Editor: 张燕珂Beta: Jenny ThảoHậu quả của việc không biết tiết chế, chính là qua ngày hôm sau, toàn thân cô đều bủn rủn, chỗ nào cũng ẩn ẩn đau.
Tống Âm có chút tức giận, sao có thể bệnh của cô mới vừa tốt lên, thì một chút thương tiếc cũng không có?!
Nhưng nghĩ đến cảnh buổi chiều anh phải bay đi rồi, chút tức giận này trong lòng cô lập tức tan thành mây khói, sau đó là cảm giác vô cùng thương nhớ thay thế.
Giang Tu Viễn nhìn thấy cảm xúc của cô gái nhỏ không được tốt, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô như đang xoa cục bột, cười nói: “Đừng cau mày, sẽ để lại nếp nhăn.”
Tống Âm nhìn anh với vẻ mặt thất thần, thở dài khẽ nói: “Cảm giác như đang yêu xa vậy, chưa gặp nhau bao lâu đã phải xa nhau rồi.”
Giang Tu Viễn cũng luyến tiếc, nhưng giờ phút này vẫn an ủi cô: “Không có việc gì, không sao đâu, hơn một tháng nữa anh sẽ tới đây. Đến lúc đó anh mỗi ngày đều sẽ ở bên cạnh em, dính em đến mức phiền, không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tống Âm nghe thấy anh nói vậy thì mắc cười, nói thầm câu ‘Sao có thể’, tâm tình rốt cuộc cũng chuyển biến tốt hơn.
Đợi Giang Tu Viễn đi rồi, Tống Âm lại bắt đầu công việc quay phim, lịch trình bận rộn khiến cô tạm thời quên đi cảm giác nhớ thương.
Chỉ là buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô sẽ cầm một chiếc 乃út đánh dấu, khoanh tròn tờ lịch và đếm ngày một cách thầm lặng.
Nói đến cũng khéo, khi trận tuyết đầu mùa năm nay rơi, bộ phim cô diễn cũng chính thức đóng máy.
Đạo diễn tự bỏ tiền túi mời tất cả mọi người trong đoàn đi ăn tiệc đóng máy.
Thời tiết lạnh đến mức có thể thở ra làn khói trắng, đương nhiên ăn lẩu là thích hợp nhất.
Trong phòng có treo những chiếc đèn long đỏ nhân ngày lễ hội, trong nồi ngập dầu đỏ, bên trong có thịt bò, dạ dày bò, tôm sống, mùi thơm của thức ăn bị mắc kẹt giữa bầu không khí nóng tràn đầy năng lượng bay tứ tung.
Mọi người ăn hết sức vui vẻ, cầm đũa gắp liên hồi, giữa đường còn chụp hình không ngừng, cả bàn cười nói vui vẻ với nhau.
Đến khi sắp kết thúc, mẹ Tống Âm kính rượu với đạo diễn, tranh thủ thời gian nhỏ giọng trầm giọng hỏi những nghi ngờ trong lòng.
“Đạo diễn Trần, lúc trước không phải ông đã nói với tôi là có thêm cảnh *** sao? Sao đến lúc đóng máy rồi vẫn không có thấy quay thế?”
Trần Hạo Sinh mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Không quay đương nhiên là có nguyên nhân, mà nguyên nhân ở chỗ không có tiền.
Ở đoàn phim, mỗi ngày quay máy đều phải tốn tiền, cố tình ông lại là người theo đuổi trường phái hoàn mỹ, tốc độ tiêu tiền cũng nhanh hơn.
Vì thế sau khi quay phim được một nửa, đoàn phim bắt đầu gặp vấn đề kinh phí không đủ.
Không có tiền, vậy phải đi tìm nhà đầu tư. Có hai nhà nguyện ý đầu tư tiếp cho bộ phim.
Một nhà là ông chủ của công ty khai thác than đá Sơn Tây.
Ông chủ của công ty khai thác than đá luôn có giấc mơ làm diễn viên, đưa ra yêu cầu chính là cho ông ta gia nhập vào đoàn phim, diễn một vai không nhỏ, có thể gọi là nhân vật nam số 5.
Đạo diễn Trần nhìn thoáng qua mấy bức ảnh nghệ thuật mà ông chủ than đá gửi tới, ngay lập tức lui binh, bắt đầu liên hệ với nhà đầu tư thứ hai.
Yêu cầu của đối phương tính ra đơn giản hơn nhiều, chỉ nói muốn sắp xếp thế thân, thay cho Tống Âm diễn đoạn 3 phút trên giường.
