Vốn dĩ khi sinh ra nó đã là một đứa thường dân trong khu ổ chuột bẩn thỉu ở hà thành. Và lẽ dĩ nhiên, từ nhỏ nó cũng đã quen với cảnh cha mẹ cãi nhau vì tiền. Bọn trẻ ở khu ổ chuột này, không có đứa nào là không bẩn thỉu, quần áo đứa nào cũng rách nát. Cứ thế, nó lớn lên mà không có chút băn khoăn về số phận, về tương lai của nó. Chỉ nghĩ rằng nó, cũng như bao đứa trẻ ở đây, mãi mãi là cặn bã của xã hội.
Là một đứa con gái đường phố từ nhỏ, đánh nhau với nó là một chuyện quá đỗi bình thường, phả nói là còn thường xuyên hơn cơm bữa. trong khu ổ chuột này và cả những khu lân cận, không ai là không biết tới nó. Rồi cứ như thế, nó lớn lên hàng ngày ở khu ổ chuột, ương ngạnh, không sợ trời, không sợ đất, mà không biết rằng, số phận nó không an bài ở nơi đây.
-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới.
-Mời cậu ấy vào.
Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi:
-Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa?
-Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư.
-Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình.
-Bà là cái *** gì mà dám ăn nói thế với tôi hả?
-Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão.
...........
"Lại cãi nhau rồi" . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở.
-Hai người có im đi không?
Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì.
Thiên Di à. Mẹ không cố ý....
"Rầm"
Mẹ cô chưa dứt lời, cánh cửa đã ngã sầm xuống. Và thay thế cho cánh cửa là bóng đen của một toán người.
Thiên Di à. Mẹ không cố ý....
"Rầm"
Mẹ cô chưa dứt lời, cánh cửa đã ngã sầm xuống. Và thay thế cho cánh cửa là bóng đen của một toán người.
"..."
"..."
Im lặng... Gần chục con người trố mắt nhìn vào cánh cửa đang yên vị như yên nghỉ trên nền nhà toàn bụi.
-"Em...Em mới gõ nhẹ thôi mà. Không cố ý đâu đại ca ơi...Hức..." Tên mặc áo đen, to con nhất bọn sợ hãi nhìn lén sang dáng người cao cao bên cạnh.
-"Có ai nói gì đâu?"
Nói rồi, Hạo Nhiên quay sang 3 con người đang đông cứng người trước toán người xa lạ:
-"Cửa gì thế này? Bao nhiêu?"
-"Cái gì bao nhiêu?"Thiên Di, bây giờ đã rã đông, hất hàm hỏi.
-"Cửa"
-"..."
-"..."
-"100 triệu"
-"HẢ?"
Hạo Thiên trố mắt, đúng hơn là những người còn lại trố mắt. Cả chủ tịch Long nước mắt rưng rưng nãy giờ vì cảm động không nói nên lời cũng phải phụ họa theo đám người đang sắp rớt hàm kia.
-"Hả cái gì? Nghe không rõ hả? Bộ tai các người để làm cảnh hả? Các người là ai? Tự nhiên đến đây nói nhăng nói cuội gì thế hả? Tìm ai? Có việc gì? Cần gì?"
Thiên Di hậm hực tuôn luôn một tràng.
Đến bây giờ ông Long mới nhớ ra mục đích của mình đến đây làm gì. Đôi mắt đỏ hoe của ông lại rưng rưng:
-"Ta... ta... ta là...Ba của con đây. Ta... đến để đón con"
-"HẢ?" Lại hả. Nhưng lần này lại là Thiên Di. "Ông có uống nhầm thuốc không đấy. Cha, Mẹ. Cha mẹ nghe gì không? Ông ta bảo ông ta là cha con đấy"
Thiên Di quay lại, nhìn cha mẹ, như thể nó trông chờ họ quát mắng lão già kia vì dám nhận càn. Nhưng cha mẹ nó bây giờ chỉ đứng im lặng.
-"Cha ? Mẹ?"
Có chút gì đó hoảng sợ xen lẫn trong giọng nói của nó. Sao cha mẹ lại không nói gì? sao cha mẹ lại im lặng? Chuyện này là gì đây?
Cuối cùng, cha nó lên tiếng trả lời. Nhưng không phải trả lời nó, mà là ông Long:
-"Ông có bằng chứng gì không?"
-"Có." Giọng ông Long run run. Ông lôi ra trông túi một sợi lắc bạc đã cũ , nhưng khá đẹp mắt. Trên chiếc vòng có gắn một mắt đồng hồ nhỏ.
