Ngoại truyện 3--An Nhiên....đừng khóc.....tôi xin em đừng khóc.
Lúc này tôi chỉ muốn yếu đuối một lần mà xà vào lòng anh, muốn ôm lấy anh mà nói cho anh biết rằng tôi cũng nhớ anh đến da diết, nhưng sao có thể khi mà thù hận trong lòng tôi còn chưa nguôi, hai bàn tay chỉ vừa chạm nhẹ vào tấm lưng quen thuộc kia , chính vì thế mà cũng buông thỏng xuống, vội đẩy mạnh Lâm ra khỏi người tôi, đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt, hít lấy một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn anh nói.
-- Thôi đủ rồi, anh không cần phải giả vờ trước mặt tôi làm gì , nếu anh đã đến đây rồi thì tôi cũng nói luôn. Trả Bin lại cho tôi.
-- Bin sẽ về với em, nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu.
-- Anh quan tâm làm gì , ngày mai tôi sẽ đến đón thằng bé.
-- Địa chỉ nhà ở đâu.
Tôi hơi cáu khi Lâm cứ mãi hỏi nên quát lớn.
-- Anh biết để làm gì....
-- Mai anh sẽ đưa thằng bé đến, nếu em không nói địa chỉ nhà ở đâu thì sẽ không gặp được Bin .
-- Anh là đang uy hiếp tôi.
-- Anh chỉ nói vậy thôi, còn tùy ở em, số điện thoại anh vẫn như cũ. Anh về đây mai gặp lại.
Lâm anh ta vẫn vậy, vẫn cứ ngông cuồng, thích làm theo ý của mình, trước đây và kể cả bây giờ tôi vẫn không thể nào thắng anh được, chỉ biết thở dài mà cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn trong đó ghi địa chỉ nhà rồi bấm gửi cho số điện thoại quen thuộc kia.
Lâm anh ta đang chạy xe trên đường , chuông tin nhắn đến , mở ra xem , anh ta cười nhẹ nói thầm " An Nhiên , không cần biết vì lý do gì mà khiến em thay đổi như vây, nhưng anh nhất định sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa...."
Đến tối tại nhà riêng của Lâm , Thục Uyên đang nấu nướng trong bếp nghe tiếng xe oto ở ngoài sân vọng vào, với tay tắt bếp, cô ta chạy ra vẻ mặt vui mừng hỏi.
-- Anh về rồi à, hôm nay em có nấu món cháo gà anh thích ăn đấy nhá.
-- Uk, em ăn đi, anh hơi mệt nên không ăn đâu.
Nói rồi Lâm đi thẳng lên phòng, Thục Uyên đứng đấy nụ cười trên môi cũng vội tắt, mặt tối sầm lại , nhìn theo bóng dáng dần đi khuất của Lâm. Một lát sau, cô ta mặt một bộ đồ ngủ hơi mỏng manh đủ làm lộ những phần tuyệt mỹ nhất trên cơ thể , bê một ly sữa vào phòng của Lâm, đi đến đặt xuống bàn.
-- Anh uống sữa cho khỏe .
Lâm mặt gán vào màn hình máy tính, không ngẩng lên nhìn Thục Uyên, trả lời một câu không thể ngắn hơn.
-- Uk.
Nhìn thái độ không mấy quan tâm của Lâm , Thục Uyên cô ta đi ra phía sau lưng ghế bất ngờ ôm chầm lấy Lâm , tay không yên phận mà từ từ lần mò khắp vòm ng của anh , đầu cô ta nghiêng sang một bên , mặt áp sát vào vành tai, Chiếc l*** cũng bắt đầu liếm lát xung quanh nơi đó, phả ra một hơi nóng như muốn kích tình. Bàn tay ả ta từ từ tháo dần những cúc áo trên người Lâm , nhưng khi còn đang trong cơn say tình thì bất ngờ bàn tay kia bị Lâm nắm chặt lại , anh ta đứng bật dậy, quay người lại nhìn Thục Uyên, sự mong chờ hiện rõ trong ánh mắt của cô ta, nhưng đáp lại vẫn là một gương mặt không cảm xúc của Lâm , anh ta quát lớn.
