12. Từ khi kết hôn với Giang Mân, Đường Yên hiếm khi cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ như cô nghĩ. Ít ra, cô cũng đã cảm nhận được cái gọi là tình cảm yêu thương, cái gọi là gia đình rồi.
Giang Mân thật sự rất tốt, hắn bao bọc, che chở cô, yêu thương cô hết mực.
Gia đình Giang Mân cũng vậy, sau khi đăng ký kết hôn, hắn đưa cô về lại mặt. Bố mẹ Giang Mân và ông nội Giang đối xử với cô rất tốt, cứ liên tục nhắc bọn cô tranh thủ làm lễ cưới, mắng Giang Mân không ra gì vì không lo làm lễ kết hôn, để cô chịu thiệt.
Nhưng đây vốn là ý của Đường Yên, cô muốn hai người ổn định đã rồi mới tính tiếp. Ấy thế mà lúc Giang Mân bị mắng, hắn lại nhận hết tất cả trách nhiệm, cười ngốc nghếch hứa hẹn.
Cuộc sống vô cùng yên bình, yên bình đến mức khiến Đường Yên cảm thấy hoài nghi.
Đều là vì Đường gia hết, từ sau khi cô rời đi cho đến nay, chẳng thấy ai gọi điện hay làm phiền cả, giống như thật sự trở thành người xa lạ vậy.
Tuy Đường Yên không còn bận tâm gì tới Đường gia nữa, nhưng cô vẫn thấy khó hiểu. Bởi vì người ở Đường gia tính cách đặc biệt tham lam, sẽ không dễ dàng gì mà từ bỏ cơ hội kiếm lợi từ cuộc hôn nhân của Đường Yên cô.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện, đúng là kỳ tích...
Đường Yên mãi sau này mới biết, hóa ra đều nhờ Giang Mân mà cô mới có một cuộc sống tự do thoải mái như thế này.
Tối đến, Đường Yên sau khi bận rộn ở xưởng vẽ thì vội vàng trở về. Cô vốn là một họa sĩ, yêu thích vẽ từ bé, sau khi du học cũng tập trung vào chuyên ngành này, bây giờ về nước nhờ có sự hỗ trợ của Giang Mân mà có một xưởng vẽ riêng cho bản thân.
Phấn đấu từ nhỏ, Đường Yên đã sớm có chút danh tiếng, tranh của cô bán cũng rất chạy. Cũng vì thế mà bây giờ mới phải tăng ca về trễ thế này.
Về đến nhà, cửa vừa mở ra thì một thân ảnh đã lao thẳng vào người cô rồi, ngay sau đó cả người Đường Yên cứ thế rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia.
Hắn dụi vào vai cô, hôn lên cần cổ của cô, nũng nịu nói:
"Bà xã về rồi, nhớ em quá..."
"Để anh ôm ôm một chút thôi..."
Đường Yên bị anh dụi có hơi nhôt, cô cười cười đẩy Giang Mân ra: "Được rồi, người em bẩn lắm. Để em tắm xong lại ôm, nhé?"
Giang Mân ôm eo cô, mắt chớp chớp, lắc đầu:
"Người vợ không bẩn. Thơm lắm."
"Nào, ôm ôm một chút. Vợ... ôm anh... đi mà..."
Một tiếng "đi mà" vang lên có bao nhiêu ngọt ngào, Đường Yên phì cười vội vàng ôm lấy eo Giang Mân, thỏa mãn mong muốn của hắn.
Ôm xong, Giang Mân thả cô đi tắm, còn hắn thì đi hâm nóng bữa tối. Sau khi kết hôn và sống chung, Đường Yên mới biết hóa ra hắn nấu cơm ngon lắm, so với đồ ăn trong nhà hàng không thua kém gì.
Hắn đảm đang hết xẩy, còn biết dọn dẹp nhà cửa, giúp cô giặt đồ, kiếm tiền cũng giỏi.
Đôi lúc Đường Yên muốn làm việc nhà thay hắn, Giang Mân sẽ đẩy cô vào phòng, lắc đầu nói:
"Truyền thống của Giang gia là đàn ông chiều vợ, hầu vợ, chứ không để vợ hầu ngược lại mình."
Đường Yên phì cười, ban đầu vốn nghĩ hắn bốc phét, nhưng sau vài lần về nhà chồng ăn cơm nghỉ qua đêm mới biết, hóa ra lời Giang Mân nói đều là sự thật.
Ở Giang gia đàn ông luôn xuống bếp, làm việc nhà rất giỏi, kiếm tiền cũng giỏi. Truyền thống này quả thật tốt đẹp, nên duy trì gìn giữ nó tới nhiều đời hơn nữa.
Ăn xong bữa tối, Giang Mân cùng Đường Yên làm tổ trên ghế sofa, hắn gối đầu lên chân cô, cùng cô xem phim truyền hình.
Chốc lát nói chuyện, Giang Mân lại ôm cô kể chuyển ở công ty, thao thao bất tuyệt cả tiếng.
Hắn nói:
"Hôm nay họp cổ đông, đám người kia thật quá quắt, còn ngu ngốc nữa. Một dự án không có triển vọng lại cứ đâm đầu vào, nhất quyết muốn làm."
"Tức ૮ɦếƭ chồng em rồi, đám cổ hủ đó sao lại lì lợm vậy chứ. Còn hùa với nhau ức hiếp anh... ôi, chọc điên ông đây!"
Nói đến đây, Giang Mân đột nhiên đổi sắc mặt, hắn nhào tới ôm Đường Yên, chu miệng phồng má nói:
"Vợ ôm ôm anh đi..."
"Đám cổ đông kia bắt nạt chồng em, anh tủi thân quá... huhu..."
"Em an ủi anh đi, thơm thơm anh đi, môi này... thơm ở môi ấy..."
Đường Yên nhìn Giang Mân diễn trò, ánh mắt cong cong, cô nhoẻn miệng cười, đột nhiên nâng cằm Giang Mân lên, thấp giọng hỏi:
"Giang Mân... em không thơm môi anh..."
Giang Mân buồn hiu, Đường Yên liền nói tiếp:
"Nhưng em muốn an ủi anh bằng cách khác..."
"Ông xã của em có muốn về giường không? Em "hôn" cái bên dưới cho anh..."
Hai mắt Giang Mân sáng rực lên, lập tức nhào tới bế Đường Yên chạy thẳng về phòng, hắn hô lên:
"Bà xã tuyệt nhất, yêu vợ nhất!"
Đường Yên bật cười thành tiếng, tay vòng qua cổ Giang Mân, ánh mắt cô nhìn hắn lúc này đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Ngập tràn ôn nhu, ngập tràn tình yêu.
Phải, cô yêu Giang Mân, yêu hắn như cái cách hắn yêu cô hết lòng hết dạ thế này.
Vì yêu Giang Mân, cô càng muốn khiến hắn vui vẻ và hạnh phúc, muốn thấy hắn mỉm cười hạnh phúc mỗi ngày.
Giang Mân của cô...
...
Hết truyện.
Đọc thêm: Truyện Của Nguyễn Băng Trâm
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.