-"Trời đất.." Mẹ Thiên Di thảng thốt.
-"Mẹ. Cái gì vậy? Chuyện này là sao hả mẹ?"
Mẹ nó im lặng, cha nó cũng nuốt nước miếng, rồi cũng im lặng. Rồi từ từ, mẹ nó quay sang, chậm rãi:
-"Di Di. Chào ba đi con"
-"Cái gì?" Thiên Di thảng thốt.
Đến bây giờ chủ tịch Long mới lên tiếng:
-"Ngay khi con sinh ra, Mẹ con đã đeo cho con một chiếc lắc y như thế này ở chân." Sụt sùi, ông tháo kính ra, lau nước mắt, rồi tiếp tục:
-" Lúc đó có một kẻ thù ghét ba vì người hắn yêu chọn ba. Người đó là mẹ con. Chính vì thế, Khi con được một tháng tuổi, nhân lúc ba không ở nhà, hắn đã sai người đến ςướק con đi." Truyện được biên tập và đăng tại: WWW.Novel79.Com ( Thích Truyện .VN )
"Ngay lúc hay tin, Ba đã huy động hết tất cả mọi người mà ba quen, nhưng không thể..."
"Về sau, ba quen được ông Trần Phong, là cha của cậu hạo nhiên đấy" Người một bên ông gật đầu với nó. Nhưng nó không mấy để ý. Những giọt nước mắt hiếm hoi của nó dần dần chảy dài trên khuôn mặt.
Ông Long lại tiếp tục:
"Chính ông Trần Phong là người đã tìm con ở đây... ơ... vậy đó".
Ông Long kết thúc câu chuyện, có hơi khập khiễng.
"Cha?Mẹ?"Thiên di quay lại mong được giải thích.
mẹ cô bỗng thở dài. Đi trở vào góc nhà, mở cái rương đựng những thứ quan trọng của nhà cô ra, rồi lấy ra một chiếc lắc nhỏ, cũ kĩ, cũng có đồng hồ, có điều, nó giống chiếc mà người đàn ông trung niên đang cầm kia.
-"cái..." Thiên Di sững người. Nhưng ông Long thì lại mừng rỡ:
-" Đúng rồi. Đúng là nó rồi. Con gái ơi, cậu Hạo nhiên ơi, Tôi tìm được con gái tôi rồi."
Rồi ông cười, lật đật chạy lại, ôm chầm lấy Thiên Di. Nó bàng hoàng, Nhưng vẫn đứng im như thế. Một cảm giác thân thương ùa về. Cảm giác đó đã lâu nó không được hưởng. Cãm giác đó... Có lẽ, đã 16 năm rồi.
Nó đang ngồi trên một chiếc limo đen bóng sang trọng mà lòng cứ rối bời. Bên tai nó còn lùng bùng bên tai lời nói của mẹ nó.
"Di Di àk. Cha mẹ không định giấu con. Chỉ là bồ mẹ không muốn mất con. Nhưng mà... Đã đên nước này..."
"Di Di. Bây giờ con đã lớn. Chuyện thế này...cha mẹ đành để con quyết định. Nhưng con nghe mẹ. Ở đây thì tương lai của con sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn. Con còn nhớ không. Ngay từ nhỏ con đã ước mơ thành đạt, để thay đổi khu ổ chuột này. Ngôi trường hạ dân mà con theo học, nó không thể giúp con tiến xa hơn."
"Di Di. Nếu con đi, cha mẹ sẽ đến thăm con. con cũng có thể về thăm cha mẹ. Di Di. Con phải vì tương lai của con"
Thật lòng nó không muốn đi một chút nào. Một con người xa lạ bỗng dưng xuất hiện, nhận là ba nó. Chuyện này dường như không còn gì vô lý hơn được nữa. Nhưng tất cả đều rõ ràng. nó là con gái ruột của người đàn ông đó. nó nên làm trọn phận người con. Nó còn phải thay đổi số phận của nó, của khu ổ chuột dù sập sệ nhưng vẫn là nơi nó lớn lên, còn của ngôi nhà, dù nhiều khi không ngớt tiếng cãi nhau, vẫn là ngôi nhà ấm cún suốt 16 năm qua của nó.
-"B...Ba..."
Nó ngập ngừng. Tiếng BA nửa như vọt ra, nửa như muốn dừng lại nơi đầu lưỡi, tiếng ba còn ngập ngừng khiến một đứa ương ngạnh như nó cũng đỏ mặt.
-"Gì vậy con gái yêu?" Ba nó mỉm cười hồn hậu.
