Tiêu để bài báo là: Tác giả ngôn tình tiểu thuyết trên mạng kiêm vợ của chủ tập đoàn LHH nɠɵạı ŧìиɧ cùng với chủ tập đoàn DH.
???
Lên top 1 hot search rồi, chỉ trong 2 tiếng đồng hồ.
Bài báo này...rất nhiều người quan tâm và bình luận.
Cô thề rằng là nếu cô đang uống nước thì sẽ không kìm được mà phun nước ra mất.
Cái gì mà nɠɵạı ŧìиɧ chứ? Rốt cuộc ai đã chụp ảnh này rồi đăng bài này vậy?
Kẻ đi nɠɵạı ŧìиɧ lại không lên báo, kẻ không nɠɵạı ŧìиɧ lại lên báo vì nɠɵạı ŧìиɧ?
Liên Hạ đập đập vào cái *** đang đau nhói của mình mấy cái, cố gắng hít một hơi thật sâu để ổn định lại hơi thở rồi đọc phần bình luận chất đống.
[hạly: Ôi, đúng là cuộc sống! Bề ngoài chị đẹp cỡ nào bên trong lại xấu xa bấy nhiêu sao? Khinh, khinh, khinh]
[hồng_hoa: Đây có phải là kiểu có một đại gia chưa đủ nên vớ thêm một ông nữa không nhờ? Thật xấu hổ quá đi mà! Tội nghiệp Ngụy Tổng ghê ấy.]
[liên_liên: thôi, say bye! Chính thức nghỉ làm fan bả nhá! Mà không ngờ chủ tập đoàn DH lại đẹp trai đến thế cơ.]
[gaubongnho: thay vì mấy bác quan tâm bà tác giả thì tôi lại quan tâm anh trai chủ tập đoàn DH này, đẹp ghê gớm a~]
Càng đọc cô càng tức nghẹn họng, mà càng tức thì tim lại càng đau và khó chịu.
Cứ lướt qua một bình luận là tay cô lại vô thức P0'p chặt điện thoại thêm chút, càng lúc càng chặt, chặt đến mức như có thể P0'p nát điện thoại bất cứ lúc nào!
Rất nhiều bình luận, đa số là chỉ trích cô, phần còn lại là chỉ trích anh và bất ngờ trước nhan sắc của anh, phần còn lại nữa là bày tỏ sự thương tiếc với hắn.
Càng đọc càng nóng mắt, cô bỏ điện thoại sang bên, loạng choạng đi đến bên bàn uống một viên thuốc làm giảm cơn đau tim rồi tu một ngụm nước.
Bây giờ cổ cô tức đến nghẹn đi, tuy chỉ là một viên thuốc và một ngụm nước thôi mà khó khăn lắm mới nuốt được.
Ngụm nước có thể làm trôi viên thuốc nhưng uất ức trong lòng cô thì lại không.
Càng nghĩ, uất ức và sự khó chịu trong lòng cô càng ngày càng nhiều.
Bây giờ, người cô muốn giành về nhất là Hạ Nhiên, người cô muốn tìm nhất lại là người viết nên cái bài báo cẩu huyết này!
Bài báo này không chỉ mang tiếng cho cô mà còn mang tiếng cho anh, tập đoàn anh.
"Ting, ting, ting..."
Liên Hạ liếc nhìn chiếc điện thoại trên giường đang thông báo có cuộc gọi thì vội chạy sang cầm điện thoại lên.
Là anh!
- Alo? Em thấy bài báo đang nổi chưa, đang nói về chúng ta đấy...
Cô vừa bắt máy thì dồn dập nói, đầu dây bên kia im lặng cho cô nói xong rồi mới tiếp lời.
- Em đã thấy rồi, bây giờ em đang điều tra, đã điều tra được địa chỉ đăng tin ấy là tập đoàn LHH.
Liên Hạ nghe xong, sóng mũi cô truyền đến một cảm giác cay sè, lỗ tai cô như tổ ong bị chọc thủng mà cứ vo ve ong ong khiến cô không còn nghe rõ những thứ xung quanh những, đầu óc hoàn toàn trống rỗng mờ mịt, tay chân mềm nhũn.
