Tôi vẫn chưa thể hứa với anh ấy.
“Anh có thể đợi em.”
Trần Mộ kiên trì nhìn tôi.
Tôi liên tục xin lỗi anh, vừa liên tục nói xin lỗi, vừa rót rượu vào miệng.
Người bàn bên cạnh chạy tới giật lấy: “Làm gì vậy, rượu của bàn chúng tôi đấy!”
Rượu rất cay, nhưng ngọt ngào hơn nhiều so với cảm xúc.
Trần Mộ đưa tôi về nhà, tôi suýt ngất đi vì uống rượu.
Khi anh gõ cửa, Giang Thời Xí vừa về đến nhà và đang đứng trong hành lang lạnh lẽo.
Ánh mắt anh quét qua Trần Mộ với vẻ u ám.
Trần Mộ giao tôi cho chú ấy lúc tôi đang say bí tỉ, lặng lẽ liếc nhìn Giang Thời Xí với ánh mắt phức tạp, nhưng lại do dự không nói.
“Nếu anh thật sự là chú của cô ấy, đừng hiểu lầm cô ấy với tư cách là người thân.”
Giang Thời Xí kinh ngạc liếc anh một cái, hơi thở nhẹ nhàng trên người anh cũng bị cuốn đi: “Giả làm con sói đuôi to sao, lần sau đừng để tôi gặp cậu dẫn con bé đi uống rượu."
Trần Mộ muốn giải thích, lại bị cửa đáp lại một cách тһô Ьạᴏ đóng lại. Toàn bộ hành lang rung chuyển ba lần.
*giả làm sói đuôi to: dùng để chế nhạo những người thích thể hiện. Có câu nói "con cóc ngậm chổi lông ở ௱oЛƓ-giả làm sói đuôi to"*
Tôi được chú ấy bế vào phòng ngủ.
Trong lúc say rượu, tôi nắm lấy cà vạt của Giang Thời Xí:"Chu Thiên đâu? Tại sao cô ấy không trở về cùng chú?"
Giang Thời Xí đặt gối sau đầu tôi:"Đường Nha Nha, cháu không ngoan, ai cho con dũng khí uống rượu?
Tôi bĩu môi: “Còn ai nữa, cô giáo Thiên Thiên của chú đó.”
Giang Thời Xí: “…”
Anh ấy đứng dậy muốn rời đi, lại bị tôi túm lấy góc áo anh ấy
"Cô giáo Thiên Thiên của chú đâu?"
Giang Thời Xí không còn cách nào khác ngoài việc nói:"Bọn chú đã chia tay" một cách nhẹ nhàng.
Tôi thực sự không thể tin được những tin tức tốt mà tôi vừa nghe, phần lớn rượu trong tâm trí tôi đã tỉnh táo, và một nửa còn lại chỉ muốn hát "Happy Breakup" trên giường và múa Yangko.
Nhưng tôi cố kìm lại.
Tôi giả vờ an ủi anh ấy: “Không sao đâu, lần sau sẽ tốt hơn, lần sau sẽ tử tế hơn…”
Thực ra trong lòng tôi muốn đốt bảy bảy bốn chín phát pháo hoa.
Giang Thời Xí nhướng mày, đột nhiên dùng một tay đè lên vai tôi, đẩy đến đầu giường:“Đường Nha Nha, sao chú thấy đang rất vui vậy?”
Mùi rượu bao trùm khiến tôi choáng váng, nhìn thấy môi anh, nhịn không được muốn hôn trực tiếp: “Không có a, cháu nói nhầm đó."
*Yangko là một điệu múa dân gian phổ biến của TQ*
Kể từ đó, thay vì trốn tránh Giang Thời Xí, tôi bắt đầu quấy rầy anh ấy một cách mạnh mẽ.
Tôi mặc một chiếc áo cánh ngắn mới, và cố tình lướt qua mắt anh ấy.
Anh không nhìn nó dù một lần.
Được lắm.
Nhưng khi tôi định ăn mặc thế này đi ra ngoài, anh ấy đặt máy tính trên tay xuống, dùng giọng điệu khiến tôi phản bác nói: “Đừng mặc thế này, thay đi!”
Tôi xông vào phòng anh ấy và yêu cầu anh ấy thổi tóc cho tôi như một đứa trẻ.
Tôi trực tiếp đi tới, đặt máy sấy tóc vào tay anh ta:“Giang Thời Xí, chú bị điếc rồi!”
Giang Thời Xí gõ màn hình máy tính trên bàn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cười khẽ: “Nha Nha đừng làm ồn, chú đang livestream"
"Hả?" Tim tôi đột nhiên chùng xuống, còn mặt tôi thì đỏ bừng.
Tôi thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
[Sập nhà rồi sao? Nam diễn viên ở chung với bạn gái?]
[Chị gái không có tay sao? Bắt ảnh đế sấy tóc dùm?]
Giang Thời Xí cau mày và yêu cầu quản lý đuổi những người nói chuyện nhảm nhí, sau đó giải thích:"Không phải, đó là cháu gái của tôi."
Tôi đang rón rén rời khỏi đây, khi nghe đến từ "cháu gái" tôi bất giác đứng yên.
Khi tôi ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt trượt xuống.
Hôm sau là cuối tuần nhưng Giang Thời Xí đến công ty từ sớm. Tôi thì ngủ say, đang mơ màng thì nhận được cuộc gọi từ anh.
“Nha Nha còn ở nhà không?”
“Sao, nhớ cháu rồi?”
Đầu dây bên kia tạm dừng: “Đừng nháo nữa, sợi dây chuyền chú cần đeo khi quay phim bị rơi xuống giường, cháu gửi đến công ty cho chú được không?"
Công ty của Giang Thời Xí?
Tôi nói được và nhảy ra khỏi giường mà không mở mắt.
Đứng trước một công ty cao chọc trời, tôi không khỏi thở dài: Tôi muốn gì trong cuộc sống, giàu có và tự do.
Đột nhiên, một cô bé đeo khẩu trang kéo tôi lại, cười nói:“Chị gái ơi, chị đến gặp Giang Thời Xí đúng không?”
Tôi gật đầu:"Giang Thời Xí phái cô đến đón tôi hả?”
Cô ấy liếc nhìn tôi, kéo tôi lại rồi đi về phía cửa phụ:“Đi theo em.”
Nhìn cửa phụ, trong lòng tôi có chút thất vọng, người nhà mình mà không thể đi cửa chính sao?
Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không đi vào cửa phụ, bởi vì tôi đã bị chụp thuốc mê bởi một người nào đó với chiếc khăn tay.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi cảm giác có thứ gì đó bị nhét vào miệng, tay, mắt cá chân và cổ của tôi bị trói chặt vào ghế.
Toàn thân chỉ còn lại một đôi mắt có thể tự do nhìn, cũng chỉ có thể xoay người.
Cô gái đeo mặt nạ đen đang nhìn tôi hung dữ: "Muốn tìm Giang Thời Xí? Cô là ai?"
Nói xong, một thứ gì đó lạnh lẽo áp vào mặt tôi.
Là một con dao! Vẫn còn một ánh sáng lạnh buốt, phản chiếu bộ dạng bất lực và lộn xộn của tôi.
Tôi trợn đôi mắt to ra, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào kinh hoàng.
Khi con dao ngày càng đến gần, tôi lắc đầu nguầy nguậy, thở hổn hển vì căng thẳng.
Đồng thời, tôi nhận ra rằng cô ấy là fan cuồng bất hợp pháp của Giang Thời Xí!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.