-“Ơ. Anh Chấn Vũ. Đứng lại đã” Thiên Di vừa đuổi theo vừa hét ầm lên. Còn Chấn Vũ thì vẫn cắm cúi chạy. Nhưng mà sức đại gia thì cũng chẳng được bao nhiêu. Còn với Thiên Di thì… Lúc trước không chạy thì có mà nhừ xương. Chẳng mấy chốc nó bắt kịp Chấn Vũ. Chạy song song Chấn Vũ, Thiên Di gọi với sang
-“Anh làm gì mà chạy kinh thế?”
Chấn Vũ mặt đỏ rần. Nhắm mắt nhắm mũi cố sức chạy thật nhanh. Thiên Di nhìn Chấn Vũ ngao ngán. Sức thì không được bao nhiêu mà cũng bày đặt chạy với nó. Đến nước này thì nó đành thất lễ, tóm lấy cổ áo sơ mi của Chấn Vũ, ép hăpns dừng lại.
-“Aaaaaaaaa. Em bỏ anh ra đi.”
-“Em có phải ma đâu mà anh chạy thế hả?”
-“Nhưng mà anh không dám gặp em”
-“Không dám thế thập thò ở cửa lớp em làm gì?”
-“Ơ…” Chấn Vũ á khẩu. Đã phải đấu tranh tư tưởng mãi mới dám lò dò sang nhìn lén Thiên Di một cái. Ai dè chưa kịp ngó nghiêng gì đã bị tóm thế này. Những lúc như thế này, Chấn Vũ mới thấy đào hố trong trường quan trọng như thế nào. Bây giờ chẳng có cái hố nào cho hắn chui xuống
-“Ơ gì nữa? Nói xem? Sao lại chạy?” Thiên Di nhăn mặt hỏi
-“Ngại” Mặt Chấn Vũ từ đỏ chuyển sang xanh lét.
-“Em có làm gì anh đâu mà ngại?”
-“Nhưng mà hôm qua…” Chấn Vũ ngập ngừng làm Thiên Di cũng thoáng đỏ mặt. Nhưng rồi sau đó lại mạnh miệng ngay
-“Cái đó là tai nạn mà.”
Chấn Vũ lén nhìn Thiên Di. Hắn khịt mũi
-“Thế… Đừng giận anh nhé”
Thiên Di nhìn vẻ mặt trẻ con của Chấn Vũ, bật cười
-“Không giận”
-“Thật nhá”
-“Ừ. Thật”
Chấn Vũ cười với nó. Trong lòng thấy nhẹ nhõm. Dù hắn mong rằng cái hôn ngày hôm qua chẳng phải vô ý. Nhưng thật lòng thà không được hôn Thiên Di còn hơn là bị cô bé giận.
................
-“Kẹo này.” Thiên Di ngậm cái kẹo *** trong miệng, chìa ra cho Chấn Vũ một cái rồi ngồi xuống chỗ trống cạnh hắn.
-“Cảm ơn em.”
-“Đỡ mệt chưa?”
-“Rồi.” Chấn Vũ cúi đầu, đáp nhỏ.
-“Ai bảo. Không có sức mà cũng ham cơ”
Chấn Vũ cười. Nó cũng cười. Gió thổi nhẹ làm những chiếc lá rơi vương trên tóc nó. Cứ thế này cũng tốt. Một đời người, muốn có những lúc nhẹ nhàng như thế này không phải dễ.
................
“Ngày mai họp lớp cũ. Anh nhớ tới nhé.”
Tin nhắn đến từ Uyển Nhã. Hạo Nhiên nhăn mặt khó chịu. Mặc dù không ghét gì Uyển Nhã, nhưng hắn không thích kiểu đong đưa của Uyển Nhã. Nũng nịu với hắn, giả vờ với hắn, rồi đâm cho hắn một nhát. Loại con gái xấu xa như thế, Hạo Nhiên thật chẳng muốn dây dưa chút nào. Nhưng liên hoan lớp cũ, gì thì gì cũng phải đi mà.
