14, giải quyết xong xuôi mọi chuyện
"Là cô ta, chính là cô ta đút lót nhân viên, tôi nhìn thấy"
Diệp Như ngang ngược từ trên sân khấu, bước xuống dưới chỗ Kiều Tiểu Anh, không một tia hoang mang lo sợ. Y tát mạnh lên má cô ta một phát, khiến nó lệch đi.
"Cô dám"
"Chát" lại một cái tát lên má bên kia, hai bên đỏ ửng đều nhau.
Diệp Như khoanh tròn tay trước ***, nhếch khóe môi khinh bỉ.
"Tôi mà bỏ thuốc vào thì không đến lượt cô đứng đây ngụy biện"
"Tôi nhìn thấy cô ta bỏ thuốc vào, nên tôi đã không uống R*ợ*u" Kiều Tiểu Anh vẫn già mồm.
"Ồh, đưa bằng chứng ra xem? Nhanh chóng đưa ra cho Hạ Như xem đi, nếu không bị lật kèo thì đừng trách tôi"
Nói rồi, Diệp Như xoa xoa cánh tay vừa rồi dùng để tát Kiều Tiểu Anh, giống như sợ bẩn tay, cũng giống như tát loại người như cô ta mặt dày đến mức đay xả tay.
Mấy giây sau, Tiếu Phượng Chi đi tới, đưa tay muốn tát Diệp Như nhưng Cao Đức đã tiến trước giữ cổ tay bà ta lại.
"Loại người hung hăng như cô cũng được phép bước chân vào nhà họ Chính sao?"
"Ô, vị phu nhân đây nói chuyện mắc cười quá vậy? Bà chưa soi lại gương à?"
"Còn con gái bà, nếu không đủ tiền để soi lại nhân cách thì tôi đây bố thí cho một ít"
"Láo toét" Bà ta gạt phắt tay Cao Đức ra.
Diệp Như không nhanh không chậm đem toàn bộ hình ảnh cho Chính Hy "Chiếu lên màn hình đi".
Chính Hy liếc mắt cho trợ lí của mình đứng bên cạnh, hắn gật nhẹ đầu.
Một lúc sau, toàn bộ ảnh được chiếu lên theo thứ tự, cuối cùng là một video quay lại cảnh Kiều Tiểu Anh và Tiếu Phượng Chi đút lót nhân viên bỏ thuốc xổ vào một số chai R*ợ*u rót cho khách.
Diệp Như nhớ lại, lúc đó y muốn tìm nhà vệ sinh, vô tình phát hiện mập mờ. Sau đó vô tình lại quay được cảnh tượng buồn cười này.
Hạ Như cũng nhớ lại, lúc đó Kiều Tiểu Anh vô cớ muốn mời R*ợ*u mình, may mắn Diệp Như nhanh tay giật nó đi, không thì đêm nay cô ૮ɦếƭ lên ૮ɦếƭ xuống cả đêm.
Mặt mày Tiếu Phượng Chi và cô con gái của bà ta tái mét, máu rút không chừa lại một tia.
"Những nhân viên nào phục vụ mời R*ợ*u bước chân ra đây"
Chính Hy lạnh lùng quát mắng, ngay sau đó, 5 nhân viên bước ra, hai nữ và ba nam.
"Thưa ngài, tôi không làm, tôi chỉ phục vụ rót R*ợ*u mà thôi"
"Tôi cũng vậy"
Hai nhân nữ lên tiếng phủ nhận tội lỗi của mình.
"Dựa vào cái gì để tôi tin hai cô?"
"Hai cô này không hề biết chuyện, lúc đó tôi chỉ nhìn thấy ba nhân viên nam thôi"
Chợt, Diệp Như lên tiếng làm chứng cho hai cô gái, họ vốn dĩ vô tội.
