Ngoại Truyện 1Có nối đau nào đau hơn khi sự yêu thương nay đã hóa thành thù hận, người đàn ông tôi đã đành hết cả con tim để yêu thương, nhưng giờ đây , vẫn con người đó, vẫn gương mặt ấy đứng trước mặt tôi, sao mà xa lạ đến vậy. Những tưởng , sau 3 năm, đó không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không phải quá ngắn, để tôi có thể dặn lòng mình hãy quên đi ký ức của hai chúng tôi và cả hình bóng của anh, để rồi ngày hôm nay khi đứng trước người đàn ông ấy, một lần nữa trái tim lại nhói đau xen lẫn thù hận và một điều tôi không thể nào chối bỏ được rằng tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Nhưng nỗi đau mà anh đem đến cho tôi nó quá lớn, lấn áp luôn cả con tim đang dần yếu mềm kia, tôi muốn chạy đến ôm anh thật chặt cho thỏa nỗi nhớ nhung , muốn quay về bên cạnh anh để được anh nuông chiều, ..nhưng tất cả đã quá muộn màng, ...một lần nữa tôi ôm miệng bật khóc mà thốt lên hai từ " giá như" ......giá như ngày hôm đó không xảy ra.....thì mọi chuyện đã khác.....ngày hôm đó làm sao tôi có thể quên được......
.................
3 năm về trước.
-- Alo , chị An Nhiên phải không ạ.
-- Dạ , đúng rồi tôi là An Nhiên.
-- Tôi gọi từ nhà trường của cháu Bin , hiện tại bé đang bị sốt cứ đòi mẹ chị có thể đến đón cháu về được không ạ.
Lúc đó không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần nghe đến Bin bị sốt là tôi lo lắng không yên, vội trả lời lại.
-- Vâng, tôi sẽ đến đón bé ngay .
Nhưng khi vừa mới bước ra khỏi nhà, đi thẳng ra đường lớn để bắt taxi, khi còn đang đứng lóng ngóng thì bất ngờ có một chiếc xe oto thắng gấp lại trước mặt tôi, nhanh như chớp một tên từ trên xe phi xuống, lao đến bịt miệng tôi lại, tôi chỉ kịp kêu ú ớ lên vài tiếng rồi cũng ngất lịm đi, mọi chuyện diễn ra trong vài giây ngắn ngọn.
Khi tôi tỉnh lại , hình ảnh đầu tiên đập vào mắt vẫn là tấm trần nhà trắng xóa, cùng với mùi thuốc tây xông thẳng vào khoan mũi, tôi đưa những đầu ngón tay day day hai bên thái dương, cho đỡ đau đầu, tôi đang ở đâu thế này, khi còn đang mơ hồ thì nghe tiếng cửa mở, tôi ngồi bật dậy, hướng ánh mắt về phía đó, một nữ y tá mặc đồng phục , trên tay còn bê một khay thuốc đang đi về hướng tôi , tôi lo lắng nhìn nữ y tá lên tiếng hỏi.
-- Tôi đang ở đâu vậy ?
-- Đây là bệnh viện tâm thần , đến giờ tiêm thuốc rồi.
Nghe đến hai chữ "tâm thần " tôi vô thức lùi lại , đưa đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ lên nhìn y tá mà quát lớn.
-- Mấy người đang nói điên gì vậy, tôi bị gì mà đưa tôi đến đây, tôi hoàn toàn tỉnh táo, ai cho phép mấy người đưa tôi đến đây. Hả.
-- Chị bình tĩnh , ngoan lại đây nằm xuống, sẽ không đau đâu.
Tôi quơ tay múa chân loạn xạ , không cho ai ***ng vào người mình.
-- Tránh xa tôi ra... tôi không có bị điên....cô nghe rõ chưa, mau gọi bác sĩ đến đây tôi cần phải nói chuyện rõ ràng.
Cũng vừa hay, từ ngoài cửa giọng một người đàn ông đã lớn tuổi, nói vọng vào.
-- Có chuyện gì vậy ?
-- Bác sĩ, cô ta không chịu tiêm thuốc, cứ la hét ầm ĩ cả lên.
Lúc này ông bác sĩ kia mới quay sang nhìn tôi nói .
-- Nếu cô không chịu hợp tác thì bắt buộc chúng tôi phải *** cô đấy.
Nhìn thái độ hung dữ của ông ta khiến tôi hốt hoảng, nước mắt vì thee mà chảy dài xuống hai bên gò má, cố giữ lại chút bình tĩnh mà lớn tiếng nói.
-- Các người lấy quyền gì mà *** tôi, tôi hoàn toàn tỉnh táo, mấy người có biết tự ý bắt người là phạm pháp không, tôi sẽ kiện các người. Mau thả tôi ra.
-- Ở đây biệt lập với thành phố, cô sẽ không thể đi đâu được , hơn nữa chúng tôi không tự ý bắt người, chỉ làm theo yêu cầu của người thân cô.
Ông ta càng nói tôi càng đơ người ra, ai đã đưa tôi đến đây.
-- Người yêu cầu đưa tôi đến đây là ai ông nói đi.
-- Là cậu Lâm chồng của cô.