Sau nhiều lần cân nhắc, đạo diễn Trần quyết định chọn nhà đầu tư thứ hai.
Nhưng lúc này, đạo diễn Trần cũng không nói thẳng thắn, mà tìm lý do hàm hồ thoái thác: “Sau một thời gian tôi cẩn thận suy xét, phần diễn này đối với tình tiết chuyện xưa ảnh hưởng không lớn, có thể tìm người thế thân, chờ sau khi quay xong sẽ quay bổ sung thêm đoạn này.”
Tuy Tống Âm vẫn có chút hoang mang, nhưng cũng không hỏi nhiều, có thể không cần quay cảnh này, đáy lòng cô vẫn vui vẻ.
Ăn xong tiệc đóng máy cũng đã 9 giờ tối.
Rất nhiều người trở về khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi một phen, để rời đi vào ngày hôm sau, nhưng Tống Âm trực tiếp kêu tài xế đưa mình đến sân bay.
Đi chuyến bay lúc 12 giờ tối, chuyến bay không bị Delay, 5 giờ sáng ngày tiếp theo hết sức đúng giờ tới nơi.
Cô không mang theo hành lý, chỉ đeo theo hai cái túi ở trên vai, mang khẩu trang, theo dòng người đi ra ngoài.
Ở cổng đón, Tống Âm liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Trong mắt cô lập tức tràn đầy ý cười, giống như một con thỏ con đầy hoạt bát, nhảy nhót đi tới trước mặt người đàn ông.
“Em về rồi!” Không thể giấu được niềm vui sướng trong giọng nói của cô.
Giang Tu Viễn trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp.
Anh dễ dàng luồn ra sau vai cô, quấn chiếc khăn quanh người cô rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé.
Toàn bộ các động tác diễn ra rất tự nhiên, giống như cha mẹ đón con mình từ trường về nhà trẻ trước cửa trường mẫu giáo.
Mùa đông, lúc năm giờ trời vẫn còn tối, màn đêm buông xuống, vài ngọn đèn đường bên đường hắt lên một quầng sáng màu vàng mờ ảo.
Gió Bắc thổi qua nhưng Tống Âm không hề thấy lạnh mà vui vẻ bước đi.
Sau khi lên xe, cô cởi bỏ khẩu trang và khăn quàng cổ, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái chính: “Lần này em lái xe, anh nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”
Giang Tu Viễn thắt dây an toàn, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô: “Không được, anh lái cho.”
Tống Âm lo lắng nhìn anh: “Nhưng hôm nay anh dậy sớm quá, lái xe trở về hơn một tiếng đồng hồ sẽ rất mệt và vất vả. Anh còn ngủ trên máy bay mấy tiếng đồng hồ.”
Giang Tu Viễn mỉm cười, chống tay vào vô lăng: “Anh rất vui khi đưa bạn gái về nhà, cho dù anh có mệt như thế nào.”
Song, Tống Âm biết rằng đôi khi bạn trai của cô hơi cứng đầu.
Cô không thuyết phục anh nữa nhưng kể với anh về một số điều thú vị đã xảy ra trong đoàn những ngày này, kẻo anh buồn ngủ khi lái xe.
“À nhân tiện, em không quay cảnh giường chiếu mà em đã nói với anh trước đây.” Tống Âm đặc biệt đề cập đến điều này.
Giang Tu Viễn cố ý kinh ngạc; “Thật sao?”
Tống Âm gật đầu và giải thích: “Đạo diễn nói ông ấy tìm cho em một diễn viên thế thân, lúc sau em quay bổ sung mấy cảnh là được.”
Giang Tu Viễn cong môi không chút để ý.
Tuy không có gì ngạc nhiên nhưng đến giờ nghe nói vẫn rất vui.
Đối với anh, tình yêu là sự thấu hiểu, ủng hộ, nhưng cũng là sự chiếm hữu ích kỷ, anh không thể chịu đựng được bất kỳ người đàn ông nào khác chạm vào cô, cô gái nhỏ chỉ thuộc về mình anh.
Cảnh tượng ngoài cửa kính ô tô bay vụt qua.
Tống Âm nghĩ đến một câu hỏi quan trọng và thực tế, đột nhiên nói với giọng không được tự nhiên: “Chính là… chuyện chúng ta yêu nhau, anh đã nói với bố mẹ anh chưa?”