"Được rồi, tạm thời tin vậy, hai cô bước xuống dưới đi"
Hai cô gái kia bước xuống dưới cùng đám nhân viên, còn lại ba tên đứng thành một nhóm, tay chân không ngừng run rẩy.
"Ai là quản lí của mấy người?"
"Là tôi" một thanh niên trạc 32, 33 tuổi bước lên trước.
"Thành thật xin lỗi ngài vì nhân viên của tôi đã làm không tốt nhiệm vụ, người giao lại cho ngài xử lí" hắn cẩn trọng đánh bay ba tên nhân viên ra khỏi đội ngũ.
"Thưa ngài, chúng tôi là được phu nhân và vị tiểu thư đây ép buộc bỏ thuốc, xin ngài nương tay một chút" một nhân viên nam lên tiếng.
"Đúng vậy, chúng tôi là bị ép buộc" hai nhân viên còn lại.
"Mấy cậu còn biện cớ cho mình được à, nếu không phải ngay từ đầu báo cáo lại cho chính tồn thì chuyện có xảy ra không?"
Không đợi Chính Hy lên tiếng, ngay lập tức quản lí đã quát tháo bọn họ.
"Trợ lí Khiêm"
"Có"
"Ra lệnh cho bảo vệ dẫn mấy người này lên đồn làm việc, toàn bộ viện phí tự mình Tiếu phu nhân chi trả, ba nhân viên này tốt nhất quản lí xử lí cho công minh một chút, đừng để bọn họ gây họ lần nữa"
"Vâng thưa ngài"
"Còn Tiếu phu nhân và Kiều tiểu thư, sau này bước chân vào Chính gia một lần nữa tôi sẽ báo cảnh sát vì tội đột nhập"
Lãnh đạm tuyên bố, dứt khoát đem Tiếu Phượng Chi và Kiều Tiểu Anh không còn cơ hội quấy phá Chính gia và ba nhân viên bị đuổi việc và cắt lương.
Trợ lí Khiêm gật đầu, cùng hai tên bảo vệ dẫn mấy người kia rời đi.
Toán nhân viên dọn dẹp hậu trường, sau đó cũng mang đồ trở về nhà hàng. Quản lí một lần nữa phải cúi đầu xin lỗi.
"Chuyện hôm nay phải cảm ơn cô rồi"
Hạ Như bế con bé trên tay, nó đã ngà ngà ngủ, cô cười nhẹ với Diệp Như, ngụ ý cảm ơn.
Diệp Như gật gật đầu, Chính Hy đi tới cạnh Hạ Như, gật nhẹ đầu tạm biệt Cao Đức và Diệp như.
"Đưa con bé đây tôi bế cho"
"Ừm"
"Tiểu Như, tớ về nhé"
Tịnh Nhã tới chỗ Hạ Như tạm biệt một tiếng, xe của Linh Giang đã đợi trước mặt mình. Cô cùng hắn vẫy tay tạm biệt, còn mang theo một nụ cười.
Đến khuya, Hạ Như mệt mỏi tháo giày cao gót ra khỏi chân, phần chân vì bị Tiếu Phượng Chi xô ngã mà sưng đỏ lên, cô thầm oán giận bà ta.
"Sao nhăn nhó vậy? Không khỏe à?"
Hắn nhẹ nhàng đặt con bé xuống nôi, thấy sắc mặt cô nhăn nhó liền hỏi han. Hạ Như không muốn gây phiền phức với Tiếu Phượng Chi nên cô đành nhịn cơn đau đi xuống.
"Không sao"
Cô lạnh giọng nói. Chính Hy nhíu mày nhìn một lượt trên người cô thì phát hiện phía gót chân phải đỏ tím một mảng, nghĩ tới lúc cô ngã hắn mới biết là cô vì mẹ hắn mà bị thương.
Hắn lẳng lặng tiến đến cầm bàn chân của Hạ Như dơ lên, nhíu mày nhìn vết thương.
"A...đau~"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.