Điện thoại của cô trượt từ trong tay cô xuống và rơi xuống đất tạo ra một tiếng rất chói tai.
- Alo? Alo? Chị, chị...
Anh ở bên đầu dây thấy cô không đáp lời thì bắt đầu lo lắng.
Cô vẫn đứng như trời trồng ở đó, môi mím chặt lại, không đáp lại anh, đôi mắt của cô long lanh những giọt nước mắt tựa như những hạt pha lê.
Tập đoàn LHH, là hắn làm sao?
Người đi nɠɵạı ŧìиɧ lại tố người khác nɠɵạı ŧìиɧ.
Làm như thế được gì chứ?
Liên Hạ bất giác bật cười, nụ cười có chút điên dại, tay đặt lên *** trái của mình.
Kỳ thực, viên thuốc giảm đau hồi nãy không thể làm giảm cơn đau tim của cô.
Vài giây sau, tiếng gọi của anh, lời nói của anh vẫn không dứt thì cô mới cúi xuống nhặt điện thoại, hờ hững nói.
- Chị vừa đi lấy ra ngoài lấy đồ ăn của người phục vụ mang đến. Sao rồi? Bây giờ giải quyết như thế nào?
- Bảo người viết gỡ xuống.
Trong căn phòng có ánh sáng hơi tối, đường nét trên gương mặt trở nên mờ mờ ảo ảo trước ánh sáng từ màn hình máy tính, khiến người ta không thể nhìn rõ được sắc mặt anh.
Anh vừa nói vừa một tay liên tục điều khiển con chuột, một tay cầm tách trà uống một ngụm rồi đặt lên bàn rồi dùng tay đó điều khiển bàn phím một cách linh hoạt.
- Ừm, chuyện này...có lẽ làm tập đoàn em ảnh hưởng rất nhiều nhỉ?
- Nhiều hay ít cũng không quan tâm trọng bằng chị. Đối với em, tập đoàn đứng nhì, chị luôn đứng nhất.
- Chị...cảm thấy hơi mệt, có thể cúp máy trước không?
Liên Hạ nở ra một nụ cười gượng gạo, gương mặt hiện rõ sự lảng tránh.
Bắc Dục bên đầu dây hiểu được ý tứ trong lời nói cô thì không nói nữa, mặc dù anh muốn nói với cô rất nhiều điều nhưng cô đã lảng tránh như thế thì đành miễn cưỡng tạm biệt vậy...
- Được rồi, tạm biệt!
Tiếng tút dài vừa vang lên bên tai cô thì cô liền thở phào một hơi, tay buông thõng xuống, đặt điện thoại đầy vết trầy xước đã ngừng kết nối với điện thoại anh lên trên giường.
Rồi cô ngả người ra giường một cách nhẹ tênh, đôi mắt cô giương ra nhìn các tòa nhà thành phố đang sáng đèn trong buổi đêm, lấp la lấp lánh trông rất huyền ảo.
Bây giờ cô mới hiểu được cảm giác bị một người mà mình không thích theo đuổi là khó chịu đến thế nào.
Cảm thấy rất phiền, rất muốn lảng tránh...
Ở cùng một người không yêu tận 6 năm, chắc còn khó chịu nhiều hơn nhỉ?
Liên Hạ mơ màng chớp mắt, trong đầu xuất hiện hình ảnh hắn ngày một rõ.
Thật ra hôm nay vô thức nhớ về hắn cô mới biết rằng mình vẫn chưa quên được những giây phút bên hắn, bấy lâu nay cô đã đánh lừa bản thân mình...
Tâm can dù đã ૮ɦếƭ nhưng sâu trong đó vẫn còn một ngọn lửa tình yêu nào đó lặng lẽ nhen nhói mà ђàภђ ђạ trái tim cô.
Nói không còn yêu hắn đều là lời nói dối.