-- Ra ngoài.
Câu quát lớn của Lâm khiến cho cô ta phải giật mình, gương mặt cũng vì thế mà méo mó đến tội nghiệp, nhưng cô ta vẫn không chịu thua , vẫn cứ ôm chầm lấy Lâm mà van xin
-- Lâm chiều em một lần này thôi, nhất định em sẽ không làm anh thất vọng.
Lâm lúc này cố đẩy mạnh Thục Uyên ra , giọng nói đầy vẻ tức giận.
-- Thục Uyên bình tĩnh lại, em bị điên rồi sao ?
-- Phải vì anh mà em đang điên đây, tại sao bao lâu nay anh chưa một lần ***ng vào em , tại sao vậy Lâm.
-- Vì em là em gái của anh.
Thục Uyên cô ta như một người điên mà hét lớn lên.
-- Em chỉ là em gái nuôi không phải em gái ruột của anh, anh hiểu chưa Lâm. Tại sao em không thể ở bên cạnh anh như bao người phụ nữ khác, tại sao lúc nào anh cũng xem em là em gái, sao anh không thử một lần xem em là người tình. Tại sao vậy Lâm ?
Lâm thở dài nhìn Thục Uyên mà bất lực.
-- Vì em không phải là An Nhiên.
Nói rồi Lâm quay người bước ra khỏi phòng để mặc cho Thục Uyên đứng đơ người ra đấy, câu nói của Lâm như một nhát dao đâm xuyên qua trái tim đang thổn thức của cô ta, hai bàm tay xiết chặt lại, ánh mắt tức giận vì thế mà đỏ ngầu lên " An Nhiên....tại sao lúc nào cũng An Nhiên ...tại sao ".
Chiều ngày hôm sau, Lâm đến trường đón Bin, rồi chạy thẳng xe đến địa chỉ nhà An Nhiên. Đến nơi, Lâm đỗ xe trước cổng, quay sang Bin hỏi thăm dò.
-- Bin này , con có nhớ mẹ không ?
-- Có ạ.
-- Vậy con có muốn về ở với mẹ không ?
Thằng bé nghe đến đây thì nét mặt hiện rõ sự vui mừng
-- Có ạ, con rất muốn ở cùng với mẹ An Nhiên và ba Lâm.
Nghe đến đây Lâm mặt giả vờ nhăn nhó , làm ra dáng vẻ tội nghiệp.
-- Nhưng mẹ An Nhiên sẽ không cho ba ở cùng đâu.
Thằng bé nét mặt hồn nhiên, cười cười nói .
-- Ba Lâm yên tâm, con sẽ xin mẹ cho ba ở lại .
Lâm anh ta tiếp tục dụ dỗ thằng bé.
-- Thế lỡ như mẹ An Nhiên không cho ba vào nhà thì sao.
Thằng bé im lặng suy nghĩ trong giây lát rồi cũng trở về vẻ mặt vui tươi mọi khi , nhìn Lâm nói.
-- Con đã có cách, ba Lâm cứ làm theo lời của Bin là được.
Hai cha con thì thầm to nhỏ gì đấy trong xe, vài phút sau, Bin mở cửa leo xuống đi đến cổng bấm chuông. Sau vài hồi chuông, tôi từ trong nhà đi ra , khi cánh cổng vừa mở , hình ảnh một đứa trẻ bụ bẫm đang đứng trước mắt mình , đã 3 năm trôi qua , 3 năm xa cách, nhưng làm sao tôi có thể quên được khuôn mặt của con , mặc dù Bin hôm nay đã lớn hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng khác hơn trước rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra thằng bé đang đứng trước mặt tôi đây là Bin, chính xác là con tôi rồi, nước mắt cứ thế không biết đã chảy ra từ khi nào, tôi vội cuối người xuống mà bế bổng thằng bé lên , hôn hít cho thỏa nỗi nhớ nhung, tôi chỉ biết nói trong tiếng nấc.
