" Sếp! Thiếu phu nhân đến..."
" Đuổi cô ấy về đi! "
"....."
" Còn nữa. Đừng gọi bừa như thế, tôi và cô ấy chưa cưới nhau, gọi là thiếu phu nhân thì không hợp cho lắm..."
".....Vâng! "
Cũng đã hơn một tháng kể từ ngày anh xuất viện, cô vợ tương lai Mễ Linh của anh không ngày nào không mang cơm trưa đến cho anh.
Đáng lẽ Linh vẫn làm thư ký riêng của anh bình thường, nhưng anh lại bảo không cần làm nữa, bởi anh đã thuê người khác đến làm thay thế vị trí của Linh.
Kể từ khi anh mất trí nhớ, không còn nhớ Linh là ai, cũng vì vậy mà xa cách lạnh nhạt với cô ấy hơn. Cũng không còn ở cùng với Linh trong căn hộ nhỏ kia nữa...
Trợ lý Lâm đứng cạnh bên bàn làm việc của anh, nghe những lời vừa rồi mà cậu cảm thấy tội nghiệp thay cho Linh.
Nhớ khi anh chưa bị mất trí nhớ, anh bảo cậu rằng phải gọi Linh là thiếu phu nhân, còn bây giờ lại bảo gọi như vậy không hợp tình hợp lý cho lắm.
Đúng là số trời trớ trêu thay, chỉ vì một tai nạn mà mọi thứ đều thay đổi...
Cánh cửa văn phòng khẽ mở, một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn được uốn gợn sóng hơi xù lên nhìn rất khả ái bước vào, trên tay cầm một khay đồ ăn.
Tôi - Mễ Linh, đứng ở ngoài cửa từ nãy giờ cũng đã nghe được hết toàn bộ đoạn đối thoại của anh và trợ lý Lâm.
Tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng tôi cũng không vì tí chuyện nhỏ đó mà trách móc anh.
Trợ lý Lâm vừa thấy tôi liền cúi đầu chào.
Tôi bước tới, đặt khay đồ ăn lên bàn làm việc của anh, khẽ cười.
" Em tới mang đồ ăn cho anh, cớ sao lại đuổi em đi? "
Nam ngước đôi mắt nâu trầm lên nhìn tôi, sâu trong ánh mắt ấy không còn ẩn chứa sự dịu dàng như trước nữa, thay vào đó là một sự lạnh nhạt xa cách, và có một chút gì đó...chán ghét!
Bắt gặp ánh mắt của anh, nó không còn khiến tôi cảm thấy ấm áp như trước đây nữa, vì thế tôi bất giác mà né tránh nó.
" Sau này không cần mang đồ ăn đến đây nữa. "
Anh nói rồi điềm nhiên xem tiếp những tài liệu trên bàn.
Tôi khẽ mím môi, thuận tay bày biện những khay đồ ăn nóng hổi ra.
" Em có chuyện này muốn nói..."
" Chuyện gì? "
" Anh có thể đến nhà em ở một tuần không? Chỉ một tuần thôi..."
Kể từ khi anh dọn đi, căn nhà ở chung cư của tôi cũng dần trầm lặng yên tĩnh hơn. Cả ngày lẫn đêm, trong nhà lúc nào cũng âm u, cô quạnh.
Từ lúc anh đi, căn hộ nhỏ đó cũng không còn những tiếng cãi vã vui đùa nữa, thay vào đó là một khoảng không trống rỗng.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi thực sự nhớ anh, nhớ rất nhiều!
Chỉ một tuần thôi...Một tuần để anh ở cùng tôi cũng đủ lấp đầy những khoảng trống trong tôi.
" Chuyện này...tôi không thể đồng ý! "
Tôi cười nhạt, chỉ một tuần thôi cũng không được sao?
Tôi cố kiềm chế cảm xúc của bản thân không để lọt ra bên ngoài, cứ vô tư cười dịu dàng, đẩy nhẹ những khay đồ ăn tới phía anh.
" Vậy anh hãy ăn một chút đi..."
" Tôi không đói. "
" Ăn một chút thôi..."
Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, phút chốc những khay đồ ăn đã rơi tung tóe xuống nền nhà.
Tôi đưa mắt nhìn những vụn cơm cùng những đồ ăn mà mình đã cất công làm rơi tràn lan trên nền gạch men, trong lòng bỗng chốc nhói lên.
Anh nhíu chặt chân mày nhìn cô gái kia, trên trán đã nổi vài đường hắc tuyến.
Tôi khẽ cắn môi dưới đến nỗi suýt thì bật máu, tôi run run từ từ ngồi xuống định dọn dẹp mớ hỗn độn kia thì anh đã quát tháo.
" Cô về đi! Ra khỏi đây ngay! "
Trợ lý Lâm lập tức đi nhanh tới dìu lấy tôi ra khỏi văn phòng của anh.
Trợ lý Lâm nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự cảm thông, cậu nói với chất giọng trấn an.
" Sếp Trần mấy lúc nay do công việc làm cho mệt mỏi, nhất thời hành động một cách kích động như vậy...Mong thiếu phu nhân hiểu cho! "
Tôi gãi gãi đầu, cười ngây ngô.
" Cũng do tôi quá phiền phức, cậu không cần nói đỡ cho anh ấy, tôi hiểu mà! "
Vừa dứt câu tôi liền quay lưng rời đi.
Trợ lý Lâm nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Cớ sao cô ấy phải làm như vậy? Còn Sếp Trần của cậu khi nào mới nhớ lại được tất cả kí ức trước kia của hai người?
Đúng là cuộc đời không có cái gì là hoàn hảo mãi...
Tôi ra khỏi công ty anh, khi đứng trước cửa công ty tôi còn ngoái đầu lại nhìn.
Trong lòng đang rất buồn và tủi thân, nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Khóe mắt bắt đầu rỉ nước, những giọt lệ nóng ấm chảy dài ở hai bên gò má.
Tôi lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng cớ sao càng lau thì nước mắt lại càng rơi?
Tôi gục đầu, nước mắt cứ rơi lã chã xuống nền đất. Hai vai tôi lại khẽ run lên từng đợt.
Tôi không thể nào cứ mãi mạnh mẽ như vậy được...
Khóc rồi mọi chuyện sẽ khác...Đúng không?
Tôi cố gắng kìm nén lại những giọt lệ vô nghĩa ấy, anh vốn bị mất trí nhớ nên không thể vì những câu nói đó mà buồn, mà trách móc anh được!
Tôi ngước đầu nhìn lên cái công ty cao ơi là cao kia, lên giọng chửi rủa, khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi.
" Đúng là tên tra nam khốn nạn! Trần Xuân Nam! Đúng là cái đồ ăn cháo đá bát, ăn ốc không đổ vỏ! "
" Mẹ kiếp! Uổng công bà đây yêu thương anh, uổng công bà đây bày mưu tính kế để có được anh! "
" Cái tên vong ơn bội nghĩa nhà anh, từ nay đừng hòng ăn cơm của bà đây nấu nữa nhé! "
Tôi vừa nói xong thì mới phát hiện mình đã lỡ lời, ai nấy xung quanh đều nhìn tôi bằng một cặp mắt dị nghị.
Nam ở trên phòng làm việc vẫn đang hắt hơi liên tục.
Anh xoa xoa cái mũi hơi ửng đỏ của mình, lúc sau day day hai bên thái dương.
" Trợ lý Lâm! Cậu thấy tôi làm vậy có hơi quá đáng rồi không?"
Trợ lý Lâm hơi ngạc nhiên bởi câu hỏi của anh. Làm cho đã, cho lố lăng vào rồi bây giờ thấy có lỗi với người ta sao?
" Cũng có một chút! Nhưng cũng không phải một chút, mà là vô cùng quá đáng! "
Anh khẽ thở dài, anh cũng đâu có muốn như vậy...Nhưng nhất thời không kiềm chế được cảm xúc...
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, anh nhanh tay nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức nói với giọng khẩn trương.
" Thưa sếp, cô Linh bị bắt cóc rồi! "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.