó chủ nhân nói, cô nghe vẫn không hiểu có lẽ mãi về sau cô mới hiểu được. Nhưng tại thời điểm đó, trong lòng cô chủ nhân là một kẻ vô cùng m/áu lạnh.
[...]
"Em đã biết lỗi?"
Cô quay sang nhìn đám người đang lấm lét đứng đằng sau mình, sau đó quay sang nhìn chủ nhân, giọng có lỗi.
"Em biết."
"Nói tôi nghe?"
"Không nghe lời chủ nhân, dám đi theo đám người ngu ngốc này đi đến bar, để rồi lọt vào tay kẻ xấu và...?"
Đến đây cô không nói nữa, anh nhìn cô cười nhạt, sau đó quát.
"Nói tiếp."
Cô lúc đó sợ đến xanh mặt, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến như thế, nước mắt đua nhau rơi.
"Dạ.. nếu.. nếu không có chủ... chủ nhân tới cứu thì em sẽ..."
Anh nhìn cô gái trước mặt khẽ lắc đầu.
"Em sẽ mất đi cái quý giá nhất của người con gái."
Anh nhàn nhạt nói, làm cho cô càng thấy hối hận.
"Lên phòng tự kiểm điểm bản thân. Không có lệnh không được bước chân ra khỏi phòng nửa bước, dám không nghe lời thì chính tay tôi sẽ ɡɪ/ếт em."
Lời chủ nhân lạnh lẽo như cứa vào *** cô. Cô chào chủ nhân rồi đi lên lầu tự kiểm điểm lại bản thân, như cô biết anh ghét những kẻ không nghe lời, nếu như cô kháng lệnh lần nữa có lẽ cô sẽ ૮ɦếƭ dưới tay anh.
Cứ tưởng hôm đó cô sẽ bị bỏ đói, không ngờ đang lúc đói đến hoa mắt thì người hầu mang đồ ăn vào.
Cô vừa ăn vừa hỏi cô bé người hầu.
"Chủ nhân còn giận không?"
"Đến bây giờ chủ nhân vẫn không ăn gì, chỉ bảo tôi đem đồ ăn lên cho cô và dặn phải nhìn cô ăn hết."
Cô ậm ừ gật đầu sau đó vội hỏi.
"Đám người đi cùng tôi sao rồi?"
Cô người hầu khẽ nhăn mặt.
"Hình như ૮ɦếƭ hết rồi."
Cô nghe mà sắc mặt trắng bệch.
"C/hết? Tại sao lại c/hết? Lúc nãy còn sống sờ sờ?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.