“Ừm, nói rồi.” Giang Tu Viễn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt có chút chật vật của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Âm mím môi, liếc anh một cái, sau đó cúi đầu: “Bởi vì em biết các cô chú có vẻ không thích em cho lắm, em có chút lo lắng nếu như…”
Cô không nói phần còn lại, nhưng Giang Tu Viễn vẫn hiểu rõ.
Anh nói đùa với một giọng điệu thoải mái: “Vậy là em đã nóng lòng muốn cưới anh rồi. Xem ra anh phải vội vàng cầu hôn.”
Tống Âm ngượng ngùng lẩm bẩm nói: “Ai vội, em còn nhỏ.”
Giang Tu Viễn mỉm cười dừng xe lại bên đường.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang hơi siết chặt vì lo lắng của cô, và hỏi: “Âm Âm, em có nhớ rằng anh không chỉ một lần nói với em là anh yêu em chưa?”
Tông Âm mặt đỏ lên, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em nhớ rõ.”
Giang Tu Viễn nói tiếp: “Những lời đó của anh có ý là, cả đời này của anh chỉ yêu và cần duy nhất một mình em, và cũng chỉ có thể là em. Cho nên em không cần phải để ý đến những suy nghĩ của người khác.”
Đó là cách nó được nói, nhưng …
Tống Âm khẽ thở dài: “Vậy thì anh sẽ khó chịu khi bị kẹt ở chính giữa, hơn nữa sau khi kết hôn, e, và cô chú có thể sẽ thường xuyên gặp nhau, nếu bọn họ không muốn tiếp nhận em thì lúc gặp hai bên sẽ có chút xấu hổ.”
Giang Tu Viễn nói với một giọng điệu rất tích cực: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ không sống ở nhà. Nếu cha mẹ anh sẵn lòng chấp nhận em, anh sẽ cùng em trở về vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Nếu họ không sẵn lòng chấp nhận, thì chúng ta sẽ một đi không trở lại. Anh sẽ đồng hành cùng em trong những ngày lễ tết”
Khi còn rất nhỏ, khái niệm về tình cảm gia đình của anh rất mơ hồ.
Bố mẹ anh thuộc diện kết hôn vì ích lợi, từ khi bắt đầu kết hôn đã tách riêng tự sống, không can thiệp vào nhau.
Dường như ý nghĩa của hôn nhân đối với họ là sinh ra đứa con nối dõi tông đường để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Ngược lại, sau này lớn hơn, họ bớt tính ham chơi, dần dần nảy sinh tình cảm với nhau và nghĩ đến việc đền bù cho anh.
Nhưng lúc đó anh đã trưởng thành từ rất lâu rồi, đã qua cái tuổi mà anh cần sự đồng hành của bố mẹ nhất.
“Nhưng điều này có được không?” Tống Âm ngập ngừng hỏi, luôn cảm thấy mình đã trở thành khoảng cách giữa anh và cha mẹ.
“Không có chuyện gì.” Giang Tu Viễn ôm lấy cô, ghé vào trán hôn nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Đối với anh, sau này quan trọng nhất là em.”
Trở lại thành phố A, không nghỉ ngơi được mấy ngày thì Tết Nguyên Đán đến.
Tống Âm cũng đã trở lại Tống gia.
Dù không ở quá gần gia đình nhưng năm nào cô cũng sẽ về nhà và ăn tối giao thừa với họ vào đêm giao thừa.
Về nguyên nhân, có lẽ là vì sâu thẳm trong trái tim, cô vẫn khao khát tình cảm gia đình, khao khát có một mái ấm gia đình.
Gia đình họ Tống rất coi trọng bữa tối giao thừa nên chuẩn bị một bàn tiệc rất phong phú, không khí khá hòa thuận, chương trình tiếp theo là đón xem Gala Lễ hội mùa xuân.
Vì không muốn ở cùng Tống Tĩnh Xu, Tống Âm không thèm nhìn một cái, liền tìm cớ lên lầu nghỉ ngơi.
Trở lại phòng, cô gửi tin nhắn WeChat cho Giang Tu Viễn.
Chờ một lúc lâu không nhận được hồi âm, cô đặt điện thoại bên cạnh gối, thay một chiếc váy ngủ có họa tiết thỏ Connie rồi nằm trên chiếc giường ấm áp.
Chờ đợi mãi, cô dần dần buồn ngủ, đang định đi vào giấc ngủ nhắm mắt lại bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ từ cửa sổ.
Lúc đầu Tống Âm nghĩ rằng cô đã nghe nhầm, nhưng tiếng động vẫn tiếp tục khiến cô không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ có ăn trộm? Đến Tết Nguyên đán rồi mà tên trộm vẫn không nghỉ ngơi đoàn tụ cùng gia đình? Chăm chỉ quá đi!
