5 ngày sau...
Vân Nhi khó nhọc mở mắt. Xung quanh cô là một màu trắng toát. Cô mím môi nén đau ngồi dậy. Một người phụ nữ chạy đến đỡ cô, dịu dàng nói:
“Con cứ nằm nghỉ đi, con còn yếu lắm.”
Vân Nhi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt mình:
“Bác là ai vậy, con không biết bác.”
Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nói:
“Con nằm nghỉ đi, chuyện đó bác sẽ nói với con sau.”
Vân Nhi ngoan ngoãn nghe lời. Cô nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật yên bình.
Vài ngày sau, cô được xuất viện. Người phụ nữ nhẹ nhàng đỡ cô lên xe hơi, còn tài xế của bà thì xách đồ giùm bà. 30 phút sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
Một cô gái chạy ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi người phụ nữ:
“Ơ, mẹ! Chị này là ai vậy?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói:
“Vào nhà đi rồi mẹ nói.”
Thế là Vân Nhi vào nhà. Cô gái niềm nở nói:
“Chào chị, em là Lâm Kỳ Hân. Còn đây là mẹ em, Lê Phương Oanh.”
Vân Nhi nhẹ nhàng gật đầu. Bà Oanh dịu dàng nói:
“Con có thể gọi bác là mẹ và coi đây là gia đình của con.”
Cùng lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi và một chàng trai từ trên cầu thang bước xuống. Kỳ Hân vui vẻ nói:
“Đây là ba em, Lâm Kỳ Vinh” – Cô bé nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi. – “Và đây là anh của em, Lâm Kỳ Khôi.” – Cô bé chỉ vào chàng trai.
Lâm lão gia và Kỳ Khôi ngồi vào sofa, Lâm lão gia cười nhẹ:
“Chào con, bác là chủ nhà. Con có thể gọi bác là ba.”
Kỳ Khôi cười tươi:
“Chào em, anh là Kỳ Khôi.”
Lâm phu nhân hỏi Vân Nhi:
“Con tên là gì?”
Vân Nhi mặc dù nhớ rất rõ tên của mình, nhưng lại không hề muốn nhắc lại, bởi vì đó là tên mà ông Triệu Khắc Hoàng đã đặt cho cô. Cô không muốn nhắc đến cái tên ấy nữa, bởi vì nó gắn liền với những quá khứ không hề tốt đẹp của cô. Cô không muốn nhắc lại nó.
“Dạ, con... con không nhớ.”
Lâm phu nhân rất đồng cảm với cô, bà nói:
“Vậy thì từ bây giờ tên của con là Lâm Kỳ Thanh nhé, con có đồng ý không?”
Vân mỉm cười:
“Dạ được ạ, cái tên này rất hay!”
Cùng lúc đó ở Việt Nam...
“Bố mẹ nói cho biết đi, bố mẹ đưa Vân Nhi đi đâu thế hả?” – Tuấn Khôi gầm lên.
Trương lão gia lạnh nhạt nói:
“Con đừng nghĩ đến con bé ấy nữa. Bên ngoài có bao nhiêu cô gái tốt để con chọn, tại sao con cứ giữ cái tình cảm ngu ngốc đó?”
Trương phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Con bé ấy chẳng có gì tốt cả. Mẹ sẽ tìm cho con một cô gái xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn để con lấy làm vợ, được không con?”
Tuấn Khôi thất vọng nói:
“Vậy tại sao lúc đầu bố mẹ đối xử tốt với Vân Nhi mà bây giờ quay lưng với cậu ấy? Con thật thất vọng về bố mẹ!”
Nói rồi cậu mở cửa bỏ đi. Trương phu nhân định chạy theo ngăn cản nhưng Trương lão gia đã giữ bà lại. Ông nói:
“Như thế cũng tốt. Để nó đau khổ rồi nó sẽ quên, còn hơn là bắt nó cưới người khác mà nó cứ nhớ về con bé ấy hoài.”
Quay trở lại biệt thự Lâm gia.
************
Từ chương này mình sẽ gọi Vân Nhi bằng tên mới của chị ấy là Kỳ Thanh luôn nha! Thân.
************
Kỳ Thanh ngồi nói chuyện vui vẻ với Kỳ Hân. Kỳ Hân hỏi cô:
“Chị có người yêu chưa?”
Kỳ Thanh sững người. Những ký ức tươi đẹp với Tuấn Khôi chợt lại ùa về trong tâm trí cô. Kỳ Hân thấy cô ngồi đơ ra, bèn huơ tay:
“Chị, chị ơi! Chị sao thế?”
Kỳ Thanh giật mình. Cô đáp:
“Chưa, chị chưa có. Còn em?”
Kỳ Hân nói:
“Em cũng chưa. Mẹ bảo yêu sớm không có kết quả tốt.”
Tiếng của Lâm phu nhân vọng ra ngoài:
“Kỳ Khôi, Kỳ Hân, Kỳ Thanh vào ăn cơm đi này!”
Mọi người cùng quây quần bên bàn ăn. Lâm lão gia và Lâm phu nhân hỏi thăm về sức khỏe của cô, Kỳ Hân kể chuyện vui cho cô nghe. Cả nhà cùng cười nói thật vui vẻ. Đây là bữa cơm ấm áp nhất của Kỳ Thanh kể từ ngày cô lưu lạc sang đất Mỹ rộng lớn này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.