Hạ Noãn rón rén đứng trước phòng Ninh Quốc, tay ngập ngừng định gõ cửa lại thôi.
Ở nhà thật chán ૮ɦếƭ đi được !!!! Tên Ninh Quốc này suốt ngày hết đi làm lại chui rúc trong phòng, đám người hầu bận bịu qua lại, chẳng ai thèm ngó ngàng đến cô, thật sự khiến cô buồn rầu rĩ.
Nắm chặt tay, Hạ Noãn kiên quyết bước vào phòng.
Tay nhè nhẹ mở cửa, cô thuận lợi " xâm nhập " vào bên trong.
Bên ngoài là phòng khách, không một bóng người, rèm cửa màu đen che khuất đi ánh mặt trời cộng thêm cấu trúc căn phòng màu tối, khiến căn phòng âm u, lạnh lẽo cực hạn.
Hạ Noãn chầm chậm lắc đầu, không khỏi cảm khái.
Tên Ninh Quốc này, hẳn cũng khô khan quá đi !
Cô lại tiếp tục đi sâu vào bên trong. Vào đến phòng làm việc, đập vào mắt cô là người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, tay lật tài liệu, mắt nhắm hờ, thần sắc dường như mang vẻ mệt mỏi.
Hạ Noãn như một cơn lốc chạy lại, đứng ở phía sau Ninh Quốc, hai tay trắng nõn mềm mại thuần thục P0'p vai cho hắn.
Ninh Quốc bị hành vi ***ng chạm bất ngờ làm cho giật mình, ngạc nhiên mở mắt.
Hắn quay lại phía sau, thấy cô gái nhỏ với chiếc váy thỏ hồng đang loay hoay P0'p vai cho mình, môi hắn thỏa mãn phác họa thành một đường cong, thần sắc cũng thư thái hơn rất nhiều.
Hương thơm thoang thoảng của cô đập vào khoang mũi khiến hắn có chút si mê. Hương thơm này không phải là nước hoa nồng nặc mà rất thoang thoảng, có lẽ là do sữa tắm, cũng có thể là hương thơm tự nhiên của cô.
Ninh Quốc chợt nhận ra bản thân dường như có chút yêu thích cái hương thơm nhẹ nhàng này.
Hạ Noãn đứng im, sau một hồi lâu P0'p vai, nhận thấy vai tay cùng hai chân mỏi lừ, cô thở dài nhào đến phía trước không ngần ngại ngồi bên cạnh nam nhân.
Cô đưa tay cầm lấy đống tài liệu trong tay Ninh Quốc lật qua lật lại, không ngừng xem xét.
Ninh Quốc vẫn giữ nguyên tư thế, một tay đặt trên thành ghế, một tay vốn dĩ đang cầm tài liệu giờ đây trống không.
Thấy cô gái nhỏ hì hục trong lòng, hắn bỗng cảm giác nhận được sự ấm áp. Cảm giác này... hắn thật sự chỉ muốn giữ làm của riêng.
Hạ Noãn đưa tay che trán. Mấy cái hợp đồng này... cô nhìn rối tung cả mắt cũng chẳng hiểu được tẹo nào.
Cô thở dài, bỏ tập tài liệu lên bàn, mắt nhìn chằm chằm hận không thể xé nát.
Rồi chợt nhớ đến điều gì đấy, cô quay qua phía bên cạnh:
" Đây là tài liệu hợp tác quan trọng của công ty anh sao ? "
Ninh Quốc không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Noãn trợn tròn mắt, ngạc nhiên:
" Ơ, thế tại sao tôi xem anh không ngăn lại, không sợ thông tin cơ mật bị lộ ra ngoài sao ? "
Ninh Quốc khẽ cười, đôi mắt sắc bén nheo lại, tay đang đặt dọc trên thành ghế luồn vào mái tóc đen mượt của Hạ Noãn nghịch ngợm.
" Tại sao phải ngăn ? Em là vợ tương lai của tôi, điều đó đã chắc như đinh đóng cột, tài sản của tôi đương nhiên cũng là của em. Vả lại..... " Hắn nở nụ cười tà mị " Chắc gì em xem đã hiểu . "
Hạ Noãn: ".......... " ૮ɦếƭ tiệt ! Đây là đang giễu cợt cô ? Chê cô ngốc ?
Hạ Noãn mặt đầy hắc tuyến, hận không thể cắn cho hắn vài phát cho bỏ tức.
Ý nghĩ vừa nảy lên, cô vội cầm tay hắn, cắn thật mạnh.
Cắn ૮ɦếƭ anh !!
Ninh Quốc cau mày, thở dài nhưng giọng điệu vẫn mang phần cưng chiều:
" Hạ Noãn, em là chó sao ? "
Hạ Noãn không trả lời, động tác cắn mạnh hơn.
Chó này, chó này !!!
Khi đã cảm nhận mùi máu tanh trong miệng, cô vội nhả ra.
Nhìn vết cắn thật sâu đang chảy máu, Hạ Noãn có chút hốt hoảng, gãi đầu.
Mình ra tay..... hình như hơi nặng nhỉ ?
Cô cúi đầu, như đứa trẻ nhỏ quậy phá đang nhận tội với mẹ.
" Xin lỗi. "
Thấy Ninh Quốc không đáp lại, lòng Hạ Noãn nóng như lửa đốt.
Đây... chẳng lẽ là giận rồi ?
Hạ Noãn : " Này.... anh nói gì đi. "
Ninh Quốc thở dài, bất đắc dĩ mở miệng:
" Mau băng bó cho tôi, em thật ngốc, còn phải để tôi nhắc nhở. "
Hạ Noãn dường như ngộ ra, gật đầu lia lịa, đứng lên chạy lại phía tủ lấy hộp cứu thương.
Ninh Quốc lẳng lặng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, ánh mắt nhu hòa như nước.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.