Trong đầu cô thoáng hiện lên một vài ý nghĩ, cô nhặt một cuốn từ điển Oxford từ trong tủ sách, sau đó bước nhẹ nhàng cẩn thận vén rèm lên một góc.
Với ánh trăng mỏng bên ngoài cửa sổ, cô nhìn rõ người đàn ông đang muốn lẻn vào bằng cách trèo qua cửa sổ, trong lòng cô chợt lo lắng hơn.
Cửa không đi mà lén lút leo cửa sổ, thật nguy hiểm!
Cô vội vàng bật đèn pin trong điện thoại chiếu vào người anh, vì sợ anh sơ ý bị ngã.
Nhưng người đàn ông đã thực hiện tốt, giẫm lên khung sắt dựng bên ngoài máy lạnh, lấy đà hai ba lần rồi nhảy vào bên trong.
Khi anh tiếp đất vững vàng trên mặt đất, trái tim vốn đã kìm nén của Tống Âm cuối cùng cũng buông xuống.
Cô lại nhìn chằm chằm vào anh: “Anh đột nhập bằng cửa sổ làm gì? Chỉ yêu cầu em mở cửa là được rồi.”
Giang Tu Viễn dùng tay Ϧóþ chặt mặt của cô: “Anh tới đây là trộm báu vật, không có lý do gì phải đi cửa trước.”
Tống Âm không khỏi bật cười, vỗ tay anh, cáu kỉnh phàn nàn: “Anh luôn nhéo mặt em, sắp to ra rồi! Anh làm cái trò gì ở đây vậy?”
“Cùng em đón giao thừa.” Giang Tu Viễn nghiêm túc nói.
“Khi nhìn thấy tin tức của em, anh liền muốn gặp em ngay lập tức, cùng em đếm ngược thời khắc giao thừa. Và anh nghĩ nếu được nhìn thấy em, anh sẽ rất vui.”
“Ừ.” Tống Âm gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Em rất vui.”
Vì vậy, trong ba tiếng đồng hồ tiếp theo, hai người chen chúc nhau trên một chiếc giường nhỏ, dùng chung một cặp tai nghe, và xem Gala Lễ hội mùa xuân trên máy tính.
Nội dung buổi tiệc năm nay hay hơn năm ngoái, nhiều tiếng cười sảng khoái.
Tống Âm đang cầm trên tay một gói mực xé nhỏ, vừa xem vừa ăn, thỉnh thoảng cho anh ăn.
Sau khi cô ăn xong hai túi mực xé, một túi thịt lợn khô và một ít sôcôla, Dạ tiệc Lễ hội mùa xuân kết thúc trong tiếng chuông đếm ngược.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng “nổ”, pháo hoa nhiều màu sắc nổ tung.
Năm mới đã đến.
Giang Tu Viễn từ trong túi lấy ra một phong bao đỏ đã chuẩn bị từ lâu: “Đây, chúc em luôn bình an.”
Tống Âm vô cùng ngạc nhiên, cười gian xảo: “Oa! Không ngờ mình vẫn còn được lì xì!”
Cô sờ vào chiếc phong bì màu đỏ thì cảm thấy nó khá dày, khi mở ra thì bên trong có rất nhiều tờ màu đỏ mới tinh, cô tò mò hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Giang Tu Viễn cười nói: “Đếm thì biết.”
Tống Âm lập tức đếm từng tờ một: “Một, hai, ba, bốn … hai mươi lăm. Chà! Anh cho em một bao lì xì hai nghìn năm trăm!”
Sau khi suy nghĩ, cô nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Có phải chính xác là tuổi của em không?”
Giang Tư Viễn nhìn cô cười nhẹ, dịu dàng nói: “Thật là thông minh, anh sẽ bù hết số tiền từ đêm giao thừa trước cho em một lúc.”
Tống Âm vui mừng, cảm động, bỏ bao lì xì dưới gối, nằm xuống, sau đó lộ ra bộ dáng của một kẻ hám tiền, chớp mắt hỏi: “Năm sau em có được lì xì nữa không?”
“Được.” Giang Tu Viễn sờ cái đầu nhỏ của cô, nói như đã hứa: “Từ nay về sau em sẽ có hàng năm.”
Tống Âm cười mãn nguyện.
Thật tuyệt khi hàng năm lại có anh bên cạnh em.
~Hoàn Chính Văn~
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.