-“Vợ yêu này.” Hạo Nhiên gọi nhẹ Thiên Di lúc trên đường về.
-“Sao thế?”
-“Ngày mai lớp cũ của bọn anh họp. Chắc đến khuya anh mới về đấy.
-“Hj. Em biết rồi. Anh đừng uống nhiều đấy.”
-“Ừ. Hj” Hạo Nhiên cười tươi với Thiên Di.
……………
Sàn nhảy đông đúc người. Toàn bạn cũ trong lớp. Tối nay lớp Hạo Nhiên đã bao sẵn sàn nhảy này. Bạn bè lâu ngày gặp lại nhau. Nhiều đứa từ nước ngoài bay về chỉ để gặp lại mấy đứa bạn thưở cấp 2 của mình. Hạo Nhiên bị bọn con gái kéo ra sàn nhảy. Mấy trò này Hạo Nhiên chẳng ham hố gì. Dù là con nhà đại gia nhưng ít khi Hạo Nhiên đến những nơi như thế này. Gọi là đại gia ngoan ngoãn hiếm hoi cũng chẳng sai chút nào. Nhưng mà khốn nỗi, bọn con gái chẳng chịu tha cho hắn. Ngay từ lúc học cấp II đã vậy. Hot boy của lớp ở trong lớp chẳng có lấy một phút được hít thở không khí trong lành, không bị nước hoa đủ loại Tra t**. Một lúc sau, Hạo Nhiên phải làm bộ mệt lử mới được đám con gái tha cho. Uyển Nhã ngồi đằng xa, nhìn lại. Chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười thú vị. Đám con trai nhìn cô ta, cô ta khẽ gật đầu. Bọn con trai bắt đầu hành động. Cả bọn nhào lên, vây lấy Hạo Nhiên
-“Thằng này. Dạo này có vợ quên hết anh em rồi.”
-“Tôi có quên đám quỷ sứ các ông giây nào đâu.” Hạo Nhiên cười.
-“Lại chẳng.” Một tên con trai hất hàm. “Rót R*ợ*u nào. Chẳng nhẽ họp lớp lại nhạt nhẽo thế này?”
-“Tôi không uống được đâu.” Nghe đến R*ợ*u là Hạo Nhiên lại lắc đầu quầy quậy. Nhưng bọn bạn cứ ép mãi. Cuối cùng Hạo Nhiên cũng đành nâng ly R*ợ*u uống hết một hơi.
Cứ thế, từng li một. Hạo Nhiên càng uống càng hăng. Chỉ vài ly sau, mặt Hạo Nhiên đã đỏ bừng.
-“Mấy ông đừng ép anh ấy nữa.” Uyển Nhã từ đâu lên tiếng. “Để tôi đưa ông ấy về.”
.................
Chiếc xe thể thao đỗ lại trong ga ra nhà Uyển Nhã. Con bé dìu Hạo Nhiên vào nhà. Phải công nhận sức khỏe của Uyến Nhã rất đáng gờm. Chẳng hiểu vì quá phấn khích hay sao mà dìu nguyên một thân hình siêu nặng như thế mà nụ cười nham hiểm trên môi vẫn không hề nao núng. Vào tới phòng, Uyển Nhã thả phịch Hạo Nhiên xuống giường.
-“Xem ra anh có cố cũng không thoát được rồi.” Uyển Nhã nhếch mép. Con bé đóng cửa phòng lại, rồi bước lại gần chiếc giường, cởi dần từng chiếc cúc áo.
………………………….
-“Á” Thiên Di giữ lấy Ng'n t bị cắt trúng
-“Này. Cậu không sao chứ?” Giọng San San vang lên trong điện thoại. Nó ngồi ở nhà một mình, không biết làm gì, đành ôm lên phòng dĩa hoa quả, vừa gọt vừa buôn với San San
-“Tớ không sao.” Nó cười. “Chảy máu một chút ấy mà.”