Khi biết được hắn đứng sau việc này, cô thật sự ૮ɦếƭ lặng, tim đau như thắt lại, thuốc giảm đau tim của cô cũng trở thành thứ vô dụng trong giây phút ấy, nó hoàn toàn không giúp được gì cho cô.
Cô không biết hắn làm việc này để làm gì nhưng cô thật sự cảm thấy rất buồn và thất vọng.
Càng buồn hơn khi nhận ra mình hiện tại chẳng còn tư cách để thất vọng về hắn.
Cô và hắn đã thật sự kết thúc rồi, cho dù có cho thêm thời gian để xác nhận lại tình cảm cũng không thể thay đổi được gì nữa.
Không phải là cô không muốn vướng vào tình yêu mà là không muốn yêu ai khác ngoài hắn nữa.
...
Ngụy Gia.
Đông Thần ở trong thư phòng, cầm tờ báo trên tay, cánh môi bạc mỏng mím chặt vào nhau.
Băng Vân từ bên ngoài cầm một tách cà phê chậm rãi đi đến và đặt lên bàn hắn, nhìn hắn như vậy thì mày hơi nhíu lại, trên môi nở một nụ cười khẩy kia mà?
- Đăng cũng đăng rồi, anh còn suy nghĩ gì nữa? Việc này rất có lợi cho chúng ta.
-...
- Dù sao thì ngay từ đầu anh cũng không màng gì đến cô ta mà thuê một đám đàn ông để chơi cô ta kia mà, bây giờ không chụp được cảnh nóng với đám đàn ông thì cũng chụp được cô ta với tên khác rồi kia mà.
Ả vừa nói vừa giật lấy tờ báo trong tay hắn rồi ngồi lên đù* hắn, môi ghé sát tai hắn nhẹ nhàng thủ thỉ, tay ả hư hỏng lả lướt trên phần *** rắn chắc của hắn.
- Thay vì cứ quan tâm việc này thì chúng ta làm việc khác...có được không?
Đông Thần bắt lấy cổ tay ả kéo ra khỏi *** mình khiến ả có chút kinh ngạc, chớp chớp nhìn hắn.
- Hôm nay anh rất mệt, lúc khác đi.
Nói rồi, hắn hờ hững đẩy ả ra và đứng dậy rồi đi khỏi thư phòng.
Băng Vân sững sờ một lúc, dõi theo bóng lưng hắn, đôi mắt giảo hoạt khẽ nheo lại.
...
Đông Thần bước lên sân thượng hòa mình vào màn đêm cô tịch, tay chống lên thành lan can, hắn cứ đứng như vậy mà để im cơn gió buổi đêm lạnh ngắt hắt vào mình mà không chút dao động.
À không, cho dù có lạnh hắn cũng không để ý được điều đó.
Trong lòng hắn là những dòng suy nghĩ về bức ảnh ấy, về cô.
Ban đầu hắn thuê một đám đàn ông nhằm muốn họ cùng cô...để đăng tin cô nɠɵạı ŧìиɧ, lăng loàn. Nhưng đến phút cuối cùng hắn lại đột nhiên cuống lên một cách không hiểu rõ nguyên nhân mà muốn hủy, khi muốn gọi điện thoại hủy rồi thì tên nhà báo lại mang về cho hắn bức ảnh anh đang ôm cô.
Lúc ấy, cảm xúc hắn rất lạ, hắn không thể hiểu rõ được đó là gì.
Trong đầu thì suy nghĩ: "Không ngờ cô lại tìm được người đàn ông khác sớm như vậy. Hóa ra, cô không còn yêu hắn là thật."
Hắn lúc ấy cắn răng rít ra từng chữ, bảo tên nhà báo đăng lên nhanh đi để sớm đạt được mục đích rồi bỏ đi với cảm xúc rất lạ của mình.
Bây giờ, hắn lại vừa muốn gỡ bài báo đó xuống.
Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu mình đang nghĩ gì, bên tai lúc nào cũng cứ vang vảng chữ "đã từng yêu" của cô giành cho hắn mà lòng có cảm thấy có chút mất mát và khổ sở.
Ai đó hãy cho hắn biết đây là loại cảm xúc gì đi?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.