Lại một đêm thức trắng. Hạ Noãn nhìn lên trần nhà cũng khoảng nửa tiếng mà vẫn chưa hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô lăn qua lăn lại, tay mát xa nhẹ thái dương.
Kì lạ. Sao lại mất ngủ nhỉ ? Chẳng lẽ lạ giường ? Không thể nào, cô ngủ ở đây cũng đã một tháng rồi, còn lạ lẫm gì nữa.... ?
Hạ Noãn đứng dậy, kéo dây áo ngủ đã trễ xuống tận vai, mò mẫm rời khỏi giường.
Ánh đèn trần phát ra ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng khách. Hạ Noãn từ từ chậm rãi tiến về phía tủ lạnh.
Đứng mân mê hồi lâu, khi chuẩn bị quay lại phòng, Hạ Noãn chợt bị một âm thanh làm cho đứng tim.
૮ɦếƭ tiệt.
Giữa đêm khuya canh ba, vậy mà phòng tắm lại phát ra tiếng nước chảy róc rách.
Chẳng lẽ.... thật sự có ma ???
Hạ Noãn đưa tay che miệng, mặt chẳng còn tia huyết sắc. Cô sợ ma !!!!
Hơi thở dồn dập, cô vội vã chạy lại phía cầu thang, chưa được ba bước, chợt cánh cửa phòng tắm mở ra.
Cô đứng tim, bất động, miệng không ngừng cầu trời.
Cô bình thường ăn ở phúc đức, chắc cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn ?
Ninh Quốc từ phòng tắm bước ra, mái tóc màu đỏ R*ợ*u rối nhẹ khuất đi đôi mắt phượng mê người.
Hắn nhếch môi, đôi mắt giảo hoạt nhìn về phía nữ nhân đang quay lưng về phía mình.
Canh ba gà còn chưa gáy mà mèo hoang nhỏ đã bắt đầu đứng ngồi không yên ? Đây chẳng lẽ là ý trời ?
Ninh Quốc bước chân như có như không đến sau lưng cô gái nhỏ đang đứng bất động, đôi bàn tay còn mang hơi nước mát lạnh vô tư ôm lấy ngang hông Hạ Noãn.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://Novel79.Com/">Novel79.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Cảm nhận được sự ***ng chạm bất thình lình, Hạ Noãn sợ đến nảy lên. Khoảnh khắc ngoảnh đầu lại, đập vào mắt cô là nam nhân phong chủng vạn tình.
૮ɦếƭ tiệt, bên cạnh mình là một mỹ nam tuyệt vời như vậy, mà bây giờ mới ngộ ra....
Hạ Noãn nhìn chằm chằm Ninh Quốc, ánh mắt như sói đói. Cô cố kìm nén cơn ***, không ngừng lắc đầu.
Yêu nghiệt, đây là yêu nghiệt, mau tránh ra, tránh ra....
Đầu thì bảo tránh ra, nhưng toàn thân lại vẫn cứ đứng im bất động, thậm chí còn muốn nhích lại gần ***g ng lộ thiên rắn chắc của người đàn ông.
Hạ Noãn khóc thầm trong lòng một ngàn lần. Vô sỉ... cô thật sự rất vô sỉ a TT....TT
Bắt gặp đôi mắt rực lửa của Hạ Noãn, Ninh Quốc bật cười.
Biểu hiện này.... hẳn là đang thiếu thốn nam nhân hầu hạ đây ?
Ninh Quốc hắng giọng, âm thanh trầm thấp mang vẻ cảnh cáo cùng cảnh báo:
"Hạ Noãn, thu lại ánh mắt của em ngay, trước khi TÔI THỊT EM ! "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.