Nghe đến đây , đôi bàn chân của tôi không còn đủ sức để mà đứng vững , chỉ biết bấu chặt tay vào thanh giường, đưa đôi mắt đã đỏ ngầu nhìn ông ta , nói trong sự sợ hãi.
-- Không....không thể là Lâm ....nhất định không phải là chồng tôi.... chắc chắn mấy người đang nói dối, ....tôi không tin ...không bao giờ tin.
-- Tin hay không tùy cô , ngày mai cậu Lâm sẽ đến đây kiểm tra tình hình, cô có thể tự mình xác minh. Cô còn ở đây dài dài nên đừng có mà gây thêm rắc rồi cho chúng tôi.
Nói rồi ông ta đi ra ngoài, tôi đứng đấy như người ૮ɦếƭ rồi, ngã khụy xuống nền nhà lạnh ngắt, đưa tay lên ôm lấy ng mà không trong nức nở, Lâm có thật sự đúng là anh không.
Qua sáng ngày hôm sau, tôi cố lấy lại bình tĩnh để còn làm sáng tỏ việc này, không thể là Lâm được, hôm qua ông bác sĩ kia có nói hôm nay anh sẽ đến đấy, không suy nghĩ gì nhiều tôi vội mở cửa đi ra ngoài để tìm gặp anh, bên ngoài có hai gã đàn ông đứng canh cửa, nhìn thấy tôi đã hỏi.
-- Cô định đi đâu.
Tôi lắp bắp trả lời lại.
-- Tôi muốn đi vệ sinh.
-- Nhà vệ sinh ở đằng kia, đi nhanh đi.
Không chần chừ, tôi bước nhanh đi, gần đến nơi tôi để ý hai gã kia không nhìn mình nên nhanh rẻ sang lối khác, cứ thế đi khắp nơi tìm anh, đi ngang qua một phòng bước chân tôi cũng chợt dừng lại vì nghe được một giọng nói quen thuộc từ trong phòng vọng ra, tôi đi đến đẩy nhẹ cánh cửa , một khe hở nhỏ đủ để nhìn và nghe thấy rõ mọi thứ bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một dáng người quá quen thuộc, tuy không nhìn đối diện , chỉ nhìn ở góc độ nghiêng này đủ làm lộ ra nửa khuôn mặt nhưng tôi vẫn dư sức nhận ra đó là Lâm, còn chưa kịp vui mừng đẩy cửa đi vào thì đã nghe tiếng anh vang lên.
-- Cô ta sao rồi
-- Mới ngày đầu nên cô ta chưa thể chấp nhận được sự thật.
-- Ông làm sao đấy làm sau khi cô ta sinh xong tôi sẽ đến đón đứa bé.
-- Vậy còn cô ấy.
-- Vẫn tiếp tục ở đây.
-- Vâng tôi hiểu rồi.
Nghe đến đây hai tay tôi đưa lên bịt miệng lại tránh khóc thành tiếng, bàn chân vô thức đi lùi lại phía sau, rôi quay người bỏ chạy , tôi cứ thế cắm đầu chạy , nhất định phải rời xa nơi này , nhưng còn chưa kịp ra đến cổng đã bị hai tên khi nãy bắt giữ lại, mặc kệ tôi kêu gào bọn họ vẫn đem tôi về phòng canh giữ. Ở trong này suốt một tuần, không ngày nào tôi không tìm cách thoát ra khỏi nơi này, quả thật ông trời không triệt đường sống con người, cuối cùng tôi cũng tìm cách thoát ra được. Tôi cứ thế chạy thẳng về phía trước, không biết phải đi về hướng nào, xung quanh không một bóng người, không một nhà ở, tôi một mình thân cô thế cô, không điện thoại , không tiền bạc đi lững thững trong màn đêm, đến khi vì quá mệt mà tôi ngất đi ở giữa đường.
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ, khi tôi vừa định chống tay ngồi dậy thì bên ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
-- Em tỉnh rồi sao ?
Tôi ngẩng mặt lên , bất ngờ gọi lớn.
-- Phong....
-- Em thấy trong người sao rồi, có khó chịu chỗ nào không
-- Em không sao nhưng tại sao em lại ở đây.
-- Đêm qua anh thấy em ngất ở bên đường nên đưa về đây. An Nhiên thật may em vẫn còn sống, anh cứ tưởng không còn gặp lại em nữa , đã xảy ra chuyện gì vậy em, mấy ngày qua em đã ở đâu .
Nhìn dáng vẻ của Phong cũng thấy được , anh lo lắng cho tôi như thế nào, tôi không ngại mà kể cho Phong nghe tất cả những chuyện đã xảy ra.
............
-- Mẹ ..mẹ...
Tiếng gọi của Ken kéo tôi về với hiện tại , vội đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt, đứng dậy chạy đến bế thằng bé lên mà hôn liên tục vào má con.
-- Ken của mẹ đi học về rồi đấy à, có nhớ mẹ không nào.
Thằng bé còn nói ngọng , chỉ nói được những từ đã quen thuộc.
-- Có ạ...
Tôi quay sang nhìn Phong, tươi cười nói.
-- Lại làm phiền anh đón Ken nữa rồi.
Phong nhìn tôi , giọng nói có phần trách móc.
-- Em lại vậy rồi, anh chờ em cả đời vẫn được mà.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.