-“Phải cẩn thận chứ. Ai bảo tham cho lắm vào. Ăn một mình. Tớ về đấy mà thấy béo ra thì tớ vười vào.” San San tuôn luôn một tràng, làm Thiên Di bật cười.
-“Tớ không béo được đâu. Thân hình thon thả như này. Biết đến bao giờ mới béo lên được chứ. Haha”
-“Khiếp. Cười gì mà kinh dị thế. Thôi tớ cúp máy đây. Anh Minh Duy tới rồi.”
-“Ok. Bảo anh ấy tớ gửi lời chào nhé”
Thiên Di cúp máy. Trong lòng nó, không hiểu sao bỗng thấy rối loạn, bồn chồn lạ. Cảm giác bất an khiến nó không yên chút nào.
-“A. Đau đầu quá đi mất.”
Hạo Nhiên ôm lấy đầu, ngồi dậy. Biết vậy chẳng uống nhiều như thế này. Mấy giờ rồi? Hạo Nhiên quay quay tìm điện thoại. Chợt hắn nhận ra, bên cạnh hắn có một người.
-“Uyển Nhã?” Hạo Nhiên ngạc nhiên. Rồi một chút hoảng hốt. Hạo Nhiên nhận ra mình đang ở trong tình trạng nào. ૮ɦếƭ rồi. Gây họa lớn rồi.
Hạo Nhiên nhăn mặt. Vội vàng mặc lại quần áo. Uyển Nhã thấy động tỉnh dậy
-“Anh. Sao không ngủ thêm chút nữa?” Uyển Nhã giọng nhõng nhẽo.
-“Cô…?” Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Uyển Nhã. Nhưng con bé chỉ cười.
-“Em hả? Em làm sao ạk? Sao lúc nãy ngọt ngào thế mà bây giờ lại trừng mắt lên thế anh?”
-“Cô… Đồ bỉ ổi.”
-“Sao lại mắng em thế? chuyện này là hai bên cùng hợp tác mà anh.”
Hạo Nhiên tức điên người, cổ họng nghẹn lại. Hắn tức giận bước ra khỏi phòng. Để lại một mình Uyển Nhã cười khẩy trong phòng.
…………………………..
-“Điên rồi. Hạo Nhiên. Mày điên rồi.” Hạo Nhiên đau khổ vò đầu bứt tóc trong phòng. Về tới nhà hắn không dám đánh thức Thiên Di nữa. Hắn chẳng còn mặt mũi nào để gặp Thiên Di nữa. Hắn đã làm một chuyện có lỗi với Thiên Di. Tuy khoong phải do hắn cố ý. Thế nhưng chuyện này Thiên Di mà biết thì xem như hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Không được. Chuyện này nhất định không thể để Thiên Di biết. Chuyện này hắn phải giữ bí mật. Chỉ cần hắn đừng nói gì với Thiên Di. Còn Uyển Nhã…
-“A lô. Uyển Nhã?”
-“Sao thế anh?”
Hạo Nhiên nhấc máy gọi Uyển Nhã. Dù không nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng Hạo Nhiên biết, nụ cười của cô ta đang độc địa đến mức nào
-“Anh…Anh cần em giữ kín chuyện này cho anh.”
-“Vậy anh sẽ cho em cái gì?”
-“Cho?” Hạo Nhiên cắn môi. “Em muốn gì?”
-“Có thế chứ.” Uyển Nhã cười nhạt. “Em sẽ giữ kín. Còn sau này. Nhưng chuyện em muốn. Anh phải đáp ứng cho em.”
-“Trừ chuyện từ bỏ Thiên Di để yêu em. Anh cũng sẽ không vì em làm tổn thương Thiên Di”
-“Ok.”
Hạo Nhiên tắt máy. Tuy biết dấu Thiên Di là sai, tuy biết nếu sau này Thiên Di phát hiện ra sẽ đau lòng đến mức nào. Nhưng bây giờ hắn không thể để Hạo Nhiên biết được. Nhất định.
-“Thiên Di.” Chấn Vũ chạy đuổi theo nó, cười tươi.