-- Bin ...Bin của mẹ.... mẹ xin lỗi .
Thằng bé có vẻ cũng hiểu chuyện , vòng tay ôm chặt lấy mẹ của mình, nhưng một lát sau Bin cũng nhớ ra điều gì đấy, vội lên tiếng.
-- Mẹ ơi...ba Lâm....ba Lâm
Tôi nghe Bin nói nửa chừng không hiểu con đang nói gì nên lên tiếng hỏi lại.
-- Con nói gì cơ....ba Lâm làm sao ?
-- Ba Lâm bị đau bụng đang nằm trong xe đấy ạ. Mẹ đến xem ba thế nào đi.
Nghe con nói không biết thực hư như thế nào, vội thả thằng bé xuống, đi đến mở cửa xe nhòm vào, thì thấy Lâm đang nhăn nhó ôm bụng, trên trán còn đổ ra rất nhiều mồ hôi trộn , tôi lo lắng ngồi vào nhanh đỡ lấy người anh hỏi.
-- Này ..anh bị sao vậy Lâm.
Nghe tiếng An Nhiên gọi Lâm mới từ từ mở mắt ra nhìn, giả vờ nói trong sự yếu ớt.
-- Anh...không ...sao. Chắc là đau dạ dày chút thôi.
-- Cả ngày hôm nay anh không ăn gì sao ?
-- Việc công ty nhiều quá nên anh quên ăn.
Nhìn anh đau như thế này không hiểu sao tôi thấy xót đến vậy, nhìn Lâm trách móc.
-- Anh lúc nào cũng vậy, không có tôi bên cạnh thì ít ra anh cũng biết tự chăm sóc bản thân mình , đến ăn cũng quên là sao ?
Câu trách móc của An Nhiên làm trong Lâm bỗng thấy vui sướng , ngay lúc này chỉ muốn ôm người con gái đang ngồi trước mặt thật chặt vào lòng, nhưng Lâm anh ta phải kìm chế , vì còn đang phải giả bệnh, Lâm mặt nhăn nhó tiếp tục vai diễn của mình.
-- Ăn thức ăn em nấu quen rồi, người khác nấu anh ăn không được.
-- Anh xạo nó vừa thôi, ăn không được mà anh còn sống đến giờ này sao.
-- Anh nói thật mà, sáng giờ chưa ăn gì hết, trong nhà còn cơm không cho anh xin một chén.
Nghe Lâm nói thật sự tôi nhịn cười khồn được, quay mặt sang hướng khác mà cười thầm, đường đường là một chủ tịch tập đoàn tầm cỡ nhất nhì ở thành phố này mà lại đến đây xin một chén cơm thì làm sao tôi không mắc cười cho được. Không hiểu sao , lúc đó tôi lại yếu lòng đến như vậy, không nỡ nhìn thấy anh như thế này nên cũng đồng ý để Lâm vào nhà.
-- Tôi dìu anh vào nhà nằm nghỉ một lát , đợi tôi nấu gì đó cho anh ăn cầm bụng.
Nghe tôi nói vậy, Lâm gật gật đầu , vẻ mặt tỏ ra hớn hở, tôi chỉ biết thở dài , lắc đầu ngao ngán. Vào đến nhà tôi đặt anh nằm xuống ghế sofa, quay sang bảo Bin.
-- Con ngồi đây với ba Lâm , đợi mẹ nấu xong rồi hai cha con cùng ăn nha.
-- Dạ vâng ạ.
Tôi lại quay sang hỏi Lâm.
-- Nhà hết cơm rồi, anh thích ăn gì tôi nấu.
-- Anh ăn gì cũng được , miễn là em nấu cái gì anh ăn cũng thấy ngon.
Tôi không hỏi gì thêm, quay người đi vào bếp, ở ngoài này hai cha con Lâm to nhỏ.
-- Ba Lâm thấy chưa, con nói rồi mà, thế nào mẹ cũng cho ba vào nhà.
Lâm anh ta xoa xoa đầu thằng bé cười cười nói.
-- Bin là giỏi nhất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.