-" M...mẹ...con. Bà ấy khỏe không ạ?"
-"Mẹ con khỏe. trên đường đi đón con ba đã báo cho bà ấy. Chắc bà ấy cũng đã chuẩn bị xong phòng cho con rồi đấy."
Chiếc xa Limo đỗ xịch lại trước cửa của một ngôi biệt thự màu trắng. Nó bước ra khỏi xe. Ngẩn ngơ. Cả đời nó chưa bao giờ được thấy ngôi nhà nào đẹp như thế. Nhà mình đay ư. Trong mơ cũng không đẹp được như thế. Ngôi biệt thự 3 tầng được bao bọc bởi một vòng hoa đầy màu sắc. Quá rộng lớn so với những gì nó mường tượng.
"Cạch"
Ba nó bước ra khỏi chiếc xe, nhìn nó tươi cười. " Vào nhà đi con. Chào mừng con gái yêu của ba về nhà."
-" Dạ...nhà...nhà mình đay hả ba? Nó...Nó rộng quá."
-"Ừ. Vào nhà đi con. "
Nó ngập ngừng như sợ bước chân làm bẩn vẻ tinh khôi của ngôi nhà. Bước chân run run của nó từng bước...từng bước bước qua cánh cổng màu bạc sang trọng. Rồi từ từ, nó nhìn thấy, một người phụ nữ trung niên, rất đẹp, đi đi lại lại trước cửa nhà như đang trông chờ một bảo vật. nhìn thấy nó, bà khựng lại, Nước mắt bõng trào ra. Người phụ nữ đó, mẹ của nó, chạy đến ôm chầm lấy nó.
-"Con gái của mẹ. Cuối cùng con đã về nhà. mẹ nhớ con quá con gái ơi."
-"Mẹ..."
Cảm giác thân thương ấm áp lại hiện về. Nước mắt nó cũng trào ra.
Khi đã an uống, tắm rửa xong xuôi, mẹ nó dắt nó lên phòng mình.
Chị hai học đường [Hoàn]
Căn phòng đẹp quá. Nó thầm rên lên một tiến. phòng của nó đây sao. Đúng là không còn gì để nói.
-"Sao hả con. Con có ưng ý không?" Mẹ nó hồi hộp hỏi.
-"Dạ...? Đẹp quá mẹ ơi. hjx. mẹ làm con cảm động quá."
-"Hi. Con thích là mẹ vui rồi. Nhìn mặt con phờ phạc quá. chắc con mệt lắm"
-"Dạ. Hjx. Nói thật là chắc sức lực của con bị rút cạn rồi. "
-" Ôi. Tội nghiệp con tôi. Mau mau đi nghỉ đi con."
-"Dạ. Chúc mẹ ngủ ngon."
-"Ừ. con yêu ngủ ngon. mẹ yêu con nhiều."
Khi mẹ nó đã xuống nhà, nó lết vào phòng của mình. Bây giờ dù có đẹp mấy nó cũng không đủ sức mà reo lên nữa. Nó đổ ụp xuống chiếc gường, khép mi mắt lại.
-"DẬY NGAY. Con sâu ngủ kia. Con gái con đứa mag ngủ như thế àk?"
Tiếng một thằng con trai vang vọng cả căn phòng.
-"Cái gì thế..." Nó ngái ngủ. "Bố ơi cho con ngủ một chút nữa thôi. Chú ơi cho cháu thêm một dĩa lòng đi ạ. Nhanh lên bố cháu gọi."
-"Bố? Lòng? Cô có dậy ngay không hả. cô ngủ mớ hả? Ai là bố cô?"
Tiếng đứa con trai hét như đập vào tai nó làm nó bật hẳn dậy. Vừa mở mắt ra là hình ảnh của một tên học sinh quen quen.
-"Cái gì thế? Cậu là ai? Muốn gì hả?" nó nói mà mắt trên đà khép lại.
-"Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị đi học."
-"Đi học? ĐI HỌC HẢ? Ôi mẹ ơi quên phéng đi mất."
Nó vùng ra khỏi chăn. Những mảng kí ức rời rạc hôm qua gần hiện về. Phải rồi. Nó là con gái của Chủ tịch tập đoàn Khánh Long. Nó đang ở một ngôi nhà xa lạ, nhưng lại là nhà nó. Và hôm nay, nó sẽ đi học ở một ngôi trường mới.
-"Đồng phục!"
Hạo Nhiên nói ngắn gọn. Vứt cho nó một bộ đồng phục đẹp mê hồn. rồi để mặc nó trong phòng, lạnh lùng bước ra ngoài.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.