-“Anh lại chạy nữa hả?”
-“Hj. Có sao? Chạy một chút cho khỏe. Em sao thế? Sao mặt buồn xo vậy?
Thiên Di thở dài
-“Em cũng không biết nữa. Từ hôm qua tới giờ cứ thấy khó chịu trong người.”
-“Vậy hả? Có chuyện gì hả em?”
-“Em cũng chẳng biết nữa? Mà anh có chuyện gì vui thế?”
-“Có gì đâu. Hì. Anh bảo này. Chiều nay đi với anh nhé?” Chấn Vũ hồ hởi.
-“Đi đâu?” Thiên Di ngạc nhiên. Đột nhiên, một chút gì đó quen thuộc len lỏi trong tâm trí nó. Chỉ một chút thôi. Sao mà nó thấy câu nói này quen với nó đến thế.
-“Đi xem phim thôi. Hj.”
-“Ừ. Cũng được thôi. Nó vui vẻ đồng ý.”
Rạp chiếu phim đông đúc người. Trước nay Chấn Vũ chư bao giờ tới những nơi như thế này. Cảm giác hơi loạn. Nhưng nhìn thấy mấy đôi tình nhân hay rủ nhau đi xem phim, Chấn Vũ cũng muốn thử như thế nào. Đắn đo mãi cũng dám mời Thiên Di đi.
-“Phim gì vậy anh?”
-“Cánh đồng hoang.” Chấn Vũ mỉm cười.
-“Kinh dị hả?”
-“Ừ.”
Thiên Di thấy hơi ngạc nhiên. Không ngờ hiền lành như Chấn Vũ mà cũng thích xem thể lạo này.
Rạp chiếu phim 3d rộng đến kinh người. Thiên Di hơi choáng. Con già giàu từ nhỏ chắc hay tới đây lắm. Nó có biết đâu, Chấn Vũ phải chạy khắp nơi, hỏi tất cả mọi người mới có thể ra quyết định đưa nó tới đây xem phim.
Bộ phim mở đầu là hình ảnh một cánh đồng. Dòng suy nghĩ của Thiên Di miên man. Cánh đồng này… Nhìn quen quá. Hình như nó đã thấy ở đâu rồi. Cảm giác sợ hãi xen tỏng lòng nó dù bộ phim chỉ mới bắt đầu.
Cánh đồng… Một đứa con gái. Đầu Thiên Di đau nhói. Nó ôm lấy đầu. Khó chịu quá. Một đám người… Một người con trai, vẻ mặt đáng sợ đang cười vào nó.
-“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa” Thiên Di hét lên. Cả phòng chiếu phim giật mình. Chấn Vũ hốt hoảng. Hắn rối rít xin lỗi mọi người, rồi kéo Thiên Di ra ngoài. Chẳng lẽ Thiên Di không thích xem phim kinh dị? Có khi nào cô bé sẽ giận hắn không? Chấn Vũ lo lắng nhìn Thiên Di. Ánh mắt Thiên Di hoảng hốt. Nó thở gấp
-“Đừng…đừng lại gần tôi. Thanh Phong. Tôi cấm anh…” Nó lắp bắp. Truyện được biên tập và đăng tại: WWW.Novel79.Com ( Thích Truyện .VN )
-“Thiên Di. Em làm sao thế? Em có Sao không?” Chấn Vũ thật sự hoảng hốt.
Thiên Di quay lên nhìn Chấn Vũ. Tất cả… tất cả mọi kí ức quay lại với nó. Nó run lẩy bẩy.
-“Em…Đưa em về…”
Chấn Vũ muốn ở lại với xem nó thế nào. Nhưng nó không chịu. Nó bảo Chấn Vũ về. bây giờ nó chỉ muốn gặp Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên không có ở nhà. Ngôi nhà trống vắng. Đám người giúp việc chạy ra đỡ lấy nó. Dìu nó về phòng. Nhưng nó gạt ra. Nó chỉ yêu cầu mọi người đừng vào phòng nó.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.